Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 32: Đến phiên ngươi trả nợ



Cuối cùng, Văn Đế cũng nổi điên, chẳng thèm để ý đến phẩm giá Đế Vương nữa, xông ra khỏi long ỷ tới trước mặt bốn vị hoàng tử đấm đá đánh nhau ngay trước văn võ bá quan.

Bốn vị hoàng tử bỗng dưng sợ muốn vỡ mật, đau đớn khắp người nhưng không dám rên một tiếng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, quần thần đều sững sờ.

Không ai nghĩ tới Văn Đế lại nổi giận đến mức đó.

Bất quá, điều này cũng không khó lý giải.

Lục tử đi Bắc quan, quân thần toàn bộ lên núi!

Bốn vị hoàng tử này vì muốn hãm hại Lục hoàng tử, thật sự là bất chấp mọi thủ đoạn.

Vân Tranh cúi gằm đầu nhẫn nhịn cười.

Hiệu quả này, chính hắn cũng không ngờ tới.

Nói đến thì phải cảm ơn kẻ đã thông đồng với Bắc Hoàn để hãm hại hắn đã!

Nếu không có chuyện ngu dốt đó, Văn Đế có tức giận cũng không đến mức ngay trước mặt quần thần phát tiết như vậy rồi đ·ánh đ·ập tơi bời bốn vị hoàng tử này.

Như vậy chẳng phải là không để lại chút mặt mũi nào cho bốn vị hoàng tử sao?

"Thần xin thánh thượng hãy bớt giận!"

Thấy Văn Đế giận đến mức suýt không hít thở được, Mục Thuận vội vàng tiến lên đỡ lấy Văn Đế, sắc mặt xanh lè dỗ dành: "Thần xin thánh thượng bảo trọng long thể!"

"Thần xin thánh thượng bớt giận! Bảo trọng long thể!"

Quần thần định thần lại, vội vàng quỳ xuống.

Vân Tranh im lặng, cũng chỉ đành quỳ xuống theo.

Văn Đế phát tiết một cơn tức giận, trong lòng cũng thoải mái hơn đôi chút.

Giận quá mất khôn, Văn Đế vẫn tức giận, giận dữ quát lên: "Lục hoàng tử mới lập chút công, được ban thưởng vài thứ, các ngươi đã không kịp chờ đợi muốn hãm hại hắn rồi sao? Các ngươi thử nói cho trẫm biết xem, Lục hoàng tử đã ngăn cả con đường các ngươi thế nào?"

Bốn người sợ đến muốn c·hết, liều mạng lắc đầu, cũng không dám mở lời.

"Hôm nay ngay trước mặt văn võ bá quan và Lục hoàng tử, trẫm có thể thẳng thắn nói cho các ngươi biết, Lục hoàng tử tuyệt đối không thể được lập làm thái tử!"

Văn Đế gầm lên đầy tức giận, rồi lại nhìn về phía Vân Tranh, "Lục hoàng tử, ngươi có ý kiến gì không?"

"Không có."

Vân Tranh lắc đầu nói đầy thành khẩn: "Nhi thần này văn không thành võ không phải, chỉ dùng may mắn lập được chút công lao, tuyệt không dám mơ tưởng đến ngôi thái tử."

"Đừng có lắm lời vô nghĩa nữa! Có tài hay không có tài không liên quan gì đến ngươi!"

Văn Đế trừng mắt giận dữ nhìn Vân Tranh, "Trẫm không ngại nói thẳng cho ngươi biết, thân phận của mẫu thân ngươi chỉ cần quyết định một điều, đó là ngươi không thể được lập làm thái tử! Ngươi không có căn cơ gì có thể nói đến, nếu như ngươi kế thừa hoàng vị thì Đại Càn của ta nhất định sẽ xảy ra nội loạn!"

Hôm nay Văn Đế bị tức đến nỗi tâm thần không còn được bình tĩnh, trực tiếp kể xấu về các nhi tử của hắn ngay trước mặt Vân Tranh.

Đồng thời, hắn cũng đang cảnh cáo Vân Lệ bọn họ, rằng Vân Tranh không thể được lập làm thái tử, đừng có mưu hại Vân Tranh nữa.

