Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 30



Chương 30: Cô thật không có tiền đồ

 

Người phụ nữ này vậy mà lại thật sự có vài phần bản lĩnh!

 

Cuối cùng khi Hoắc Hạc Hiến mất đi ý thức, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu anh.

 

Sau đó, cùng với sự mệt mỏi sâu sắc đó, cuối cùng anh đã hoàn toàn chìm vào giấc mơ. Thật sự đã rất lâu anh chưa được chợp mắt.

 

“Cuối cùng cũng ngủ rồi.”

 

Lúc này, sau khi Ôn Giai Kỳ thấy anh ngủ, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 

Thật ra cây kim này rất khó chậm. Bệnh của anh quá nặng, mấy huyệt vị đều bị phong bể. Thứ duy nhất có thể làm cho anh ngủ cũng chỉ có cái này, có điều may mà cuối cùng cô vẫn tìm được.

 

Ôn Giai Kỳ cất kim châm, định nghỉ ngơi một lúc lại không ngờ cô vừa mới rút kim ra, chợt đầu của người đàn ông cuối cùng cũng ngủ say này nghiêng xuống, cô thấy vậy liền đưa tay ra đỡ theo bản năng của bác sĩ.

 

Vừa khéo vào trong bàn tay cô. Ôn Giai Kỳ: “.”

 

Dường như trong một giây, nhiệt độ cơ thể lạ lẫm tới từ trong bàn tay khiến cô như bị thứ gì đó châm. chích, lập tức rụt lại như bị điện giật, hoảng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch.

 

Chuyện này thật sự rất nực cười. Rõ ràng họ đã không có bất cứ liên quan nào, cô cũng đã vô số lần tự nhủ với chính mình, anh đối với cô mà nói, chỉ là một người xa lạ không liên quan đến nhau.

 

Nhưng vì sao khi có vô tình đụng phải thì lại có phản ứng như vậy?

 

Ngón tay cô bắt đầu trở nên trắng bệch. Cô nhìn xuống, thấy sau khi người đàn ông này ngủ, đã không còn vẻ sắc bén và lạnh lùng luôn hùng hổ dọa người nữa, chỉ còn lại sự dịu dàng trên người. Làn da trắng trắng nõn, đường nét khuôn mặt sắc nét, hàng lông mi dày, hơi cong nhẹ rủ xuống, rất giống chàng trai trẻ ngủ dưới cây Ngọc Lan năm đó.

 

Ôn Giai Kỳ nhất thời nhìn tới ngày người. “Ba ngủ thật rồi à?” “?”

 

Ôn Giai Kỳ giật mình. Khi quay người lại thì phát hiện Hoắc Minh Thành không biết từ lúc nào đã ở phía sau cô. Mà lúc này, cậu bé đang đi tới, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía ba của mình.

 

“Ừ, anh ấy ngủ rồi, Minh Thành, sao cháu lại ra ngoài rồi? Vẫn chưa ngủ à? Có phải vẫn quá ồn không?” Ôn Giai Kỳ lập tức ổn định lại cảm xúc của mình, cất túi kim bên cạnh đi.

 

Hoắc Minh Thành phớt lờ cô, đi thẳng tới bên cạnh ba.

 

Thật ra cậu bé rất quan tâm ba, chỉ là đứa trẻ này không giỏi biểu đạt, rất ít giao tiếp với mọi người. Trong nhà này cũng là ngoại trừ nói chuyện với Hoắc Hạc Hiên ra, cậu bé cũng sẽ hoàn toàn không để ý tới những người giúp việc kia.

 

Minh Thành, cháu không cần lo lắng, dì nhất định sẽ trị khỏi cho anh ấy” “Thật?

 

“Đương nhiên là thật. Dì nói cho cháu biết nhé, dì thật sự là một bác sĩ rất nổi rất nổi tiếng. Từ trước đến giờ những bệnh nhân mà dì tiếp nhận chưa có ai là không trị khỏi đó.”

