[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

Chương 36: Phiên ngoại 1



Là quãng thời gian giữa chương 11 và chương 12.

Lam Trĩ lúc 8 tuổi, lần đầu tiên đến Kim Lân Đài.

- ------------------

Lúc đó Lan Lăng Kim thị chuẩn bị cho Hội Thanh Đàm, lại là trước và sau tiết Thanh Minh, những đứa nhỏ khác họ ở tạm trong Lan Lăng đều trở về nhà để bái tế tổ tiên. Kim Quang Dao thấy Kim Lăng ở một mình trong phòng buồn bã, rầu rĩ không vui, cùng với con chó nhỏ Tiên Tử cô đơn ư ử cả ngày, vì thế gửi thư cho Lam Hi Thần xem ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có đứa nhỏ nào tuổi tác thích hợp, có thể dẫn tới chơi cùng Kim Lăng hay không.

Lam Hi Thần liền dẫn theo Lam Trĩ.

Đến nơi trời đã chạng vạng, xuyên qua khung cảnh hối hả nhộn nhịp trong thành Lan Lăng, hạ xuống trên những bậc thang bằng cẩm thạch trắng tinh của Kim Lân Đài. Ánh hoàng hôn trải trên những mái ngói lưu ly hóa thành một lớp nóng rực nồng đậm, Lam Hi Thần dắt nó đi lên, ở trên đài cao ngắm nhìn lầu các đình đài thiết kế mái cong, mỉm cười hỏi Lam Trĩ: "Thế nào?"

Lam Trĩ tám tuổi nghĩ nghĩ, nói: "Loá mắt."

Lam Hi Thần chỉ cười không nói.

Kim Quang Dao đích thân ra nghênh đón, hơi có vẻ ngạc nhiên nhìn Lam Trĩ một cái, nhưng không hỏi gì nhiều, chỉ tươi cười rạng rỡ chào hỏi nó. Ăn tối xong y và Lam Hi Thần đốt đèn trò chuyện, lúc đó Kim Lăng vừa trở về sau khi tan lớp học tối, y lại hết sức chu đáo dẫn Lam Trĩ tới phòng Kim Lăng.

Người hầu đang giúp Kim Lăng rửa mặt, Kim Lăng chỉ lo nhìn chằm chằm người mới tới, con chó nhỏ màu đen quanh quẩn bên chân cậu, đồng thời mở to đôi mắt sáng tò mò nhìn xung quanh.

Kim Quang Dao nói: "A Lăng, Lam tông chủ nói vị tiểu bằng hữu này ngươi đã từng gặp trước đây, bây giờ còn nhớ không?"

Đứa nhỏ trước mắt mặc bộ đồ trắng của Lam gia, trên trán buộc mạt ngạch đúng quy phạm, thêu vân văn tinh tế, dải lụa dài rũ xuống, thoạt nhìn vô cùng xa lạ. Đôi mắt của nó rất nhạt màu, hơi xám, lại hơi có chút tím nhàn nhạt, như mây mù trên núi xa, nhìn kỹ dưới ánh đèn lay động, có một vẻ quen thuộc khiến người ta ngạc nhiên.

Kim Lăng nhìn một hồi lâu, thử hỏi dò: ".... Giang Hạ?"

"Ta tên là Lam Trĩ".

Nó vừa lên tiếng, ngược lại khiến cho Kim Lăng xác nhận một điều gì đó, đi tới mấy bước, vòng quanh nó ngắm nghía một chút, bĩu môi, nói: "Cái gì chứ, đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, sao lại thành ra bộ dạng ra vẻ thế này?"

Lam Trĩ nói: "Bộ dạng ra vẻ nào?"

Kim Quang Dao thấy bọn chúng là quen nhau, nói một tiếng "Chơi vui vẻ", rồi lui ra ngoài. Con chó của Kim Lăng đảo quanh người mới tới, ngửi tới ngửi lui ở chân nó, gót chân Lam Trĩ hơi rụt lại một chút, Kim Lăng dùng một tay ẵm con chó lên, làm như dâng vật quý đưa tới trước mặt Lam Trĩ, nói: "Đừng sợ, tiểu Tiên Tử ngoan lắm".

Con chó nhỏ ghé sát cái mũi ướt nhẹp vào, Lam Trĩ vốn định nói "Ta không sợ", đột nhiên bị cái lưỡi màu hồng nhỏ xíu liếm một cái ướt nhẹp lên mặt, nhất thời nói không ra lời.

