Vọng Tiên

Chương 5: Dự định của Minh Huyền



Chương 5: Dự định của Minh Huyền

"Uê! Nhóm bếp xong ra trông hàng để ta nấu cơm!" Giang An đang nói chuyện với ai đó ngoài cổng, thấy bóng dáng Giang Phong liền hô hào.

Hôm nay là thứ bảy, theo thông lệ dì Huyền sẽ trở lại thôn thăm hai anh em nàng. Cho nên vừa rồi nàng mua của Tô thúc mấy con cá, dự định tối nay cải thiện ăn uống thịnh soạn một chút.

"Ra liền!" Dựng bó củi vào vách bếp, Giang Phong hắng giọng đáp lời.

Một lát sau, Giang An xách trên tay mấy con cá chép to bằng cánh tay đi vào. Thấy Giang Phong còn đang lúi húi nhóm bếp liền đá cái mông một cái, đuổi hắn đứng dậy.

"Lề mà lề mề!"

"Tô thúc chiều nay vận khí tốt thật, mới thả hai nhát lưới liền được hơn chục cân. Thế nào, om dưa, chiên mắm cà chua, ngươi thích món nào?" Giơ xâu cá chép lên, Giang An trưng cầu ý kiến.

"Cả hai được không?" Giang Phong nhìn xâu cá hỏi ngược lại.

"Được rồi! Liền biết ngươi tham ăn! Đi ra trông hàng đi! Đúng, lão Trương còn hai chén nước và một gói thuốc lào chưa trả tiền, tất cả bảy nghìn." Giang An dặn dò.

"OK!"

Ngắn ngủi nửa phút, củi lửa cháy bùng, đặt cái chảo to lên bếp, lại đổ lưng nước, tiếp theo quay đầu sơ chế cá.

Chỉ là tìm một hồi không thấy con dao bản hàng ngày để chẻ củi đâu, đành cầm lấy một khúc gỗ chắc nịch, xách xâu cá ra bờ ao.

"bốp bốp" bốn tiếng, bốn đầu cá chép bị đập cho giãy đành đạch, cứ như vậy qui tiên.

Mổ bụng moi ruột, vô cùng thành thạo.

Đi ngang qua vườn rau lại nhổ một nhóm hành ớt, mấy quả cà chua.

...

Bảy giờ tối.

Tháng Tám mùa hè, bầu trời vào giờ này còn chưa triệt để kéo đen. Hai anh em Giang Phong đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, ngồi tại gian phòng khách xem tivi, chờ đợi Minh Huyền về cùng ăn cơm.

Lọc cọc.

"Dì về rồi!" Nghe thấy âm thanh từ cổng vọng vào. Giang An buông xuống cái điều khiển, chạy ra ngoài.

Giang Phong cũng chậm rãi đứng dậy theo.

Dưới bóng tối nhá nhem, một dáng phụ nữ gầy gò mặc sơ mi tối màu, trên vai khoác balo, hai tay xách hai túi đồ đang từ cổng bước lại.

"Dì về rồi nha! Có mệt không?" Giang An nhanh nhảu hỏi thăm, tiến lên phụ giúp xách đồ.

"Không mệt, không mệt." Dì Huyền đáp lời. "Trời nóng thế này làm sao ra hết ngoài rồi, đã ăn cơm chưa?"

"Hì hì, đợi Dì về cùng ăn đâu! Hôm nay có cá om dưa chua nha!"

"Mấy đứa này, nói bao nhiêu lần, đói thì ăn trước, còn đợi làm gì." Minh Huyền có chút cảm động. Nàng mặc dù trải một đời chồng, nhưng lại không con cái. Mấy năm qua thay người chị ruột quá cố nuôi dạy hai đứa, trong lòng coi chúng như con đẻ, thấy chúng lớn lên ngoan ngoãn hiếu thảo như vậy, tự nhiên rất ấm áp.



Hai đứa nhỏ chính là động lực để nàng cố gắng.

