Vô Tiên

Chương 472: Kỳ quái (1)



Thấy Tiểu sư thúc muốn ra ngoài, Nguyên Thanh muốn đi theo.

Lâm Nhất xua tay khuyên can, ra hiệu Nguyên Thanh lưu lại với mọi người. Đi đến trước cửa, hắn dừng bước lại, lấy ra một bình rượu đưa đến, để Du Tử Tiên mừng rỡ cười ra tiếng. Một ngày chưa ăn uống gì, mấy người đều có chút đói bụng, không nghĩ tới lúc này còn có rượu uống.

- Đừng quên bọn ngươi nợ ta một vò rượu!

Lâm Nhất nói xong cười đi ra ngoài.

Lâm Nhất đến trên đường phố, thần thức đảo qua tiểu viện mà mấy người đang ở, trống rỗng nơi nào còn có bóng người, để hắn không khỏi lắc đầu. Thành trấn này thực không đơn giản, không biết là vì trận pháp, hay vì vật liệu kiến tạo phòng ốc, có thể lừa gạt thần thức tra xét.

Lúc này trên đường phố trống không, một mảnh mù mịt, phảng phất như ánh sáng lúc hoàng hôn, ngược lại không ngại nhìn vật. Nơi ánh mắt quét qua, không trung có ánh huỳnh quang bơi lội, rất kỳ dị.

Có lẽ là những ánh huỳnh quang này chiếu sáng đường phố! Mà khung đỉnh cao mấy chục trượng lại một màn đen kịt, cản trở thần thức của Lâm Nhất. Hôm qua ở trên bãi đá ngầm không nhìn thấy đáy biển, hẳn là vì có trận pháp này cách trở thần thức của hắn tiến vào.

Trên đường phố trống trải, Lâm Nhất chắp tay lẳng lặng đi tới. Các phòng ốctọa lạc ở hai bên đường phố, có tạo hình đơn giản, có đình viện lầu các mái cong. Nói vậy lúc trước người nơi này cũng có phân chia cao thấp quý tiện.

Lâm Nhất lững thững đi dạo, đối với thành dưới nước kỳ dị này than thở không ngớt! Cũng chỉ có Tiên Nhân pháp lực cao thâm, mới có bản lĩnh giống như dời núi lấp biển như vậy! Những người này đến từ nơi nào? Lại đi phương nào?

Trong lòng nghi vấn khó tiêu, Lâm Nhất không khỏi lại nghĩ tới kệ ngữ của Thất Tinh đảo.

Thất Tinh kiến nguyệt dao quang thăng, hải ba vô định thủy hạ thành; tiên hội bắc đẩu trùng tiêu khứ, kim nhai vô nhân huỳnh hỏa hành. Người không đích thân trải qua, làm sao biết ngụ ý chân chính của kệ ngữ! Bây giờ tất cả những thứ này đều không khó rõ ràng.

Dao Quang đảo của Thất Tinh đảo, là hải vực Phá Quân đảo bây giờ, ở đêm trăng tròn, sẽ xuất hiện thành trấn dưới nước. Mà các Tiên Nhân cư ngụ ở trong thành dưới nước, đã cưỡi mây đạp gió rời đi, chỉ còn lại đường phố trống rỗng không bóng người, có ánh huỳnh quang bay múa.

Kệ ngữ này, đến tột cùng là tiên dân ở trên Thất Tinh đảo, ngay lúc đó mắt thấy Tiên Nhân rời đi mà tự thuật? Hay là những Tiên Nhân ở trong thành này di lưu?

Lâm Nhất lắc đầu, truy cứu những cái này đã không có ý nghĩa, hắn muốn biết là, những người rời đi kia, thật sự là Tiên Nhân sao? Vì sao bọn họ phải rời đi? Mặc dù không phải Tiên Nhân, cũng là người có đại pháp lực, đại thần thông, này là chắc chắn. Thành dưới nước này, chính là một nhân chứng sống!

Chỗ ở của Tiên Nhân? Đã đến sao không ngắm nghía cẩn thận!

Lâm Nhất dừng bước ở trước một cửa viện cao to. Cửa viện cao to khí phái, nhưng không có điêu sức, có vẻ cổ phác hào phóng.

