Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 842



CHƯƠNG 842: ĐƯA TIỄN LIÊN THÚY NGỮ

Thương Mai biết hắn có khúc mắc đối với việc cha mẹ không công bằng, nói khẽ: “Người sẽ không, ta biết người sẽ không như vậy.”

Mộ Dung Khanh mỉm cười, mặt mày còn mang theo vẻ đau thương: “Ta sợ, sau này ta thật sự bất công, càng hiểu bà ấy, ta càng không muốn tha thứ cho bà ấy.”

Thương Mai cảm thấy hơi đau lòng: “Lão Thất, quá khứ hãy để nó qua đi, đừng nghĩ đến nữa, người cũng đã chết rồi, tha thứ hay không cũng không có ý nghĩa nữa, chúng ta chỉ sống tốt cuộc sống hiện tại của bản thân là được.”

Mộ Dung Khanh nói: “Đúng vậy, chính là có hàng triệu người xin lỗi mình, dù sao bên cạnh có người biết nóng biết lạnh là đầy đủ rồi.”

“Đúng vậy, đủ rồi.” Thương Mai nói với hắn, cũng là tự nhủ.

Bây giờ cô thấy thật hạnh phúc, đây là cảm giác mà kiếp trước chưa bao giờ có được.

Từ khi quan tâm tới lão Thất, cô đã biết đời này có vướng bận, có lẽ chính vì vậy, mới có lùi bước né tránh trước đó, khi trong hạnh phúc, con người luôn lo được lo mất.

Tiệc tối rất náo nhiệt, Mộ Dung Khanh còn đặc biệt mời anh em Tiêu Kiêu và Tô Thanh cùng tiếp khách, Trần thái quân biết được Liên lão hồi kinh, cũng thật cao hứng, tự mình đến tiếp khách.

Bởi vì vương phủ mở tiệc chiêu đãi Liên lão, An Thân vương đành phải đồng ý để Huyện chúa đến, mà ông ta cũng đi cùng.

Khoảng giờ Tuất, Liên Đại học sĩ tới.

Thương Mai cũng là lần đầu nhìn thấy Liên Đại học sĩ, dáng vẻ chừng bảy mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, tóc hoa râm, chòm râu dài, mặc một áo bông màu xanh, giản dị tự nhiên, rất có phong độ của người trí thức.

Ông ta cũng không giống Liên Thúy Ngữ lắm, nhưng khí chất đó lại cực kỳ giống, vừa nhìn đã biết là người có nội hàm.

Liên Thúy Ngữ nhìn thấy cha già thì cả người run lẩy bẩy, chưa kịp nói nước mắt đã rơi, quỳ trên mặt đất, kêu một tiếng phụ thân, sau đó liền khóc không thành tiếng.

Liên Đại học sĩ gặp nàng thì khẽ thở dài, đưa tay nâng lên: “Đứng lên đi.”

An Thân vương tiến lên, lễ phép chào: “Tiểu vương bái kiến Liên lão.”

Liên Đại học sĩ một tay nâng Liên Thúy Ngữ, một tay nắm lấy tay An Thân vương: “Vương gia đa lễ rồi.”

An Thân vương hết sức kính trọng Liên Đại học sĩ, trước kia như thế, bây giờ càng kính trọng hơn.

Liên Đại học sĩ nhìn Liên Thúy Ngữ, đáy mắt cũng có vẻ khó nén bi thương: “Ngươi đứa nhỏ này, xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy mà sao không gửi lấy một phong thư?”

Liên Thúy Ngữ khóc nói: “Con gái bất hiếu, con gái không còn mặt mũi đối mặt với phụ thân.”

Liên Đại học sĩ quát khẽ: “Ngươi nghĩ vậy là thật ngu xuẩn, nhà mẹ đẻ chính là hậu thuẫn của ngươi, ngươi bị người ta bắt nạt đến mức này mà cứ cố gắng chịu đựng, ngươi đúng là không xứng là con gái nhà họ Liên, phụ thân dạy ngươi có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng chưa từng bảo ngươi bảo thủ không chịu thay đổi đến mức ngu xuẩn.”

Liên Thúy Ngữ khóc thê lương hơn, gần như không đứng vững, An Thân vương thì có vẻ muốn đỡ nhưng cũng không dám đỡ.

Thương Mai thấy thế, lập tức vội tiến lên dìu Liên Thúy Ngữ, nhìn Liên Đại học sĩ kêu một tiếng: “Ông ngoại!”

Liên Đại học sĩ nhìn Thương Mai, đáy mắt cũng hơi ngấn nước, vui mừng nói: “Cũng đã lớn như vậy rồi, tốt, tốt.”

Thương Mai không biết Liên Đại học sĩ rời kinh khi nào, chỉ nghe nói sau khi rời khỏi kinh thành ông ta lập tức ở ẩn, không màng thế sự, lần này làm thế nào lại biết chuyện xảy ra trong kinh?

“Ông ngoại đi đường vất vả rồi, mời ông mau ngồi xuống.” Thương Mai không am hiểu ứng phó với tiết mục xa cách lâu ngày gặp lại này, dù sao cô cũng không phải là người thân thật sự của Liên Đại học sĩ, nên không thể làm được dáng vẻ vui đến phát khóc đó.

Sau khi ngồi vào vị trí, lão Thất và An Thân vương không phải người giỏi tạo bầu không khí, may mà có Tiêu Thác và Tô Thanh ở đây, hai người người câu ta câu, nhanh chóng xua tan bầu không khí thương cảm.

Hơn nữa, Trần lão thái quân gặp lại đồng nghiệp cũ, cũng nói nhiều lên, luôn nói chuyện xưa với Liên Đại học sĩ, trong bữa tiệc, lại uống mấy chén, nên càng dính lấy nhau.

