Vô Tiên

Chương 1455: Ngôn nhi hữu tín (2)



- Tiền bối! Xuống Trầm thủy, giết giao long, ngài lợi hại quá.

Lâm Nhất nghe tiếng ngẩng đầu, nữ tử đó đang lộ vẻ mặt lấy lòng. Hắn trầm giọng hỏi:

- Xú nha đầu, ngươi vì sao vẫn chưa rời đi?

Nói xong hắn đứng dậy đi mấy bước, quay sang quan sát yêu vật đó.

Hoa Trần Tử chậm rãi khôi phục thái độ bình thường, tới gần nói:

- Còn không phải là lo cho an nguy của tiền bối à! Trần Tử mới dám mạo hiểm tính mạng mà không từ bỏ, cũng may thấy được lão nhân gia ngài trảm sát giao long.

Lâm Nhất đã nhìn ra lai lịch của yêu vật, quay đầu lườm Hoa Trần Tử một cái, nói:

- Cầu Giao chỉ là thú trong Trầm thủy thôi, sao xứng được gọi là giao long? Tiểu nha đầu ngươi tuổi tác không lớn, lại chỉ biết khoe khoang võ mồm thôi à?

Nói xong hắn chính lại tóc muối tiêu, tay áo rung lên, sau đó đi thong thả mấy bước, bộ dạng lão khí hoành thu.

Hoa Trần Tử oán thầm, mang theo vẻ mặt ủy khuất nói:

- Ngài thân là tiền bối, sao có thể đổ oan cho người ta như vậy? Nếu không phải như vậy thì Trần Tử sao lại hiện thân ở đây.

Nghe vậy, Lâm Nhất không thèm để ý, xách phi kiếm mổ bụng Cầu Giao. Hừ! Hủy Long Tu tiên của ta, ta sẽ lột da rút gân ngươi! Trên mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi nhưng lại khó nén tự đắc.

Cầu Giao dài chừng bốn năm trượng, lân giáp cắn rắn và dày. Mất một lúc, Lâm Nhất mới lột được da nó, cũng cắt độc giác của nó xuống, rút ra một sợ gân giao. Bên trong bụng nhày nhụa, hắn lấy ra một thú đan đen xì to bằng quả trứng chim.

- Tuy súc sinh này rất cường đại, nhưng không có thể lực thần thông, sao lại sinh ra nội đan?

Nhìn trên tay, Lâm Nhất tò mò lẩm bẩm. Hắn nhìn về phía cách đó không xa, Hoa Trần Tử vẫn đứng yên tại chỗ, miệng chu lên, u oán nhìn chằm chằm mũi chân, bộ dạng bị khinh bỉ sỉ nhục rất là đáng thương.

Xú nha đầu, giả vờ giả vịt, tự làm tự chịu thôi! Ngươi cũng có hôm nay à. Lâm Nhất nhướn mày, giơ tay ra hiệu, dùng giọng điệu trưởng giả nói:

- Tiểu nha đầu, nói thử xem thứ này có tác dụng gì, lão phu không ngại tặng cho ngươi.

Hoa Trần Tử bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ủy khuất lập tức trở nên lấp lánh. Nhìn máu tanh đầy đất cùng với lão nhân giống như đồ tể đó, nàng ta bỗng nhiên cười hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trở nên xinh đẹp động lòng người, giống như vừa rồi chưa hề có gì phát sinh vậy, không ngờ tung tăng bước vài bước về phía trước, nhìn chằm chằm vật trên tay đối phương nói:

- Cầu Giao chính là dị thú viễn cổ, từ nhỏ đã có nội đan, có thể luyện chế đan dược đề thăng tu vi, quả thật là bảo vật hiếm có.

Lâm Nhất giả vờ giật mình, nói:

- Thì ra là thế.

Hoa Trần Tử chu môi, khẽ hất cằm, trong thần sắc tham lam mang theo nụ cười giảo hoạt nói:

- Lão nhân gia, nói lời phải giữ lấy lời đó!

Lâm Nhất hừ một tiếng khinh thường, vuốt râu nói:

- Lão phu há lại là người nói không giữ lời? Một viên nội đan mà thôi, coi như là quà gặp mặt cho tiểu nha đầu ngươi đi!

Hắn nói rất đường hoàng nhưng lại không chắp tay đưa, mà coi như trưởng bối cho vãn bối.

Hoa Trần Tử hì hì hì hì, vội vàng khom người bái tạ. Lâm Nhất rất hào phóng ném ra đan trong tay, khi xoay người, khóe miệng nhếch lên. Hắn bước về phía thịt giao vẫn chưa hết máu đen, vung kiếm chém xuống một khối. Phía sau có người tò mò hỏi:

- Tiền bối làm gì thế?

Lâm Nhất thuận miệng đáp:

- Ăn thịt!

Hoa Trần Tử đã thu hồi thú đan, mắt lóe sáng, hơi do dự một chút rồi cười nói:

- Thị giao chắc mùi vị không tồi đâu nhỉ!