Vân Tranh ra vẻ cô đơn gật đầu: "Nhi thần này tuy rằng không có đại tài nhưng cũng chẳng phải là tên vô dụng, điểm đạo lý đó, nhi thần này vẫn hiểu."

"Hiểu là tốt!"

Văn Đế thở dài nhẹ nhõm, "Đây là mệnh trời, đừng trách phụ hoàng!"

"Nhi thần hiểu."

Vân Tranh lại gật đầu.

Văn Đế vui mừng gật gù, lại nhìn những người con trai còn đang quỳ ở phía bên kia với vẻ mặt hung dữ, "Đều cút đi cho trẫm! Lão Tam, tiếp tục quỳ! Quỳ cho trẫm tốt vào!"

Vân Lệ trong lòng bỗng dưng run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra đầy người.

Mọi người lần lượt đứng lên, Nhị hoàng tử và hai người còn lại oán hận nhìn chằm chằm Vân Lệ, hận không thể bóp c·hết tên khốn nạn này ngay tại chỗ.

Hắn muốn hãm hại Lục hoàng tử, khiến cho bọn họ cũng phải chịu xui rủi.

Thật là hại người hại mình mà!

Quỳ tiếp đi cho phải!

"Ngươi biết vì sao trẫm muốn ngươi tiếp tục quỳ không hả?"

Văn Đế nhìn Vân Lệ từ trên cao xuống dưới.

Vân Lệ thấp thỏm lo âu, sợ hãi vừa khóc vừa kể khổ: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng quá! Nhi thần hực sự không có muốn hãm hại Lục hoàng tử mà! Đêm hôm trước nhi thần còn cho Lục hoàng tử vay hơn 10.000 lượng bạc, nhi thần đều hy vọng Lục đệ sớm ngày trả lại, sao nhi thần có thể..."

"Trẫm không nói chuyện này!"

Văn Đế tức đến tím mặt, lại đá Vân Lệ lăn một vòng, rồi nhìn về phía Vân Tranh.

Vân Tranh nheo mắt, trong lòng thầm cảm thấy bất lực.

Nhìn ta làm gì!

Ta còn là n·ạn n·hân đây này!

Ừ, ta chính là n·ạn n·hân!

Vân Tranh thầm tuyên bố hùng hồn trong lòng.

Văn Đế bèn thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Vân Lệ đang tiếp tục quỳ tốt, tức giận quát: "Trẫm hỏi ngươi, ngươi biết rõ số tiền trợ cấp cho những tướng sĩ hy sinh và b·ị t·hương trong chiến dịch Sóc Bắc đã bị t·ham ô·, sao không báo?"

"Cái gì?"

Nghe được lời Văn Đế nói, Tiêu Vạn Cừu đột nhiên đứng phắt dậy, đôi mắt như muốn phun ra lửa, hỏi: "Lời thánh thượng nói, có phải sự thật không?"

"Chuyện này lát nữa nói sau!"

Văn Đế ra hiệu cho Tiêu Vạn Cừu ngồi xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Lệ, "Triêu hội hôm nay, trẫm nhiều lần cho ngươi cơ hội, chính là chờ ngươi báo cáo chuyện này, ngươi tại sao không báo?"

Thì ra là chuyện này!

Vân Lệ trong lòng hơi thở dài một hơi, vội vàng cúi đầu nói vẻ đầy lo lắng: "Nhị thần biết rằng nếu như báo cáo chuyện này thì phụ hoàng chắc chắn sẽ tức giận phát hỏa, nhi thần muốn đợi đến khi chuyện Bắc Hoàn cầu viện lương thực qua đi rồi tâu lại cho phụ hoàng, để tránh cho Bắc Hoàn chê cười."

"Thần bẩm thánh thượng, thần cũng biết chuyện này."

Từ Thực Phủ vội vàng đứng ra, chấp tay nói, "Hôm qua Tam điện hạ vừa biết chuyện này liền đến tìm vi thần, là vi thần đề nghị Tam điện hạ chờ sau khi chuyện Bắc Hoàn cầu viện lương thực qua đi hãy báo lại..."