Hơi chần chờ ở trước cửa viện mở rộng, Lâm Nhất chậm rãi đi vào. Bên trong cực kỳ giản dị, bàn, ghế, giường… mà thôi, không có những tạp vật như người thế tục.

Lâm Nhất không cam tâm, tinh tế kiểm tra, mưu toan phát hiện vết tích vụn vặt, muốn tìm ra manh mối của thành dưới nước này.

Một canh giờ sau, Lâm Nhất vẫn không thu hoạch được gì. Đứng ở trước cửa sổ một lầu các ba tầng, hắn có chút phẫn nộ nhìn đường phố xa xa. So với phòng ốc khác trong thành, lầu các này hiển nhiên là cao nhất, có thể quan sát rất nhiều nơi trong thành trấn. Người ở lại nơi này, hẳn là người có thân phận trong thành, lẽ nào khi đi đã biết sẽ không trở về, mới thanh lý sạch sẽ tất cả sao?

Nhìn lại lầu các trước mắt, diện tích cũng không lớn lắm, nhưng cửa sổ có chút tinh xảo. Tinh xảo ở nơi nào, Lâm Nhất không nhìn ra, chỉ là phỏng đoán. Căn phòng này là nữ tử ở, giống như khuê phòng của tiểu thư trong thế tục! Bởi vì trên cái bàn bên cửa sổ, còn để một cái gương đồng loang lổ.

Lâm Nhất cầm lấy gương đồng, trên gương đồng to bằng lòng bàn tay đã xuất hiện một tầng gỉ xanh, nhẹ nhàng dùng tay lau chùi, mơ hồ có thể chiếu ra bóng người. Sau gương là một đóa hoa phù dung làm tân trang, đây là gương đồng trong phàm tục thường gặp, cực kỳ phổ thông. Không biết bao nhiêu năm trước, nơi này có một nữ tử soi gương trang điểm. Chỉ là gương đồng vẫn còn, giai nhân thì không còn bóng dáng!

Gương đồng này là phàm vật, không thể chống lại sự ăn mòn của tháng năm, cái này cũng là nguyên do bị chủ nhân vứt bỏ a! Cửa sổ, gia cụ thậm chí vật liệu kiến tạo phòng ốc đều không bình thường, chỗ thần kỳ như vậy, lại có một cái gương đồng của người bình thường, ngược lại cũng thú vị!

Thả gương đồng xuống, Lâm Nhất suy nghĩ một chút, phất tay, lại thu gương đồng vào. Nếu như chủ nhân của cái gương này thực sự là Tiên Nhân, hôm nay trước hết lấy chút tiên duyên lại nói! Cũng không thể lấy mấy cái ghế đi chứ! Hắn nhàn nhạt nhếch lên khóe miệng.

Lâm Nhất đi xuống lầu các, lại có chút khó có tin quay đầu lại nhìn một chút. Lầu các lớn như vậy, cao như vậy, lại không có nhà bếp, không có hoa cỏ, không có giếng nước, ngay cả nhà xí cũng không có. Đây chính là nơi ở của Tiên Nhân? Hắn cảm khái một phen, đi ra ngoài. Chỉ là vừa ra cửa viện, thân thể lại tiến vào một gian nhà sát vách.

Lâm Nhất vội đến chân không chạm đất.

Tính toán thời gian, cũng qua hơn nửa ngày, trên đường phố trống vắng lại lộ ra thân ảnh của Lâm Nhất, trên mặt mang theo thần sắc không cam lòng, có chút bất đắc dĩ nhìn trên tay. Một bình rượu không, hai cái chén rượu, đây là thu hoạch duy nhất của hắn sau khi tìm tòi lâu như vậy.

Bầu rượu và chén rượu do bạch ngọc chế thành, óng ánh long lanh, rất là tinh mỹ. Nhưng đều là phàm vật, không cảm giác được một tia tiên khí.

Thu hồi bình rượu, chén rượu trong tay, Lâm Nhất lắc đầu một cái. Nhìn vô số phòng ốc to lớn trước mắt, nếu đi hết, không có vài ngày là không làm được, mấy canh giờ cũng không có thu hoạch gì, tiếp nữa chỉ sợ cũng chỉ là làm lỡ thời gian.