Kim Lăng khoái chí cười ha hả: "Nó thích ngươi đó!"

Lại nói: "Ngươi đến đây, ta còn có thứ khác".

Cậu ta giống như dâng báu vật đem hết các loại đồ chơi trong phòng ra, lần lượt đưa đến trước mặt Lam Trĩ kêu nó chơi. Lam Trĩ đáp lại một tiếng "Ờ" như mọi khi, thỉnh thoảng chạm vào chơi vài cái, Kim Lăng đưa ra non nửa canh giờ, bên cạnh Lam Trĩ đã bày đầy các loại tượng gỗ hình chó con và hình người nhỏ, diều làm bằng vải lụa, chong chóng bằng giấy màu, xúc xắc bằng ngọc lưu ly, cửu liên hoàn bằng ngọc trắng, cuối cùng Kim Lăng không đưa ra nữa, ngay cả tiểu Tiên Tử cũng buồn ngủ, cuộn tròn nằm dưới chân.

Kim Lăng nói: "A Hạ, ngươi thật là nhàm chán á!"

Lam Trĩ nói: "Là ngươi muốn đưa cho ta xem".

Nó rũ mắt nghịch cái tua rua trong tay, nhẹ nhàng đung đưa vật đó trước mặt. Kim Lăng nhìn một hồi, đột nhiên nói: "A! Đây là chuông của ta! Sao lại ở trong này?"

Lam Trĩ liếc nhìn Kim Lăng một cái, cầm cái chuông có tua rua màu tím đưa qua, nói: "Ở trong cái hộp hồi nãy".

Kim Lăng cầm cái chuông trong tay, không biết là cất vào trong ngực áo hay treo ở thắt lưng, chỉ nắm thật chặt, thở ra một hơi: "Nếu làm mất, cữu cữu của ta chắc chắn sẽ đánh gãy chân ta".

Lam Trĩ nói: "Ngươi không làm mất, ông ấy vẫn luôn có cớ đánh gãy chân ngươi".

Nói xong, nó nhìn Kim Lăng, vốn nghĩ rằng cậu ta sẽ nổi giận, nhưng không ngờ Kim Lăng "phụt" cười lên.

"Như vậy mới giống ngươi chứ," thiếu chủ trẻ con của Kim Lân Đài nhìn nó một cái, "Vừa rồi tại sao lại buồn bã như vậy?"

Lam Trĩ không nói gì.

Kim Lăng nói: "Lại nữa rồi".

Cậu đứng lên, con chó buồn ngủ sủa "gâu gâu" một tiếng. Kim Lăng ẵm con chó nhỏ lên, một người một chó đều nhỏ xíu, cậu nói với Lam Trĩ: "Nào nào, đừng buồn nữa, theo ta đến một nơi".

Lam Trĩ không nói gì đi theo.

Nơi Kim Lăng đi đến là Tàng Bảo Các (kho chứa đồ quý giá) của Kim Lân Đài.

Kim Lân Đài tất nhiên có rất nhiều Tàng Bảo Các, chỗ Kim Lăng chọn hẳn là chỗ hẻo lánh, dễ dàng lẻn vào nhất. Lam Trĩ nhìn gương mặt đầy vẻ rành rẽ của cậu, hẳn là đã có kế hoạch từ lâu, đúng lúc Lam Trĩ đến đây, coi như có người đi cùng, cho dù bị ai đó phát hiện, thứ nhất không đến nỗi đem đứa nhỏ đến từ Cô Tô này phạt cùng, thứ hai không nhẽ lại phạt Kim Lăng trước mặt người của gia tộc khác.

Bên trong Tàng Bảo Các rất tối tăm, Kim Lăng đặt tiểu Tiên Tử trên một tấm đệm mềm, Lam Trĩ đi phía sau cầm theo một cây nến rút ra từ trong phòng Kim Lăng, dùng lòng bàn tay che chắn ngọn lửa. Ánh nến lay động, kéo hai cái bóng thật dài, Lam Trĩ hỏi: "Ngươi muốn tìm cái gì?"

"Thứ tốt" Kim Lăng nói.

