Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 401



Chương 401

Hít sâu một hơi, Cửu Thiên cảm thấy ngay cả không khí cũng tươi mát hơn nhiều.

Tiểu Hắc nhìn thấy Cửu Thiên, lập tức lao đến, nhào vào trong ngực Cửu Thiên.

Mấy tháng không gặp, Tiểu Hắc sắp lớn bằng sư tử rồi, hơn nữa đường vân đen kịt trên người nó này là chuyện gì.

Thoạt nhìn giống như là dùng đao khắc lên, ngay lúc chạm vào trong ngực Cửu Thiên, đường vân còn lóe sáng lên.

Sức mạnh bây giờ của Tiểu Hắc cũng không thể xem thường, với thực lực của Cửu Thiên như bây giờ bị nó va vào như vậy cũng cảm thấy ngực rất đau.

Có lẽ thực lực bây giờ của Tiểu Hắc cũng hơn cả võ giả Nội Canh đỉnh phong bình thường.

Bên cạnh, Hàn Liên lên tiếng nói: “Cửu Thiên Sư đệ, Tiểu Hắc bây giờ cũng là dạ dày vương chân chính của Nhất Nguyên viện chúng ta rồi. Đệ không biết một ngày nó muốn ăn bao nhiêu thứ. Nếu như không phải tự biết lên núi kiếm ăn, huynh nghĩ Nhất Nguyên viện chúng ta cũng nuôi không nổi. Hơn nữa nó còn rất kén ăn, chuyên chọn đồ ngon để ăn, thịt bình thường cũng chứng mắt.”

Nhất Thanh sư tôn cũng đi đến, lớn tiếng nói: “Con biết cái gì. Tiểu Hắc bây giờ đang trong giai đoạn phát triển mấu chốt, cần sức mạnh khổng lồ chống đỡ. Qua một thời gian nữa, ta chuẩn bị mang nó đến sâu trong núi Kình Thiên một chuyến, để nó vào đầm Yêu Long ngâm một chút, rất có lợi cho no.

Cửu Thiên lấy từ trong ngực ra mấy cọng dược liệu đưa cho Tiểu Hắc.

Dược liệu tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt, rõ ràng đều là dược liệu cấp linh dược.

Tiểu Hắc không chút do dự nuốt hết xuống, hài lòng nhìn Cửu Thiên. Ánh mắt đó giống như là đang nói, vẫn là chủ nhân của mình tốt.

Cửu Thiên cảm thấy Tiểu Hắc càng ngày càng có linh tính rồi, nó ngoại trừ không biết nói tiếng người, cơ bản có trí tuệ giống như người thường.

Võ vỗ đầu Tiểu Hắc, Cửu Thiên nói: “Tiểu Hắc, đi làm chút đồ ăn đi, đã lâu không ăn đồ mày làm rồi.”

Tiểu Hắc gật gật cái đầu lớn của mình như gà mổ thóc, sau đó chạy ra sau nhà gỗ.

Không lâu sau đó, đã nhìn thấy Tiểu Hắc ôm một miếng thịt Hoang Thú đã được nêm nếm xong ra, đi đến phòng bếp.

Đám người Hàn Liên cũng nhìn đến ngốc rồi, Sở Trực kêu lên: “Tiểu Hắc học được nêm nếm thức ăn †ừ khi nào? Nó học với ai? Chết tiệt, ta nhớ ra rồi, nó từng nhìn thấy ta nêm nếm gà rừng một lần, nhưng cũng chỉ một lần thôi.”

Hàn Liên thì lớn tiếng gào thét: “Tiểu Hắc thế mà học được tự mình giấu thức ăn rồi, nó tự giấu đồ ăn ngon không nói với chúng ta. Ta đã sớm nói với mấy người, chúng ta ăn không phải là phần thịt Hoang Thú ngon nhất, mấy người không tin. Bây giờ tin chưa, nó lấy miếng thịt ngon nhất tự giấu đi rồi.”

Cửu Thiên cười ha ha, những người khác cũng không quan tâm đến Hàn Liên hô to gọi nhỏ.

Đại sư huynh vuốt bụng nói: “Xem ra sau khi sư đệ Cửu Thiên trở về, thức ăn của chúng ta lại có thể tăng thêm một bậc, thiện tai, thiện tai.”

Hàn Liên vung tay ném kim bài vào trong viện.

“Ta đến phòng sau xem xem, Tiểu Hắc khẳng định không lấy ra toàn bộ, nó khẳng định vẫn còn hàng giấu riêng. Ta đi tìm xem.”

Nói xong, Hàn Liên chạy ra đằng sau nhà gỗ của Cửu Thiên.

Lát sau, Hàn Liên chợt kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Tía nó, Tiểu Hắc mày thế mà còn để lại bẫy, không phải chỉ có mấy miếng thịt thôi sao, phải vậy sao, áo của ta! Ai đến giúp ta một chút vậy.”

Mọi người khẽ cười lắc đầu, không có người nào đi giúp Hàn Liên.