Vong Ân

Chương 23: 23




Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~ khom lưng??♀?
- -----------------------------------------------------------------
Nhoáng cái đã là cuối mùa thu.
 
Một ngày kia Tân Trì tới Yến phủ, Quý An ở phòng ngủ Yến Hoài chờ đến nóng lòng run sợ, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, nhưng cậu vẫn nhớ lời dặn dò của Yến Hoài, phải ăn hết cháo trắng rau xào và điểm tâm Hoắc Hương chuẩn bị cho cậu.

Sau đó Yến Hoài trở về, báo cho cậu biết lý do Tân Trì tới: là bởi vì y sắp thành hôn, đến đưa thiếp mời.
Quý An từ lâu đã biết Tân Trì muốn thành hôn, chỉ là nhiều ngày qua cậu quá mơ màng hồ đồ, hoàn toàn bỏ quên chuyện này.
Cậu bất ngờ một chút, mới cùng Yến Hoài hỏi: “Thiếu gia, ta về sau…… Về sau sẽ là tiểu tư của ngài sao?”
Thật là câu nghi vấn vô nghĩa.

Yến Hoài đã nói cùng cậu mấy lần rằng hắn sẽ không đem cậu tiễn đi, nhưng Quý An một chút cảm giác an toàn vẫn không có như cũ.
Yến Hoài lòng kiên nhẫn dư thừa, lại một lần thực khẳng định với Quý An: “Đúng vậy, về sau An An đều đi theo ta.”
Vì thế, ngoài Hoắc Hương, bên người Yến Hoài giờ có thêm một tùy tùng nữa, gọi Quý An.
Vết thương trên người cậu đã tạm lành, cũng dần dần được Yến Hoài nuôi về chút thịt, tuy vẫn mảnh khảnh, nhưng rốt cuộc không thoát tướng như khi mới tới nữa, cả ngày ngoan ngoan ngoãn ngoãn theo sát bên Yến Hoài.

Vấn đề là: Yến Hoài kỳ thực không quá vừa lòng.
Hắn đã từng gặp qua dáng vẻ Quý An hồi theo Tân Trì, phảng phất toàn thân toàn tâm cậu đều dồn sạch vào Tân Trì vậy, một Quý An tươi tắn sinh động như thế.

Vậy mà An An của hiện tại lúc nào cũng chỉ thui thủi không thích nói chuyện, lâu lâu còn sẽ thất thần phát ngốc.
Tỷ như bây giờ.
Yến Hoài ở thư phòng đọc một quyển y thư cổ, Hoắc Hương là cái tên chuyên gia làm ầm ĩ, ngồi yên không được, Yến Hoài ngại y phiền, quăng mấy đồng bảo y đi ra ngoài mua bánh kẹo ăn vặt chơi đi, lại dặn dò y ăn xong phần mình thì nhớ đồng dạng mang một phần về cho Quý An.

Hoắc Hương thích thú nhanh chóng cầm bạc chạy biến, do đó trong thư phòng liền chỉ còn lại mình Quý An hầu hạ.
Thời tiết mát mẻ thoải mái, cửa sổ thư phòng để mở, gió thu từ bên ngoài thổi vào, từng chút một cuốn đi cái khô nóng nhớp nháp sót lại của mùa hè, chỉ để chừa luồng không khí thoáng đãng cao xa.
Thời tiết dễ chịu gân xương đều có thể mềm nhũn, thật sự rất thích hợp lười ở thư phòng viết chữ vẽ tranh, hoặc là ngâm cứu một đoạn y thư cổ như bây giờ, suy ngẫm xem không biết một loại dược liệu bình thường còn có thể chứa công dụng thần kỳ nào khác hay không, thực sự cực kỳ thú vị.
Yến Hoài xem xong một đoạn sách, ngẩng đầu thả lỏng vai lưng liền thấy Quý An đang phát ngốc nhìn lá rụng ngoài cửa.
Hắn gõ gõ bàn gọi về lực chú ý của Quý An, hỏi cậu: “Đang đăm chiêu cái gì đấy?”
Quý An phục hồi tinh thần mới phát hiện chén trà Yến Hoài cạn rồi, mực trong nghiên cũng không còn nhiều lắm.

