Vô Tận Trùng Sinh

Chương 273: Tới Chấp Pháp Đường



Sau khi rời khỏi đình viện, Khương Thần trở về chỗ ở của đệ tử ngoại môn. Ở đây hiện tại mọi người đang túm năm tụm ba xì xào chuyện gì đó, thời điểm Khương Thần trở về, tất cả liền ngưng bàn tán, dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn.

“Là hắn, giết hại đồng môn.”

“Mặc dù hắn giết tên Trần Phong đáng ghét kia, thế nhưng ở gần một tên sát hại đồng môn vì chút phần thưởng này, ta quả thật sợ hãi a.”

“Nghe Trần trưởng lão nói hắn vì chút phần thưởng mà giết hại Trần Phong, thật ngoan độc.”

“Khương sư huynh, ngươi không sao chứ?” Chu Tiểu Mỹ ở đâu chạy tới gần Khương Thần, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng hỏi han.

Các đây ít phút, Trần Trình dẫn người tới tìm Khương Thần, mọi người hỏi ra mới biết Khương Thần cùng với Trần Phong và ba người nữa đi làm nhiệm vụ tông môn. Giữa đường bởi vì phần thưởng tông môn quá hấp dẫn cho nên giết hại Trần Phong để bớt đi một người chia phần thưởng.

Đó chính là toàn bộ sự việc qua lời nói của Trần Trình hướng tới các đệ tử ngoại môn. Chính bởi vì vậy cho nên mới có hiện trạng hiện tại.

“Có thể làm sao? Toàn bộ đều là do tên Trần trưởng lão đó tự bịa chuyện.” Khương Thần hừ lạnh nói.

Mặc dù ngoài miệng nói vậy thế nhưng trong thâm tâm Khương Thần lại xuất hiện chút chột dạ. Hiện tại hắn mới nhớ ra bản thân dường như vứt bỏ lại áo bào của mình tại vị trí mà Trần Phong bị giết chết. Chẳng lẽ Trần Trình lại có thể dựa vào đó mà suy ra hắn.

“Ta cũng tin Khương sư huynh không làm ra loại chuyện đó.” Chu Tiểu Mỹ gật đầu thật mạnh, khuôn mặt nghiêm túc nói.

“Ha ha, tiểu nha đầu, ra ngoài nhớ kĩ phải đề phòng người khác. Ta cũng không phải loại tốt lành gì.” Khương Thần cười nhạt một tiếng, thật tâm khuyên can Chu Tiểu Mỹ.

“Hừ, ta không phải tiểu nha đầu, ta đã lớn rồi.” Chu Tiểu Mỹ tay chống nạnh nói.

Đương lúc hai người còn đùa giỡn giằng co, một đạo thanh QdJ1y quang từ phương xa lúc này bay thẳng tới chỗ ở của tân ngoại môn đệ tử. Ánh sáng này không ảnh hưởng tới những người khác đang ở đây mà trực tiếp bay tới trước mặt Khương Thần.

Khương Thần nheo mắt nhìn kĩ một chút, hóa ra đây là một chiếc lệnh bài màu xanh lục.

Lệnh bài xanh lục này nhìn qua mười phần đơn giản, hoa văn cũng không có nhiều, được chế tác từ một loại ngọc thạnh nhìn qua giống như một chiếc ngọc giản truyền tin.

Duy nhất trên lệnh bài này được trang trí rõ nét đó là một chữ “Pháp”, khiến cho người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy một loại khí thế sát phạt nghiêm nghị.

Ngay lúc mọi người sửng sốt chưa biết chuyện gì xảy ra, một giọng nói lạnh như băng từ bên trong lệnh bài bỗng nhiên truyền ra vang vọng khắp khu nhà ở của ngoại môn đệ tử:

“Đệ tử ngoại môn Khương Thần, qua điều tra của Chấp Pháp Đường, ngươi vừa mới nhập môn đã sát hại đồng môn là Trần Phong, ngay lập tức tới Chấp Pháp Đường nhận tội. Nếu như chạy trốn, giết bất kể lí do gì.”

Giọng điệu đầy lạnh lẽo truyền ra từng trận băng hàn như muốn tỏ rõ, nếu như Khương Thần dám trốn chạy trách nhiệm thì sẽ bị Chấp Pháp Đường truy sát.

Bốn phía lúc này chợt yên tĩnh, sắc mặt Khương Thần vẫn giữ một vẻ điềm tĩnh. Trong lòng hắn như có điểm suy nghĩ. Dừng một lát, cuối cùng hắn quyết định đi tới Chấp Pháp Đường xem sao.