"Dì về rồi!" Giang Phong cũng lên tiếng thăm hỏi.

"Ừm, Tiểu Phong, trong người cảm thấy thế nào, chuyện hôm nay là sao?" Lúc trưa nàng nhận được tin báo xong chân tay bủn rủn rụng rời. Nếu không phải người ta trấn an rằng Giang Phong không vấn đề gì, nàng thật muốn lập tức bỏ việc chạy đi tìm hắn.

"Cái này... để vừa ăn cơm vừa nói đi ạ." Giang Phong đã tiếp thu được giao tiếp của phương thế giới này, thành thục trả lời.

Về chuyện hôm nay, hắn không định giấu giếm, dù sao người vẫn còn đây, chỉ là cái không nên nói thì không nên nói.

Linh hồn phụ thể, cái này có thể giải thích thế nào?

"Liền biết ngươi có vấn đề mà!" Giang An chen miệng nói, tựa như bắt được quả tang con mèo ăn vụng.

...

"Đầu đuôi là như vậy!" Trên bàn cơm, Giang Phong lí nhí khép lại câu chuyện, đầu cúi gằm, rất ra dáng một đứa trẻ mắc lỗi chờ bị phạt.

Bầu không khí lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có chiếc quạt máy là thỉnh thoảng phát ra tiếng lọc cọc. May mà Giang Phong đợi bữa cơm ăn không sai biệt lắm mới bắt đầu kể. Nếu không, đoán chừng tối nay không ai còn có tâm trạng cầm đũa.

"Aiiii! Tên đần này!" Giang An phải mất một lúc để tiêu hóa đầu đuôi câu chuyện, lúc này mới nhăn mặt líu lưỡi trách móc.

"Phao đâu? Trên tàu không có phao hay sao?" Nàng thật không hiểu, các loại tàu du lịch đều trang bị rất nhiều phao cứu hộ xung quanh tàu, làm sao tên đần này lại cứ như vậy nhảy xuống, để rồi suýt m·ất m·ạng.

Quả thật Giang An mắng hắn đần cũng là có cơ sở.

Bởi, mặc dù song sinh, nhưng nàng thông minh và chín chắn hơn hắn nhiều lắm. Từ nhỏ đã ham học, sau cú sốc cha mẹ q·ua đ·ời lại càng cố gắng hơn, thành tích học tập luôn đứng đầu, thậm chí kì thi tốt nghiệp cấp hai vừa rồi còn xếp số một toàn thành phố.

Thi tốt nghiệp có bốn môn, thang điểm mười, nàng đạt bốn mươi điểm tuyệt đối.

Còn Giang Phong? Ngoại trừ việc cao hơn nàng một cái đầu, các phương diện khác đều kém xa xa.

Thi tốt nghiệp 31 điểm, xếp hạng 191 toàn trường.

Cũng phải nói, số điểm này đã là thành tích không tệ, thuộc vào nhóm học sinh khá rồi. Chỉ là so một cái hạng 191 toàn trường hơn năm trăm học sinh với một cái hạng nhất toàn thành phố mấy nghìn học sinh, mới cảm thấy chênh lệch quá lớn mà thôi.

"Lúc đó không nghĩ được gì." Giang Phong tìm lý do. "Mà không phải anh mày nghe lời cha mẹ dạy, thấy người g·ặp n·ạn ra tay cứu giúp sao."

"Anh anh anh! Làm anh thì càng không nên thiếu suy nghĩ như vậy! Còn nhớ chuyện của Tô thúc sao? Lần trước có gia đình trên thành phố xuống đây thuê thuyền đánh cá của hắn để dã ngoại, nhóc con nhà họ nô đùa trượt chân rơi xuống nước, Tô thúc nhảy cứu. Kết quả thế nào? Người ta không chỉ không một lời cảm ơn mà ngược lại còn đổ lỗi, tố cáo Tô thúc kinh doanh không giấy phép, thuyền không đảm bảo an toàn, bồi thường mất mười mấy triệu!"