Câu trả lời này căn bản không tính là một câu trả lời. Lam Trĩ đi thẳng một đường, nhìn Kim Lăng lúc thì lục lọi, lúc thì leo lên leo xuống, những mấy thứ lấy ra lại có vẻ không tốt, nhìn như thế khoảng nửa khắc, rốt cuộc nhìn ra chút manh mối.

"Ngươi muốn tìm ngọc bội phải không?" Nó hỏi, thấy Kim Lăng vứt trả về một miếng ngọc bích có vẻ trơn bóng, "Miếng ngọc mới vừa rồi tại sao không được?"

"Không đủ lớn" Kim Lăng nói, kéo ra một ngăn kéo khác.

Lam Trĩ ngẩn người: "Miếng ngọc kia lớn bằng bàn tay... còn muốn to cỡ nào?"

Kim Lăng nói: "Miếng lớn nhất!"

Lam Trĩ hỏi: "Lớn như vậy có thể làm cái gì?"

Kim Lăng nói: "Tặng cho cữu cữu của ta!"

Lam Trĩ nói: "..... Hả?"

Kim Lăng leo xuống từ một cái kệ cao cao, định mở miệng, trước đó cẩn thận nhìn xung quanh một chút. Lam Trĩ lắc đầu: "Không có ai, ngươi nói đi".

Kim Lăng nói: "Hai ngày trước, tiên sinh dạy ta học thuộc lòng một bài thơ, kể về một cổ nhân đi phía bắc sông Vị (Vị dương) để tiễn cữu cữu của ông ấy, 'Lấy gì để tặng? Dùng xe tứ mã màu vàng', 'Lấy gì để tặng? Ngọc bội quỳnh khôi'."

Lam Trĩ nói: "Xe tứ mã và ngọc đẹp cũng không phải là lễ vật bình thường, thơ có nguồn gốc từ đất Tần, có người nói người đi tiễn là Khang Công, làm thái tử thời Mục Công, cữu cữu là Tấn Văn Công bị cách chức đi phía bắc sông Vị".

Kim Lăng xoa xoa đầu của mình: "Cái tên này nói sao mà giống như tiên sinh trên Kim Lân Đài nói vậy!"

Lam Trĩ buông thõng tay, giống như đang nói, trên sách viết như vậy đó.

Kim Lăng nói: "Tu tiên ngự kiếm, tất nhiên không cần xe ngựa của người thường. Cho nên ta muốn tìm một miếng ngọc đặc biệt lớn, đặc biệt tốt, lần sau gặp cữu cữu, ta sẽ tặng cho cữu cữu".

Lam Trĩ nhìn cậu một hồi, vẫn làm như không hiểu, nói: "Tại sao phải đặc biệt lớn?"

Kim Lăng trừng mắt liếc nó một cái, nói: "Nếu không đủ lớn, làm sao xứng với cữu cữu của ta!"

Lam Trĩ nói: "Sao ta biết được, ta lại không có cữu cữu".

Kim Lăng nhìn nó, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại giống như không nói ra được nguyên nhân gì. Ngọn nến trong tay sắp sửa cháy hết, Lam Trĩ lấy trong tay áo ra một cây nến mới, châm tim nến sang.

Kim Lăng đột nhiên nói: "A Hạ, ta nhớ cữu cữu".

Lam Trĩ nói: "Vậy ngươi tìm nhanh lên".

Kim Lăng tìm một hơi đến nửa đêm, hai cây nến đều cháy hết, rốt cuộc cậu chọn được một miếng ngọc đủ lớn, Lam Trĩ lại chê xấu. Ánh trăng và ánh đèn trên Kim Lân Đài chiếu vào qua khung cửa sổ, hai cậu bé đều mệt mỏi, người này nối tiếp người nọ ngồi xuống tấm chiếu bên dưới cái kệ, con chó nhỏ kia ngược lại đã tỉnh ngủ, dụi tới dụi lui bên chân Kim Lăng.

Kim Lăng thật sự buồn ngủ không còn sức tìm nữa, nói với Lam Trĩ: "Vậy miếng này đi".

Lam Trĩ nói: "Quá xấu".

Kim Lăng nói: "Cái tên này sao lại như thế hả!".

Lam Trĩ nói: "Xấu thì là xấu".

Kim Lăng nếu không buồn ngủ đến mức không muốn nói gì nữa, thì chắc chắn vẫn muốn tìm tiếp, đảo mắt qua thấy Lam Trĩ đã dựa vào cái kệ ngủ mất, cậu cũng ôm lấy con chó nhỏ của mình, tự nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên có tiếng kêu: "Kim Lăng!"