Chấp Pháp Đường tại ngoại môn không nằm trong sự quản chế của Ngoại Môn Đường. Đây là một hệ thống độc lập dùng để quản lý trị an cùng với trừng phạt những đệ tử vi phạm các điều luật của tông môn.

Thường thường các đệ tử bị Chấp Pháp Đường gọi tên sẽ không có kết cục tốt cho nên đây cũng là nơi mà các đệ tử ghét nhất.

Chấp Pháp Đường là một tòa điện nhỏ nằm gần với gian điện thời điểm ban bố nhiệm vụ cùng chức vụ tông môn. So với bên kia, tòa điện của Chấp Pháp Đường cổ kính cùng to lớn hơn một chút.

Sân rộng tập trung rất nhiều người. Bọn họ muốn nhìn một chút dung nhan của người dám vi phạm lệnh cấp thép trong tông môn – giết đồng môn.

“Ồ, hắn chính là Khương Thần.” Một vị tân ngoại môn đệ tử vốn nhớ kĩ mặt Khương Thần, thời điểm Khương Thần vừa tới liền kêu lên một tiếng.

“Hắn sao? Không có chút thực lực? Trần Phong dù sao cũng nằm trên Ngoại Môn Bảng, làm sao lại để tên này giết chết.”

“Ồ, hóa ra là kẻ này.” Một đạo thanh âm khẽ vang lên.

“Làm sao? Ngươi biết hắn?”

“Không! Nhưng tinh thần lực của hắn rất mạnh. Lần trước tại Tàng Thư Các có nhìn thấy hắn chống đỡ được một lần công kích của Đông Linh trưởng lão.”

“Đông Linh trưởng lão? Hắn chống đỡ được? Mạnh vậy sao?”

“Nhìn có chút soái a, không ngờ lại tâm ngoan thủ lạt như vậy. Vì chút phần thưởng mà đang tâm sát hại đồng môn.” Một vị nữ tử nhíu mày khẽ nói.

“Hừ, không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.”

“Khương Thần đã tới. Không biết vị nào muốn luận tội ta? Mời ra đối chất một chút.” Khương Thần hướng về phía gian điện Chấp Pháp Đường lớn tiếng nói.

“Thật ngông cuồng. Hắn không biết hiện tại nhận sai may mắn còn có thể sống sao?”

“Khoan đã! Nhìn bộ dáng hắn dường như có chút nắm chắc.” Một vị nam tử nho nhã tinh ý nhận ra Khương Thần đối với việc bị Chấp Pháp Đường định tội không mấy lo lắng, hắn nói: “Chẳng lẽ lại có ẩn tình?”

“Hừ, còn có ẩn tình? Chấp Pháp Đường đã đích thân sử dụng Chấp Pháp Lệnh, chắc chắn không thể sai được.”

“Khương Thần, ngươi sát hại đồng môn, có biết tội chưa?” Một đạo thanh âm lạnh lẽo lúc này vang lên. Từ trong đại điện đi ra một vị lão giả, phía sau còn rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, trên người ai nấy đều mang theo một cỗ khí tức mạnh mẽ sát phạt.

Lão giả kia là trưởng lão chấp chưởng Chấp Pháp Đường, những người trẻ tuổi phía sau chính là các thành viên kiên trung của nơi này. Bọn họ trải qua các loại huấn luyện đặc biệt, vào sinh ra tử thường xuyên cho nên trên người thường sẽ mang theo một loại khí tức sát phạt bức người.

Bất ngờ nhất chính là phía sau chấp pháp đội còn có hình bóng của Trần Trình cùng với một vài vị trưởng lão, chấp sự của ngoại môn

Trần Trình lúc này lộ ra bộ mặt vô cùng giận dữ. Sâu trong ánh mắt lại có chút hả hê. Lần trước chạy tới chỗ Trần Phong bị chết, hắn đã nhặt được áo bào của Khương Thần còn sót lại, thông qua điều tra biết được đây là áo bào của Khương Thần. Trên đó còn vương lên hai loại mùi hương của hai lọ thuốc hắn trao cho Trần Phong, bởi vậy cho nên mới có suy đoán chính là Khương Thần phản sát giết ngược Trần Phong.

Không để cháu mình chết một cách oan uổng như vậy, hắn liền đem chuyện này cáo trạng lên Chấp Pháp Đường, thuận tiện còn thêm mắm thêm muối chuyện Khương Thần có xích mích với Trần Phong hòng đổ toàn bộ tội trạng lên người Khương Thần.