Cậu vội vàng thu liễm tâm tình, lúng túng tay chân chạy đi châm thêm trà vào tách, lại vội vã cầm lấy thỏi mực mài mực cho Yến Hoài.

Cậu cảm thấy chính mình thật sự tệ hại, không thể nào chăm sóc tốt cho Yến Hoài, vì thế trong thanh âm pha chút ảo não: “Không, không nghĩ cái gì cả ạ.”
Yến Hoài ở trên trang giấy khoanh mấy hàng chữ nhỏ làm ghi chú, sau đó đem sách khép lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ngoắc ngoắc Quý An: “Lại đây.”
Quý An tự biết phạm sai lầm nên càng ngoan hơn, nhấp môi bước đến quỳ gối ngay ngắn bên chân hắn, còn chưa kịp nói chuyện, trong tay liền bị nhét một cây bút.
Giọng của Yến Hoài tiến sát gần cậu, hỏi: “Ta nhớ có lần đã dạy ngươi viết tên, ngươi còn nhớ rõ viết như thế nào không?”
Cho phép cậu theo đọc sách chỉ là ban thưởng nhất thời hứng khởi của Tân Trì.

Thực tế Quý An đến trường chẳng được mấy bữa, chữ học được hoàn chỉnh cũng chẳng được mấy từ, hai chữ “Quý An” xem như là chữ học được tốt nhất.
Quý An gật gật đầu, có nề nếp cầm bút, đem tên mình viết trên giấy Tuyên Thành.
Có lẽ do đã sao chép qua rất nhiều lần, hai chữ trên giấy tuy còn thực non nớt, nhưng cũng mang chút bóng dáng phong cách Yến Hoài.
Nhưng Yến Hoài lại nói: “Viết sai rồi.”
Quý An nghiêm túc kiểm tra hai lần, cậu cảm thấy từng nét bút hầu như không có vấn đề gì cả, không có tự tin mà yếu ớt vặn lại: “Vốn là viết như vậy mà.”
Yến Hoài vươn tay cầm tay cậu, nắn nót từng đường bút.
Tư thế này trông như là Yến Hoài đang nửa ôm lấy cậu, Quý An sửng sốt, cả người đều cứng đờ, lực chú ý toàn bộ tập trung hết lên cái nắm tay giao điệp của hai người họ, cũng chưa kịp nhận ra Yến Hoài dẫn cậu viết cái gì.


Cho đến khi Yến Hoài buông lỏng, Quý An mới nhớ ra phải chú tâm, cậu đảo mắt nhìn thì thấy ở trên mặt giấy mềm mại, hai chữ cậu viết giờ đã thành ba: Quý Bình An.
Quý An nhìn ba từ này mà ngây người, cậu nghe thấy Yến Hoài nói với cậu: “Bình An, ý tứ là bình an suôn sẻ, đây là một cái tên hay.”
Bình An.

Bình An.
Quý An hoảng hốt trong tiếng gió thu xào xạc xuôi tai dường như thấy được cha mẹ gọi mình, kia nên là quang cảnh năm cậu bốn tuổi, trong nhà dù khốn khó nhưng là thực ấm êm, cha từ ngoài ruộng làm việc trở về, liền sẽ cầm châu chấu đan bằng cỏ xanh, cùng mẹ đứng chung một chỗ vẫy tay với cậu: “Bình An, mau tới chỗ cha mẹ nào.”
Cậu lại thất thần, nhưng lần thất thần này, là thất thần vì chuyện tốt đẹp.
Thời điểm Hoắc Hương đi chơi về thì mặt trời đã gần đi ngủ.