Giọng nói đó có chút quen thuộc không diễn tả được, mí mắt Kim Lăng giật giật, chưa mở ra, thì âm thanh đó đột nhiên đến gần hơn một chút.

"A Lăng!"

Kim Lăng mở bừng mắt, tay chân cuống cuồng đứng lên, đưa tay lắc Lam Trĩ tỉnh lại.

Lam Trĩ rì rầm nói: "Ngươi làm cái gì!"

Kim Lăng nói: "Cữu cữu của ta đến rồi!"

Lam Trĩ mở mắt ra, vẻ mặt đều là mờ mịt: "..... Cái gì?"

Kim Lăng hào hứng phấn khởi lặp lại lần nữa: "Cữu cữu của ta đến rồi!"

"Cái....."

Ngoài cửa Tàng Bảo Các, bỗng nhiên có giọng nói: "A Lăng, rốt cuộc ngươi có trong đó hay không?"

Lam Trĩ lập tức im bặt.

Kim Lăng hét to một tiếng: "Cữu cữu!"

Cánh cửa khẽ vang lên một tiếng, sau đó tiếng bước chân thẳng đến, quanh quẩn trong gian phòng yên tĩnh. Người đến đứng ngay trước mặt, Lam Trĩ dụi mắt, khi nhìn thấy đôi giày sậm màu phía trước, lại ngẩng lên nhìn, thấy người mới đến một thân áo tím, bên hông treo một quả chuông bạc, giống với quả chuông nó đưa cho Kim Lăng cách đây không lâu.

Kim Lăng thấy Giang Trừng, chạy lăng xăng bên cạnh hắn rất giống con chó nhỏ kia, ngược lại tiểu Tiên Tử sợ người lạ, cụp đuôi trốn phía sau Kim Lăng. Tâm trạng Giang Trừng rất tốt ẵm con chó lên chọc chọc, lòng bàn tay xoa đầu tiểu Tiên Tử, con chó nhỏ ăng ẳng kêu lên tức giận, thuận thế liếm liếm tay Giang Trừng.

Kim Lăng nói: "Cữu cữu, cữu cữu, sao người đến đây?"

Giang Trừng ôm con chó nhỏ, liếc cậu bé một cái, hỏi: "Thế nào, ta không thể tới hay sao?"

Kim Lăng lại nói: "Cữu cữu, cữu cữu, sao người biết con ở trong này?"

Giang Trừng nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi núp rất kỹ hả? Ta đã thấy ngươi từ sớm, không nói mà thôi".

Kim Lăng chỉ đành lè lưỡi ra.

Lúc này Lam Trĩ đứng lên, đưa tay vào ống tay áo, quy củ thi lễ, nói: "Giang tông chủ".

Giang Trừng nhìn nó một cái, sau đó lại nhìn nó thêm một cái.

Kim Lăng lại hỏi: "Cữu cữu, có phải người tới để mang con đến Liên Hoa Ổ không?"

Giang Trừng nói: "Ngươi còn muốn đi đâu?"

Kim Lăng vui mừng hớn hở, lớn tiếng kêu lên: "Chỉ đi Liên Hoa Ổ!"

Nghĩ nghĩ, cậu bé lại hỏi: "Bây giờ đi hay sao?"

Giang Trừng nói: "Bây giờ đi".

Hắn nói như vậy, ngược lại Kim Lăng ngẩn người, sau một lúc lâu, hỏi: "..... Không cần nói với tiểu thúc thúc?"

Giang Trừng nhướng mày lên: "Nói cho y làm chi? Ta thấy y rất bận, nhắn tin lại là được rồi".

Việc này trước đây hẳn cũng đã từng xảy ra, Giang Trừng ra quyết định ngắn gọn, Kim Lăng không ngại gì, đón lấy con chó từ tay Giang Trừng, tiểu Tiên Tử được cậu ôm vừa nhảy nhót vừa chồm chồm.

Lam Trĩ chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Giang Trừng đột nhiên hỏi: "Cô Tô thế nào?"

Lam Trĩ ngẩng đầu, phát hiện Giang Trừng đang nhìn nó.

Lam Trĩ cúi đầu nói: "Cô Tô rất tốt".