Cười cười nói nói, bữa cơm này ăn đến cuối giờ Hợi buổi tối mới giải tán.

Liên Đại học sĩ còn ở tại Liên phủ, nên tất nhiên Liên Thúy Ngữ cũng phải đi theo trở về ở. An Thân vương vẫn sai người dọn dẹp, trông coi Liên phủ, nên chỉ cần mang theo hai bộ quần áo là có thể đi vào ở.

An Thân vương đánh xe đưa Liên Đại học sĩ trở về, vì Liên Đại học sĩ uống mấy chén, có chút say rồi, An Thân vương không yên tâm để phu xe đưa ông ta trở về, dù sao hắn cũng muốn đưa Liên Thúy Ngữ trở về thu dọn đồ đạc, rồi cùng nhau rời đi.

Sau khi Liên Đại học sĩ rời đi, Lão thái quân còn cảm thán một lúc, thổn thức chuyện xưa một chút rồi mới gọi Tiêu Thác dìu đi.

Tô Thanh thật vất vả mới tìm được cơ hội không có ai, muốn nói với Linh Lợi mấy câu, nhưng Linh Lợi quay người lập tức đi vào, Tô Thanh vô cùng bất đắc dĩ, đành cùng Tiêu Kiêu chuẩn chú rể này một trước một sau đi.

Vài ngày sau, rốt cục hai đại sứ nghị thân An Thân vương và Liên Thúy Ngữ đã lên đường tiến về Đại Lương, khi đưa ra cửa thành, Lễ thân vương vì chuyện này mà thì thầm hồi lâu, nói lần này việc phải làm vốn là hắn đi mới đúng.

A Man liền trêu ghẹo hỏi hắn: “Ngươi muốn đi Đại Lương như vậy hả?”

Lễ thân Vương Chấn chấn có từ mà nói: “Tất nhiên Bản vương không muốn đi, lần này đi đường xá xa xôi, đến Đại Lương cũng đã là mùa đông rồi, rất khổ cực.”

“Vậy ngươi còn càu nhàu cái gì?” A Man bật cười.

“Bản vương có muốn đi hay không là một chuyện, có nên để bản vương đi hay không lại là một chuyện khác, làm sao có thể gộp làm một?”

A Man không thèm để ý hắn, quay sang nói chuyện với Thương Mai.

Thương Mai đưa tiễn Liên Thúy Ngữ, biết bà chắc sẽ không trở về, nên cảm thấy hơi thương cảm, dù gì cũng từng là mẹ con.

Thấy A Man nói chuyện với mình, vẻ mặt cô lập tức trở lại bình thường, cười nói: “Tính tình Tam ca luôn như vậy, ngươi cũng không phải không biết.”

“Biết là một chuyện, có thể tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác.” A Man học Lễ thân vương, dứt lời bản thân cũng bật cười.

Lễ thân vương không vui lườm nàng một cái: “Về đi về đi.”

Đội ngũ tiễn biệt thật dài chậm rãi lên đường trở về.

Trên xe ngựa, Mộ Dung Khanh nắm chặt tay Thương Mai an ủi: “Nếu nàng nhờ bà ấy, sau này bản vương sẽ cùng nàng đi Đại Lương thăm bà ấy là được, không cần buồn rầu.”

Thương Mai nói: “Ta không hề đau lòng, thật ra còn có chút vui vẻ, nàng đi Đại Lương mai danh ẩn tích, có thể ở cùng người yêu mình như thế, ta thật lòng mừng thay cho nàng.”

“Đồ ngốc!” Mộ Dung Khanh dùng ngón tay lướt qua mũi cô một chút, cưng chiều nói: “Nàng cũng có một người rất yêu nàng.”

Thương Mai rúc vào ngực của hắn, nghĩ đến trước kia còn bận tâm chuyện chàng không nói mấy chữa yêu nàng, bây giờ thì chàng đã có thể thốt ra rồi.

Nhớ tới một câu của Tô răng sún, năm tháng tĩnh lặng chính là ý như vậy.

“Rốt cuộc khi nào đại phu Ôn Yến sẽ đến?”

Lẳng lặng dính nhau trong chốc lát, Thương Mai đột nhiên hỏi.

Mộ Dung Khanh cười khổ nói: “A Xà cô cô tự mình nói ta biết, đại phu Ôn Yến căn bản sẽ không tới.”

Thương Mai bỗng ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Khanh: “Sẽ không tới? Có ý gì chứ? Không phải nàng phải tới cho Hoàng Thượng… Không, dạy cho ta cách chữa bệnh cho Hoàng Thượng sao?”

Mộ Dung Khanh nói: “Nàng chờ xem, hai ngày nữa lão tổ tông chắc chắn tìm lý do nói với nàng đại phu Ôn Yến không tới được, nhưng đã cho đơn thuốc, đơn thuốc này sẽ thiếu một hai vị thuốc, bảo nàng đi suy nghĩ.”

“Tại sao chứ?” Thương Mai không hiểu.

Mộ Dung Khanh nói: “Đại khái là đơn thuốc này do chính lão tổ tông kê, nhưng bà ấy sẽ không đưa toàn bộ đơn thuốc cho nàng, có lẽ bà ấy không tha thứ được, dù sao, Hoàng Thượng đã khiến bà ấy quá đau lòng.”

Thương Mai cảm thấy mình thật bị động, cảm thấy không vui, như vậy, hôm đó Thái hoàng thái hậu nói với cô nhiều chuyện của Ôn Yến như vậy toàn là xây dựng bức màn, cố ý tạo ra dấu hiệu đại phu Ôn Yến sắp tới, khiến cô tin đơn thuốc thật là đại phu Ôn Yến cho.