 

Ôn Giai Kỳ vì để đứa trẻ yên tâm đã cố ý nói ra những chuyện vẻ vang của bệnh viện trong năm năm đó.

 

Khi nói xong, cuối cùng cũng nhìn thấy lông mày nhỏ nhíu chặt của cậu bé không còn nhăn lại nhiều như vậy nữa.

 

 

 

“Tốt!”

 

Hoắc Minh Thành đáp lại với vẻ mặt vô cảm rồi quay người định lên lầu thì Ôn Giai Kỳ ngây người: “Minh Thành, cháu sắp đi lên à?”.

 

Hoắc Minh Thành: “Ừm, đi ngủ!”.

 

Trước giờ chưa từng thấy cậu bé trả lời câu hỏi này của cô, cô nhanh chóng đi theo: “Vậy dì đưa cháu lên trên được không? Một mình cháu lên lầu có thể có hơi không an toàn?

 

“Không cần!”

 

Không ngờ lần này cậu bé lại từ chối một cách dứt khoát.

 

Ôn Giai Kỳ bỗng thấy mất mát trong lòng.

 

Nhưng cô không bỏ cuộc. Khó khăn lắm mới thấy được cơ hội trở về và gặp lại con trai, cô đương nhiên sẽ không chỉ định như thế này.

 

“Đúng rồi, lần này dì tới đã đặc biệt mang đồ ăn ngon cho cháu, cháu đói chưa? Bây giờ dì đi lấy cho cháu”

 

Cô nói xong cũng không quan tâm cậu bé đồng ý hay không đã quay người đi tới bên túi của mình, lấy ra một chiếc hộp bánh đậu xanh mà mình mang tới.

 

Bánh đậu xanh này là lúc buổi chiều cô đã tự tay làm ở nhà mợ. Lúc đó là làm cho Mặc Hi và Ninh Dương ăn, hai đứa thích ăn bánh đậu xanh cô làm nhất.

 

Nhưng không ngờ sau đó Lâm Tử Khang gọi điện thoại nói rằng cô có cơ hội gặp được người con trai cả này.

 

Cho nên cô đã mang hộp cuối cùng tới đây.

 

Cầm lấy bánh, cô đưa cho cậu bé, nhưng không ngờ cậu bé vẫn không có phản ứng gì, trái lại người giúp việc luôn ở trong phòng khách nãy giờ lên tiếng trước.

 

“Đây là thứ gì vậy cô? Sao có thể tùy tiện đưa cho cậu chủ nhỏ của chúng tôi ăn?”

 

“Không phải, bánh này là tôi tự tay làm, bà có thể yên tâm, không có bất cứ vấn đề gì cả” Ôn Giai Kỳ thấy vậy, vội vàng giải thích với bà ta.

 

Nhưng người giúp việc này lại hoàn toàn không nghe lời cô nói, hoặc là nói, bà ta chẳng thèm quan tâm thứ cô mang tới.

 

“Đồ cô tự làm thì chẳng phải bẩn sao? Cậu chủ chúng tôi là ai mà loại người như các người có thể cho cậu ấy ăn thứ tùy tiện làm chứ? Cậu chủ, đừng để ý cô ta, chúng ta đi ngủ thôi.”

 

“Bà.

 

Cuối cùng Ôn Giai Kỳ tức tới xanh mặt ở đó.

 

Cô là mẹ của đứa trẻ, nhưng bây giờ lại bị người ta nói thứ cô làm ra hoàn toàn không xứng cho đứa trẻ ăn.

 

Ôn Giai Kỳ nhìn bóng dáng nhỏ bị đưa đi với đôi mắt đỏ hoe. Lúc này, trong lòng cô thật sự tủi thân, giống như bị đâm một nhát dao trong lòng khiến cô khó chịu tới gần như khóc ở đó.