Giang Trừng hỏi: "Đồ ăn thì sao?"

Lam Trĩ ngẩn người.

Giang Trừng có chút thiếu kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Đồ ăn thế nào?"

Sau một hồi lâu, Lam Trĩ rặn ra hai chữ: "Không cay"

Giang Trừng nhìn nó một cái: "Thế mà ngươi vẫn nhớ".

Lam Trĩ nói: "Nhớ được một chút".

Kim Lăng nhìn hai người bọn họ nói chuyện, sốt ruột nãy giờ, nắm tay áo Giang Trừng muốn đi. Giang Trừng mắng cậu thiếu kiên nhẫn, đã bị Kim Lăng kéo đi tới trước bảy tám bước, con chó nhỏ kia sắp chạy ra đến cửa. Kim Lăng cứ mãi lo đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại, trợn mắt nói với Lam Trĩ vẫn đang đứng ở đằng sau: "A Hạ, sao ngươi không đi?"

Lam Trĩ có chút nghi hoặc nhìn cậu một cái: "Vì sao ta phải đi?"

Kim Lăng ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, đột nhiên phát hiện Giang Trừng đang nhìn Lam Trĩ, nhưng vẻ mặt của hắn Kim Lăng nhìn không hiểu.

Kim Lăng nói: "Cữu cữu, cữu cữu, a Hạ không cùng chúng ta đi Liên Hoa Ổ sao?"

Giang Trừng nhìn nhìn Lam Trĩ, rồi nhìn nhìn Kim Lăng, nói: "Nó là người Lam gia, ta không dẫn đi".

"Nhưng mà," Kim Lăng cúi đầu nghĩ nghĩ, lại nhìn Lam Trĩ, "Lúc trước a Hạ cũng chơi với ta mà!"

Giang Trừng nói: "Đó là trước đây... ngươi thế mà cũng còn nhớ".

Kim Lăng mặc dù không hiểu lắm "Trước đây" với "Hiện tại" khác nhau cái gì, chỉ nhìn về phía Lam Trĩ vẫn đang đứng ở đằng xa, không hề có ý định nhúc nhích, nhất thời tâm tình mất hứng: "Nhưng ở Liên Hoa Ổ cũng không có ai chơi với ta, có khác gì Kim Lân Đài đâu!"

Lông mày Giang Trừng nhíu lại, dường như lại sắp mắng cậu bé vài câu, miệng mới vừa mở ra, lại nuốt lời mắng xuống.

Hắn quay đầu hỏi: "Ngươi có muốn đến không?"

Lam Trĩ sửng sốt.

Kim Lăng lập tức la to: "Muốn đến muốn đến".

Giang Trừng túm lấy Kim Lăng như túm một con chó nhỏ, bắt cậu bé đứng cho đàng hoàng, lại xoa xoa mi tâm, một lần nữa nhìn về phía Lam Trĩ.

Hắn nói: "Ta hỏi thay cho Kim Lăng, ngươi có đến không?"

***

Trên thân kiếm Tam Độc không thể chứa cả hai đứa nhỏ, Giang Trừng một tay bế Kim Lăng, để cho Lam Trĩ túm lấy áo hắn.

Đợi đến khi thanh kiếm bay lên, xuyên qua tầng mây mù, tung hoành ngàn dặm dưới trăng sao, Kim Lăng đột nhiên nói: "Cữu cữu, con có thứ này cho người".

Cậu nói xong, liền lục trong túi của mình. Đứa nhỏ 8 tuổi so với trước đã cao hơn không ít, Kim Lăng vừa nhúc nhích trên tay Giang Trừng, Giang Trừng suýt nữa không ôm được thằng bé, hoảng hồn, lập tức cả giận nói: "Có cái gì không thể xuống dưới rồi đưa à! Đừng lộn xộn! Lộn xộn nữa ta đánh..."

"Không được," Kim Lăng nói, "Bây giờ con phải đưa cho cữu cữu!"

Cậu cố gắng lấy ra một miếng ngọc thật lớn từ trong túi, không thấy được tay Giang Trừng, liền nhét vào trong ngực áo của Giang Trừng. Giang Trừng bị cậu bé làm cho không còn cách nào, lại sợ thật sự làm ngã nó, đành phải dùng tay kia cầm lấy, nói: "Được rồi, ta nhận. Ngươi mà lộn xộn nữa ta đánh gãy chân ngươi!"

