Vụng Dại Tuổi 17

Chương 25: Chương 25




- Con vô đây làm gì, chẳng có ai trong ấy cả. Mọi người đang chuẩn bị tổ chức cho nghi lễ bên ngoài kia.
Hiên nhìn theo phía tay xơ chỉ. Một khoảng trời sáng rực. Hiên bỗng thấy sợ thứ ánh sáng chói lòa, sợ cả chốn ồn ào náo nhiệt ngoài ấy.
- Con muốn ở đây cho yên tĩnh để cầu nguyện xơ ạ!
- Tuỳ con vậy.
Chờ cho tiếng gậy của vị xơ già lọc cọc đi về phía gác chuông, Hiên thong thả dạo bước vào ngôi thánh đường.
Hóa ra không phải mình Hiên đến đây. Đã có sẵn đứa con gái trạc tuổi Hiên ngồi bên góc trái, hàng ghế cuối cùng. Tối quá, Hiên tiến lại phía cầu dao, với tay định bật đèn. Chợt, đứa con gái lên tiếng:
- Đèn họ gỡ mang ra ngoài hết rồi. Bạn đến đây ngồi với mình được không?

Giọng nói cô gái thiết tha như thể đã quen thân với Hiên từ lâu lắm. Mặc dù rất muốn ngồi một mình trong lúc này, nhưng Hiên không thể chối từ. Vẻ như trong giọng nói ấy đang chất chứa những nỗi niềm cần tâm sự.
Qua thủ tục làm quen ban đầu, Hiên biết được cô gái tên Quỳnh. Quỳnh bằng tuổi Hiên nhưng sanh trước hai tháng. Cô có nước da trắng và mái tóc thật dài. Chỉ tiếc là tối quá nên Hiên không nhìn được Quỳnh cười, nhưng chắc là đẹp lắm vì cô đang hạnh phúc mà!
Quỳnh hồ hởi khoe:
- Bọn mình quen nhau cũng tại ngôi giáo đường này. Vì hoàn cảnh nên không được gần nhau nhưng mình luôn hạnh phúc ngay cả lúc xa nhau, cứ như anh ấy đang ở bên mình trong mọi lúc. Mỗi năm một lần, bọn mình hẹn gặp nhau ở đây...
- Hóa ra bạn đang chờ người yêu à?
- Có lẽ hôm nay anh ấy không đến. Nhưng chỉ vài ngày nữa thôi, bọn mình được ở bên nhau rồi.
- Đám cưới à?
Quỳnh không trả lời. Trong bóng đêm, Hiên vẫn nhận ra nét mặt cô đang rạng ngời trong hạnh phúc. Cô nói rất nhiều và cười cũng rất nhiều, Hiên chỉ ngồi nghe nhưng thấy lòng vui lắm, vì đã lâu rồi chưa ai nói với Hiên chuyện tình yêu là có thật. Hiên nhắm mắt lại, tưởng tượng ra ngày Quỳnh mặc áo cô dâu đứng cạnh người con trai cười tươi rạng rỡ. Đó phải là đôi vợ chồng hạnh phúc lắm. Họ xứng đáng được hưởng hạnh phúc như thế, vì xem ra yêu nhau đâu phải chỉ ngồi một chỗ để mà giữ nhau. Hiên chợt nhớ ra tại sao mình không hỏi thời gian cũng như địa điểm tổ chức tiệc cưới để có thể chúc phúc cho họ. Hiên rất muốn làm điều đó. Hiên quay sang thì Quỳnh đã ra đến cửa giáo đường. Cô quay lại, vẫn giọng nói hồ hởi ấy khoe với Hiên:
- Anh ấy đến rồi, mình đi đây!
- Khoan đã, chờ mình…
Hiên đuổi theo nhưng Quỳnh đi vội quá, bóng cô đã khuất hẳn sau hàng thông dưới bậc thềm. Hiên cố gọi với theo:
- Quỳnh ơi, chờ đã!

Nhưng tiếng gọi của Hiên nhỏ quá, chỉ gom lại bên hiên giáo đường và lọt vào tai vị xơ già với nỗi ngạc nhiên bật thành câu hỏi:
- Con gọi ai vậy?
- Một người bạn mới quen vừa ở đây với con. Bạn ấy mới đi khỏi đây.
Vị xơ già càng lộ vẻ kinh ngạc:
- Ta đứng đây có thấy ai ra đâu? Chẳng phải trong giáo đường chỉ có mình con thôi sao?
Hiên bắt đầu ngờ ngợ. Cô rùng mình nghĩ đến câu chuyện về những vong hồn. Vị xơ già chợt thay đổi nét mặt, vẻ kinh ngạc thay bằng nỗi khắc khổ, người vỗ nhẹ vai Hiên:
- Ta hiểu rồi!
- Sao cơ ạ?
- Hai đứa nó đáng yêu lắm, chiều nào cũng chở nhau trên xe đạp đến đây để cầu nguyện. Nhưng có lẽ Chúa sắp đặt cho chúng sống bên nhau nơi cuộc sống vĩnh hằng chứ không phải trần gian này. Trần gian chỉ là nơi tạm bợ thôi con ạ!

Càng nghe, Hiên càng cảm thấy... rối mù:
- Xơ nói rõ hơn được không?
- Nhưng con cần phải bình tĩnh đấy nhé! Thực ra, cô gái ấy đã chết cách đây ba năm vì tai nạn đột xuất, đêm Noel nào cũng về giáo đường này, bởi chính nơi đây đã khai sinh ra mối tình đẹp đẽ của họ.
- Còn người con trai bây giờ thế nào, thưa xơ?
- Đấy, anh ta mắc bệnh ung thư thời kỳ cuối. Người nhà đưa anh đến đây để thực hiện nguyện vọng cuối cùng: giữ trọn lời hẹn với người yêu.