Thấy hắn còn cứng miệng chống chế, Giang An tức giận xổ một tràng.

Mặc dù hai câu chuyện rất khác nhau, nhưng đại ý thì tương tự.

Tự lượng sức mình.

Và không phải cứ giúp người đã là chuyện tốt.



Nhiều lúc nàng hoài nghi, có phải cha mẹ lừa mình, thật ra nàng mới là người ra đời trước. Nếu không làm sao sinh đôi mà khác biệt lại lớn đến như vậy. Nàng tư chất thông minh, sách vở đọc một lần là nhớ, bài tập nhìn qua liền biết cách giải, lại còn rất đảm đang tháo vát. Nhìn vào khuôn viên nhà thì biết, ngăn nắp sạch sẽ, vườn rau xanh ngát, gà vịt béo múp, tất cả đều do một tay nàng chăm sóc. Còn Giang Phong, không chỉ ngốc mà còn thường xuyên nghịch dại. Điển hình như lần trước nhà bếp cháy rụi chính là hắn gây họa mà ra. Kết quả nàng cũng bị liên lụy, chịu phạt mấy roi.

Đã nói "làm anh khó lắm" đâu? Đổi thành "làm em khó lắm" có được không?

"Được rồi Tiểu An, người đều không sao là tốt rồi!" Minh Huyền thở dài ngăn Giang An bùng nổ.

Nàng đứng dậy bước tới trước mặt ban thờ, rút ra nén hương, châm lửa. Đợi cháy không sai biệt lắm liền vẩy một cái, lửa tắt, sau đó cắm lên bát hương, khẽ chắp tay cầu nguyện.

"Hai đứa cũng tới cảm tạ cha mẹ phù hộ đi." Minh Huyền gọi.

Hai anh em lục tục đứng dậy, đến trước di ảnh cha mẹ.

Đợi hai đứa quay trở lại chỗ ngồi, Minh Huyền mới lên tiếng: "Ta hi vọng cả hai lấy đây là bài học, từ nay làm gì cũng phải cẩn thận." Nàng thật sự cũng rất hối hận, lẽ ra không nên cho phép Tiểu Phong đi làm thêm.

"Vâng!" Hai anh em đồng thanh trả lời.

Minh Huyền lấy từ trong balo của mình ra hai bộ hồ sơ, tiếp tục nói: "Ta nghe nói các trường cấp ba trên thành phố đã ra thông báo bắt đầu tiếp nhận hồ sơ nhập học từ mùng mười tháng này. Tiểu An, ngươi quyết định không đăng ký trường trọng điểm?"

"Vâng, cháu đã nghĩ kỹ!" Giang An đáp lời.

Trường cấp ba phân làm ba loại, gồm Trọng Điểm, Chuyên Ban và Hướng nghiệp. Trong đó trọng điểm là trường tập hợp của những học sinh có thành tích thi tốt nhất. Toàn thành phố chỉ có một trường trọng điểm, nghe nói chưa từng có học sinh nào thi trượt đại học.

Chuyên ban, dành cho học sinh khá, tỉ lệ đại học khoảng tầm sáu bảy mươi phần trăm.

Còn hướng nghiệp, tên như mặt chữ, dành cho những học sinh có lực học kém, định hướng học sinh học nghề, đợi tốt nghiệp cấp ba liền có cái nghề dắt lưng, không cần lãng phí thời gian tiền bạc thi đại học.

Thành tích của Giang An đủ để trường Trọng Điểm trải thảm mời học, thế nhưng nàng lại lựa chọn từ bỏ. Bởi có hai lý do, một là lo rằng không có nàng kèm cặp, tên anh trai đần của mình sẽ tụt dốc không phanh. Lý do thứ hai chính là học phí trường chuyên rất đắt đỏ, nghe nói gấp mấy lần các trường khác.

Nhận được câu trả lời, Minh Huyền khẽ thở dài. Nàng làm sao không biết tâm tư đứa cháu mình. Nhưng nàng cũng rất tự trách bản thân, lương công nhân của nàng năm triệu, quả thật không kham được.