Kim Lăng hỏi: "Đẹp không?"

Giang Trừng cũng không thèm nhìn: ".... Đẹp"

Kim Lăng lại hỏi: "Vậy cữu cữu có thích hay không?"

Giang Trừng hít thật sâu một hơi: "Thích".

Kim Lăng ôm chặt lấy cổ hắn, lớn tiếng nói với Lam Trĩ ở bên cạnh: "Ngươi xem, lớn vẫn là tốt hơn!"

Lam Trĩ ngẩng đầu nhìn nhìn đồ vật được Giang Trừng cầm trong tay, lại nhìn nhìn mặt Giang Trừng, nói: "Ờ".

Kim Lăng ôm đầu mình: "Tại sao ngươi không hề phản ứng một chút nào vậy? Thật đúng là chán chết!"

Cậu nói như vậy, ngược lại Giang Trừng cúi đầu, liếc nhìn Lam Trĩ một cái.

Lam Trĩ không nói gì cả.

Đêm đã khuya, Kim Lăng tặng xong món đồ quý giá của mình, rất nhanh đã ngủ thiếp đi trên người Giang Trừng. Giang Trừng đến khi nghe tiếng hít thở ổn định của Kim Lăng, mới cúi đầu nhìn món đồ trong tay. Miếng ngọc bội đó to như một tấm thẻ bài, cũng không biết Kim Lăng làm thế nào có thể nhét thứ này vào trong túi, hình điêu khắc trên bề mặt còn mang theo ý vị nhà giàu mới nổi khoe khoang, càng lộ ra chất lượng ngọc bình thường, nhìn thấy là Giang Trừng muốn vứt món đồ này từ trên cao xuống.

Hắn hỏi: "Đây là cái gì?"

Lam Trĩ ngẩng đầu, thấy Kim Lăng đã ngủ, Giang Trừng không thể nào đang hỏi con chó mà bọn họ mang theo, chỉ có thể là hỏi nó, liền nói: "Ngọc bội".

Giang Trừng nói: "Ta đương nhiên biết là ngọc bội. Làm sao lại có thứ này?"

Sự thật có chút phức tạp, Lam Trĩ cẩn thận suy nghĩ, nói: "Kim Lăng học một bài thơ, muốn noi gương đức hạnh của cổ nhân".

Giang Trừng nhíu mày: "Bài thơ nào?"

Lam Trĩ ngâm: "[Ta tiễn cữu cữu, đi tới phía bắc sông Vị]."

Nó chưa ngâm xong, Giang Trừng dĩ nhiên đã hiểu, hừ một tiếng qua lỗ mũi, nhìn nhìn ngọc bội thật lớn ở trong tay, trở tay cất vào trong ngực áo.

Lát sau, hắn hỏi: "Ngươi thì sao?"

Lam Trĩ mờ mịt nhìn hắn.

Giang Trừng tự cảm thấy mình hỏi thật kỳ quái, khựng lại một chút, lại nói: "Ngươi nắm cho chặt".

Lam Trĩ đột nhiên có một chút ấn tượng mơ hồ, đó là khi nó còn ở Liên Hoa Ổ, có một lần chạy đuổi theo Kim Lăng ở cạnh hồ sen, Kim Lăng cũng đang quay đầu lại nhìn nó, hai cậu bé không nhìn thấy Giang Trừng đang đi tới từ phía đối diện, một trước một sau va vào đùi Giang Trừng, ngã bệt ra đất. Giang Trừng vốn định dạy dỗ hai đứa, Kim Lăng vừa ngẩng đầu lên, kêu trước một tiếng "Cữu cữu", Lam Trĩ bị đụng mạnh, trời đất đảo lộn, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, không biết thế nào, cũng gọi theo Kim Lăng một tiếng "Cữu cữu".

Sắc mặt Giang Trừng trong nháy mắt chợt trở nên rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức nó nhìn không hiểu gì.

Nó ở Liên Hoa Ổ là trước lúc năm tuổi, rất nhiều việc đã không còn nhớ rõ, duy chỉ có chuyện đó là nhớ rõ ràng.