“Không biết vị trưởng lão này gọi là gì?” Khương Thần trước tiên không vào vấn đề chính, hắn hướng tới lão giả kia khẽ nghiêng người nói.

“Lão phu họ Hoàng, tên một chữ Biên.”

“Hoàng Biên trưởng lão tốt! Không biết Chấp Pháp Đường lấy tin tức từ đâu lại nói ta sát hại đồng môn.” Thanh âm lạnh nhạt hờ hững của Khương Thần lúc này lại vang lên.

Phía xa, Mộc Đông Linh nhìn thấy bộ dáng khí định thần nhàn của Khương Thần, nội tâm chợt cảm thấy chuyện này dường như có uẩn khúc. Nàng hướng về phía Đinh trưởng lão kế bên khẽ nói:

“Đinh trưởng lão thấy chuyện này thế nào?”

“Hà hà, Đông Linh trưởng lão làm sao lại quan tâm chút chuyện lông gà vỏ tỏi này vậy?” Đinh trưởng lão cười cười nói: “Phải chăng ngươi quan tâm chính là tên tiểu tử kia.”

“Ha ha…cũng không hẳn.” Mộc Đông Linh cười nói: “Thật lâu rồi mới xảy ra chuyện sát hại đồng môn, ta liền thuận tiện chạy tới xem.”

“Phải không?”

“Không lẽ là ngươi nghĩ ta để ý tiểu tử kia?” Mộc Đông Linh có chút buồn cười nói: “Xét trên tuổi tác ta làm tiểu di của hắn còn được.”

“Ha ha.” Đinh trưởng lão cười không nói gì.

Dựa trên khuôn mặt để đoán tuổi tác của Khương Thần chính là một điều không hề khôn ngoan. Hiện tại tính toán thân thể này cốt linh cũng có hai sáu hai bảy tuổi. Mộc Đông Linh năm nay vừa tròn ba mươi. Làm tiểu di của Khương Thần kia vẫn còn kém xa.

Lại nói, lúc này toàn trường bị bộ dáng trấn tĩnh của Khương Thần làm cho ngây ngốc

Trong quá khứ cũng có rất nhiều đệ tử phạm phải các điều luật của tông môn mà bị Chấp Pháp Đường đem ra trọng phạt, đối với loại chuyện này, người chịu phạt thường thường sẽ sợ hãi khúm núm. Đã bao giờ bọn họ gặp phải trường hợp người chịu phạt hướng tới Chấp Pháp Đường hỏi vặn như thế này đâu.

“Trần Trình trưởng lão, mời nói.” Hoàng Biên trưởng lão hướng về phía Trần Trình lạnh lùng nói.

Trần Trình thấy vậy liền khẽ gật đầu, hắn trong lúc bước lên liền lấy ra áo bào của Khương Thần thu lượm được tại chiến trường lúc trước, giơ lên không trung nói:

“Đây có phải áo bào của ngươi?”

“Phải.” Khương Thần không chút do dự trả lời.

“Hôm trước dẫn các đệ tử đi cứu viện các ngươi, ta đã chạy tới Phong Lăng Động thuận tiện tiêu diệt toàn bộ Thị Huyết Biên Bức. Tìm tới vị trí Trần Phong bị sát hại liền thấy áo này.”

“Dường như nhiêu đó là không đủ để luận tội ta.” Khương Thần cười nhạt, thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên.

“Có cá tính.” Một vị trưởng lão nhìn Khương Thần tấm tắc khen. Hiếm có đệ tử trẻ tuổi nào đứng trước đám đông mà trong hoàn cảnh này lại vẫn giữ được trấn tĩnh chất vấn ngược lại trưởng lão đoàn. Đây không thể không nói đảm lượng quả thật lớn.

“Ha ha, cá tính thì cá tính thật. Để xem chút nữa dưới sức ép của Trần Trình, hắn còn giữ được tỉnh táo không mới là vấn đề.”

“Phải a, dựa trên những chứng cứ hắn thu thập được, vị đệ tử trẻ tuổi kia dường như chính là tên sát nhân.”

Lại nói, Trần Trình sớm biết Khương Thần cãi ngang, hắn cười lạnh nói:

“Ta phải thừa nhận bao nhiêu đây không đủ để kết tội ngươi. Như vậy ta có thể hỏi ngươi một vài câu hỏi được không?”

“Mời Trần Trình trưởng lão.” Khương Thần không nhanh không chậm nói.

Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!