"Được rồi, ta còn dự định mấy năm này chuyển lên thành phố sống đâu. Không vào trường trọng điểm, nhưng nhất định phải vào chuyên ban."

"Lát nữa hai đứa viết hồ sơ đi, chỉ có hai bộ nên chú ý một chút, nghiên cứu cẩn thận rồi lại điền." Minh Huyền đặt hồ sơ lên bàn, dặn dò.

Nghe lời này Giang Phong liền có chút hoảng hốt. Hắn vốn đang nghĩ thôi học đâu, bởi với hắn học hành chỉ làm chậm trễ thời gian. Đi học để làm gì? Không phải để kiếm tiền sao? Hắn có thừa biện pháp kiếm tiền.

Mà lại còn là rất nhiều tiền.

"Dì, cháu không muốn đi học nữa." Hắn cảm thấy mình không lên tiếng liền xong.

"Đứa nhỏ này, nói lung tung cái gì." Minh Huyền không giận.

Nàng có thể hiểu, dù sao trước nay đa phần thiếu niên trong thôn đều là học hết cấp hai rồi bỏ học, ngay cả bản thân nàng ngày xưa cũng là như vậy.

Nhưng nàng không muốn tương lai các cháu cũng mù mịt như mình, cho nên mấy năm qua vẫn luôn cố gắng chắt chiu, đảm bảo chúng được ăn học đầy đủ.

Giang An không thèm để ý hắn, nàng nắm được trọng tâm lời nói vừa rồi: " Dì vừa nói chuyển lên thành phố?"

"Đúng vậy." Thu Huyền trả lời.

Nàng đã suy nghĩ kỹ. Tất cả trường cấp ba đều đóng ở thành phố, mà Tam Sơn Thôn thì cách Hạ Long đến bốn mươi cây số. Nghĩ cảnh mỗi ngày ngồi xe bus hơn tám mươi cây, về lâu về dài sẽ rất mệt mỏi, ảnh hưởng đến học tập. Cho nên nàng quyết định thuê trọ trên phố, tạo điều kiện tốt nhất cho hai đứa.



"Nhưng chi phí sinh hoạt trên thành phố rất đắt đỏ nha." Giang An nhăn mặt nghi ngại.

Mỗi cuối tháng trên thành phố đều tổ chức chợ phiên nông sản, thỉnh thoảng mấy dì cháu cũng thu thập nông sản khô trong nhà, dắt díu nhau lên bán, cho nên giá cả tiêu dùng nàng vẫn là biết khá rõ.

Một suất cơm bình dân ba bốn mươi nghìn, số tiền đó vào tay nàng đủ để nấu một bữa ba người ăn.

"Chuyện tiền bạc mấy đứa không cần lo." Minh Huyền trấn an.

"Mấy năm đi làm ta cũng tiết kiệm được một chút. Với cả ở trên phố buổi tối rất đông người đi dạo, ta sẽ nghĩ cách buôn bán kiếm thêm thu nhập. Đúng rồi, đồng nghiệp ta nói khu trọ của nàng có người sắp chuyển đi, đợi thứ hai nộp hồ sơ xong chúng ta tiện qua xem phòng một chút."

Nghe vậy, Giang An càng lo lắng: "Học phí, sinh hoạt phí, thuê trọ phí, này quá tốn kém đi."

Nàng bắt đầu phân tích. Nghe nói học phí lớp 10 một tháng hai triệu, hai anh em là bốn triệu. Nếu là thuê trọ, nơi rẻ nhất trên phố ít nhất cũng hai triệu. Như vậy tổng cộng mỗi tháng hao hết sáu triệu rồi, chưa kể chi phí sinh hoạt hàng ngày.