Gió thổi qua hai gò má đã trở nên ấm hơn, trong không khí có mùi hơi nước, dưới chân dần dần có những ánh đèn đêm, hẳn là đã đến Vân Mộng. Kim Lăng đang ngủ, Giang Trừng ngự kiếm không nói lời nào, Lam Trĩ chỉ thấy chiếc chuông bạc ở bên hông Giang Trừng, ngẫu nhiên phát ra âm thanh theo làn gió, đột nhiên đưa tay, lén khảy chiếc chuông kia một cái.

Chân Giang Trừng vừa nhúc nhích, Lam Trĩ lập tức rụt tay lại.

Lát sau, nó ngẩng đầu, phát hiện Giang Trừng đang nhìn nó.

Giang Trừng nói: "Ngươi muốn?"

Lam Trĩ không nói.

Nó lớn lên ở Liên Hoa Ổ, đệ tử Giang thị đều đeo chuông bạc bên hông, Kim Lăng cũng có, cố tình không biết tại sao nó không có. Từ sau khi đến Cô Tô, càng không thể có – nó nhỏ tuổi, mặc dù không biết nguyên nhân của chuyện này, nhưng lại nhận ra chuyện này rất rõ ràng.

Giang Trừng nói: "Ngươi đứng cho đàng hoàng".

Núi sông dưới chân đã gần hơn, mảng sậm màu là mặt nước mênh mông, Liên Hoa Ổ nằm trên một đầm lầy từ thời xa xưa, các ngọn đèn nhẹ nhàng lơ lửng giữa lầu các. Giang Trừng trở tay, không biết lấy ra thứ gì từ trong ngực áo, đưa cho Lam Trĩ, nói: "Cầm lấy".

Lam Trĩ theo bản năng đưa một bàn tay ra, phát hiện thứ mình đang nhận lấy cũng là một chiếc chuông bạc, có thể thấp thoáng nhìn thấy tua rua màu tím dưới ánh sáng tờ mờ, sột soạt lọt qua kẽ tay nó.

Nó sờ sờ, hình như đụng phải chữ viết bên trên cái chuông.

Nó vẫn nhìn Giang Trừng, nhìn hồi lâu, Giang Trừng đột nhiên lớn tiếng nói: "Giữ cho kỹ!"

Tay Lam Trĩ run lên, không nói gì cất chiếc chuông bạc vào trong tay áo.

Kiếm đang hạ xuống, Giang Trừng gọi một tiếng đánh thức Kim Lăng, cậu bé vẫn ôm cổ Giang Trừng, mắt hơi nhập nhèm kêu: "Cữu cữu?"

"Tới rồi" Giang Trừng nói.

Hắn vừa hạ xuống trước cửa chính Liên Hoa Ổ, đã thấy quản sự chạy ra đón, vội vã đi về phía Giang Trừng.

Giang Trừng đặt Kim Lăng xuống mặt đất, sai người dẫn cậu bé vào nhà, quay lại nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Quản sự thấp giọng nói: "Tông chủ, mới vừa rồi có một người Cô Tô Lam thị đến đây, nói ngài dẫn tiểu công tử của nhà hắn đi...."

Ông ta nói còn chưa dứt lời, chợt thấy một đứa nhỏ đeo mạt ngạch vân văn, mặc đồ trắng đứng phía sau Giang Trừng, một tay còn đang nắm vạt áo Giang Trừng, đang có chút buồn ngủ dụi dụi mắt, không khỏi ngẩn người.

Giang Trừng sốt ruột nói: "Cho nên thế nào?"

Quản sự kia đã nhìn thấy người, mặc dù cảm thấy kỳ lạ, cũng biết chuyện này không phải hiểu lầm, chỉ nói: "Bọn họ đến đòi người".

Giang Trừng cười lạnh một tiếng: "Thật là nhanh ha! Ta còn có thể làm gì một đứa bé tám tuổi chứ?"

"Giang tông chủ quá lời rồi" có một giọng nói cất lên.

Người tới chỉ mặc trang phục người hầu của Lam thị, mặc dù cũng mang bội kiếm, nhưng có vẻ vô cũng yên tĩnh an phận. Lam Trĩ thấy người này, lập tức thả bàn tay đang nắm áo Giang Trừng, nhìn người kia một cái, rồi lại nhìn Giang Trừng, hiển nhiên không biết phải đi hướng bên nào.

Người Cô Tô mới đến nói tiếp: "Hàm Quang Quân dặn tại hạ mang tiểu công tử về, Giang tông chủ thứ lỗi".