Y mua cho Quý An thật nhiều đồ ăn vặt nhỏ, có mứt hoa quả bánh kẹo, còn có một bao lớn hạt dưa.
Quý An đi theo Yến Hoài luyện chữ cả buổi trưa, lúc này Yến Hoài mới chịu thả người, hắn bảo: “Đi thôi, ăn vặt ăn ít chút, sắp đến giờ cơm chiều rồi.”
Quý An ngoan ngoãn đem bút mực thu dọn gọn gàng, sẵn lén lút đem đống chữ xiêu xiêu vẹo vẹo mình viết giấu đi luôn, đảm bảo giấu kĩ rồi, cậu mới đáp: “Cảm ơn thiếu gia.”
Hoắc Hương thăm dò liếc thoáng qua, sau đó lập tức nhảy xa thật xa, y sợ Yến Hoài cũng tóm lấy y, ép y đọc sách viết chữ.
Y thông cảm ngó ngó Quý An, cùng cậu kề tai nói nhỏ, tiện thể nhét gói bánh đậu xanh vào trong tay cậu: “bánh này ăn ngon lắm, còn nóng hổi, ngươi mau ăn đi, ăn đi.”
Y cảm thấy Quý An đã bị thiếu gia dày vò một ngày, y cũng không thể không có nghĩa khí như thế.

Bởi vậy Hoắc Hương liền xung phong gánh vác công tác dọn dẹp thư phòng.
Yến Hoài nhìn kiểu cách kia của Hoắc Hương thì bắt đầu khó chịu, một bộ gà mái bảo vệ con, giống như hắn chính là kẻ bắt nạt Quý An ấy, cố ý nói: “Ngày mai An An nghỉ ngơi, ngươi tới hầu ta.”

Kết hợp tình cảnh hiện tại………….
Hoắc Hương nét mặt tức thì táo bón.

Y cũng không phải là người ưa học chữ đọc sách, bảo y đứng đắn viết chữ một buổi trưa không bằng sai y đi hậu viện bổ củi cả buổi trưa còn thích hơn.
Y vội vàng thò lại gần lấy lòng Yến Hoài, cợt nhả từ trong lòng ngực móc ra quyển sách: “Gia à, tiểu nhân đâu phải chỉ lo chơi phần mình.

Thiếu gia xem này, có phải quyển sách trước đó vài ngày thiếu gia đi tìm hay không?”
Quả thật là cuốn sách đại cương hắn muốn tìm bấy lâu, được nhắc tới trong một cuốn sách khác, nói trong quyển sách này có ghi lại chút phương thuốc kỳ lạ.

Yến Hoài tò mò nhưng tìm hoài không có kết quả đành từ bỏ, không nghĩ tới cái con khỉ con vậy mà tìm được.
Yến Hoài nhận tới lật lật xem sơ một chút, nói: “May cho ngươi thông minh!” Mắt thấy nguy cơ hôm sau bị nhốt ở thư phòng được gác xuống, Hoắc Hương nỗ lực tiếp tục vuốt mông ngựa: “Kia còn không phải là vì muốn thiếu gia vui vẻ! Thiếu gia vui vẻ, Hoắc Hương lập tức thông minh.”
Yến Hoài càng ngày càng nhận thức rõ, khẳng định không thể để Quý An quậy chung với Hoắc Hương, sớm hay muộn chắc chắn sẽ học hư.
Hắn đá nhẹ vào chân Hoắc Hương: “Khoe mẽ cũng không xong.

An An mệt mỏi suốt buổi trưa, ban đêm không thể lại bắt hắn gác đêm, hôm nay ngươi gác đi.”
Trước khi Quý An tới, thật ra đều là Hoắc Hương gác đêm, nên nhiệm vụ này Hoắc Hương cũng không cảm thấy băn khoăn gì, chỉ là y hơi do dự một chút, hỏi: “Vậy Quý An ngủ ở đâu ạ?”.