Còn nếu ở lại thôn, hàng ngày đi xe bus tốn mười nghìn, hai người cả đi cả về bốn mươi. Một tháng ba mươi ngày, trừ đi bốn ngày chủ nhật thì hết một triệu bốn mươi nghìn. Mà đấy là đi lẻ, nếu mua vé tháng thì chỉ 250 nghìn một người, tháng tiết kiệm được hơn năm trăm. Bằng mười ngày thu nhập tiệm tạp hóa kiêm quán trà của nàng.

Lại nói, lên thành phố rồi thì không ai trông coi nhà, mất đi thu nhập của tiệm.

Tính ra mỗi tháng thất thu tổng cộng hai triệu có dư.

Nghe Giang An phân tích thiệt hại, Minh Huyền cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù mỗi cuối tuần nàng vẫn thường xách ít đồ về bổ sung cho tiệm tạp hóa, nhưng không ngờ thu nhập lại khá đến vậy. Một tháng triệu rưỡi, bằng gần một phần ba lương công nhân của nàng.

Lương của nàng chỉ có năm triệu đây.

Nhưng dù vậy, Minh Huyền vẫn cứng rắn. "Thất thu liền thất thu đi, ta không muốn chuyện học hành của mấy đứa bị ảnh hưởng. Nếu bí quá thì ta sẽ đem bộ trang sức hồi môn ngày xưa ông bà ngoại tặng ra. Giá trị mấy chục triệu đâu, có thể chống đỡ một thời gian."

"Thế nhưng... " Giang An định nói của hồi môn sao có thể bán, nhưng sống chung bao nhiêu năm, nàng rất hiểu tính của người dì này, biết mình có thuyết phục thế nào cũng không thể lay chuyển.

Thấy Giang An ỉu xìu, Minh huyền liền an ủi: "Với cả không phải đã nói buổi tối có thể buôn bán một chút sao, đến lúc đó mấy đứa có thể phụ giúp ta nghĩ cách."

"Thật sao?!" Giang An liền hớn hở. Nàng tự tin mình có thiên phú kinh doanh, chỉ là ở thôn này quá thưa thớt người không đủ để nàng thi triển tài nghệ.

"Vậy còn nhà này thì sao Dì?" Giang Phong hỏi. Hắn không muốn rời đi, nơi này có thể trợ giúp hắn tu hành, khác xa phố xá đô thị ô tạp.

"Đừng lo, bà ngoại sẽ thay chúng ta chăm sóc." Minh Huyền trả lời. Trước đó nàng đã bàn với mẹ ruột của mình. Bà sống ở thôn đối diện, cách thôn Tam Sơn một con đường cái, cho nên hàng ngày qua lại cũng rất tiện.

Năm đó vì bên nội không đồng ý cuộc hôn nhân, bà ngoại lại thương con, cho nên đã bán đi một nửa mảnh đất để lấy tiền cho cha mẹ Giang Phong. Cha mẹ hắn dùng số tiền đó mua căn nhà bên thôn Tam Sơn này, còn thừa một ít thì để làm vốn buôn bán.

Hơn chục năm qua, cha mẹ bị nhà nội hắt hủi, đến lúc q·ua đ·ời, nhà nội cũng không đoái hoài gì đến hai đứa cháu. Cho nên trong tâm trí hai anh em hắn không có khái niệm "đằng nội".

"Vậy thì tốt rồi!" Giang An vốn rầu rĩ vì sắp phải xa nhà, giờ nghe nói bà ngoại đến, liền lập tức vui vẻ.

Chỉ có Giang Phong là trầm tư. Nếu chuyển đi, với tu vi Luyện Khí Cảnh tầng một hiện giờ, hắn sẽ không thể mỗi ngày qua lại giữa thôn và phố. Nửa ngày học, nửa ngày m·ất t·ích, trường kỳ sẽ khiến mọi người nghi ngờ.

Cho nên học là vẫn phải đi, chỉ cần học xong ba năm cấp ba này hắn liền không sợ cái gọi là đại học gì đó dây dưa nữa.

Không phải thi không đủ điểm là xong sao?

--------

Hết chương 5.