Giang Trừng lại cười lạnh một tiếng nữa, nói với Lam Trĩ: "Đến cũng đã đến rồi, ngươi còn không đi vào sao?"

Người kia giơ tay với Lam Trĩ, ôn hoà nói: "Tiểu công tử, lại đây, về nhà".

Lam Trĩ không nói gì bước qua, nắm tay người kia. Người kia lại thi lễ với Giang Trừng, sau đó dắt Lam Trĩ đi hướng ra ngoài.

Đi được vài bước, Lam Trĩ đột nhiên quay đầu lại. Trời đêm rất tối, Liên Hoa Ổ ở phía sau đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi sóng nước liên miên, mặt nước bầu trời nối liền thành một mảng màu tối tăm ảm đạm.

Người đang nắm tay nó thấp giọng gọi: "Tiểu công tử?"

Lam Trĩ lắc lắc đầu.

Giang Trừng đột nhiên kêu: "Đứng lại!"

Người kia ngạc nhiên quay đầu lại, nghe Giang Trừng nói: "A tỷ của ta năm đó có cho nó một thứ, ta đã đưa. Kêu Lam Vong Cơ nhìn xem, xem rồi y sẽ hiểu ngay".

Lam Trĩ có chút không hiểu gì nhìn Giang Trừng, người nắm tay nó chỉ hơi gật đầu.

Giang Trừng nói: "Ngươi nên đi đâu thì đi tới đó đi, còn chờ gì nữa?"

Người kia lại dắt Lam Trĩ hành lễ lần nữa, phong cảnh sông nước của Vân Mộng vừa mới đến gần trước mắt Lam Trĩ giờ lại trở thành hình bóng xa xôi.

Đến khi người kia đã ngự kiếm ổn định, ông ấy nói: "Tiểu công tử, Hàm Quang Quân đi săn đêm biết được tin tức, đã lên đường trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Khi chúng ta đến nơi, chắc ngài ấy cũng đã tới rồi".

Lam Trĩ gật gật đầu, làm như không biết nói gì.

Người kia lại hỏi: "Trên đường không có chuyện gì chứ?"

Lam Trĩ có chút kỳ lạ nhìn ông ấy một cái: "Không có việc gì... sao ngài lại hỏi như vậy?"

Người kia cười cười, lắc đầu không nói gì.

Đi một đoạn đường dài tới Lan Lăng, đường trở về Cô Tô cũng không ngắn lắm. Lam Trĩ bị mang lên kiếm, nhìn phong cảnh dưới chân thay đổi liên tục, đột nhiên kích động, kiểm tra tay áo, tìm cái chuông Giang Trừng đưa cho nó, nương theo ánh nắng yếu ớt đang dần sáng tỏ để xem.

Trên chiếc chuông quả nhiên có chữ nổi lên, nhưng là chữ cổ, Lam Trĩ chưa học, đọc không hiểu. Nó đưa chuông tới trước mặt người kia, mở miệng, "Xin bá bá chỉ dạy, đây là hai chữ gì?"

Người kia cẩn thận nhìn một lát, mỉm cười nói: "Là chữ cổ, hai chữ đó là 'Trường Sinh'."

Ngừng một chút, lại hỏi: "Là vật hồi nãy Giang tông chủ đưa cho tiểu công tử đúng không?"

Lam Trĩ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

***

Lam Trĩ thông minh, mười tuổi được phép dự thính ở Lan Thất, mười ba tuổi thì đi học, phải lấy tên tự.

Lam Vong Cơ đặt tên là "Vân Hằng".

Y nói: "Vân khí tụ, nhật nguyệt hằng, đắc tự như thử, nguyện tác trường sinh". (Mây khí tụ lại, mặt trời mặt trăng vĩnh hằng, có tên tự như vậy, chỉ mong trường sinh).

- --------------------------------------------------

Bài thơ《Vị Dương》, Khang Công nhớ mẹ, mẹ của Khang Công, là con gái của Tấn Hiến Công. Văn Công (là cậu) gặp hoạ Ly Cơ phải bỏ trốn, mà Tần Cơ (là mẹ) chết. Mục Công nạp Văn Công. Lúc Khang Công làm thái tử, tiễn Văn Công đi phía bắc sông Vị, nhớ mẹ không được gặp, gặp cữu cữu, xem như mẹ vẫn còn sống.