"Có đúng không?"

Thần sắc Văn Đế có hơi hòa hoãn hơn.

"Vi thần có tội!"

Từ Thực Phủ vội vàng cúi đầu nhận tội.

"Ngươi quả thực có tội!"

Văn Đế lạnh lùng nhìn khắp người Từ Thực Phủ, được Mục Thuận đỡ để ngồi trở lại ngai vàng, với vẻ mặt đầy sương giá nói: "Năm năm trước trẫm đã từng nói, những tướng sĩ đã đổ máu hy sinh vì giang sơn Đại Càn của ta đều là anh hùng! Bất cứ kẻ nào dám đụng vào tiền trợ cấp của bọn họ, trẫm sẽ dám lấy mạng chúng!"

Nói rồi, Văn Đế tức giận quát lớn: "Tiêu Vạn Cừu, Ngu Phục, nghe lệnh!"

Tiêu Vạn Cừu và Ngu Phục vội vàng bước lên nhận lệnh.

"Giao cho Binh bộ phối hợp với Hình bộ cùng nhau điều tra vụ án này! Bất cứ kẻ nào t·ham ô· tiền trợ cấp của tướng sĩ, bất kể là vương công đại thần hay là viên quan nhỏ giữ sổ sách, đều xử lý theo luật nghiêm minh!"

Nghe được thánh chỉ của Văn Đế, quần thần không khỏi kinh hoàng.

Binh bộ phối hợp với Hình bộ, cùng nhau điều tra vụ án này!

Văn Đế đây là không tin tưởng Hình bộ, còn muốn Tiêu Vạn Cừu, Thượng thư Bộ Binh này cũng phải tham gia vào sao!

Bởi vì Văn Đế biết, Tiêu Vạn Cừu đối với những kẻ t·ham ô· tiền trợ cấp của tướng sĩ sẽ không hề khoan nhượng.

Sau khi Tiêu Vạn Cừu và Ngu Phục nhận lệnh, Văn Đế lại trầm giọng nói: "Thượng thư Bộ Hộ Từ Thực Phủ, biết mà không báo, phạt bổng một năm! Tam hoàng tử Vân Lệ, cũng xử tội giống như vậy, phạt quỳ trong thái miếu ba ngày!"

Hai người không dám lơ là, vội vàng nhận lệnh.

Nhìn vẻ mặt tái mét của Văn Đế, Vân Tranh không khỏi gật đầu khe khẽ.

Người tiện nghi lão tử này tuy rằng không được coi là minh quân gì ghê gớm, nhưng lại không phải hôn quân.

Ít nhất, đối với những tướng sĩ đã đổ máu hy sinh vì Đại Càn anh dũng bảo vệ quốc gia thì hắn có thái độ cư xử cũng được lắm.

Chỉ có điều việc trừng phạt đối với Từ Thực Phủ và Vân Lệ quá nhẹ một chút.

Ngay khi Vân Tranh đang suy nghĩ lung tung, Văn Đế lại nhìn lần nữa: "Lục hoàng tử, có phải ngươi đang nghi ngờ là Tam ca của ngươi muốn hãm hại ngươi không? Cho nên, cố ý dùng đầu của Tam ca ngươi làm tiền đặt cược để đe dọa hắn?"

Vân Tranh gãi đầu, cười ngượng ngùng: "Đúng vậy!"

Chuyện đã rõ ràng như vậy, hắn cũng không có ý nghĩa chối cãi!

"Được, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội!" Văn Đế hít một hơi thật sâu, "Trẫm cho phép ngươi hôm nay ngay trước mặt quần thần vả Tam ca của ngươi một cái bạt tai!"

"A?"

Vân Tranh ngạc nhiên, không thể tin được nhìn Văn Đế.

"Phụ hoàng, thật sự không phải là nhi thần làm mà!"

Vân Lệ đầy vẻ ấm ức kêu oan.

"Câm miệng!"

Văn Đế quát Vân Lệ, rồi trừng mắt nhìn Vân Tranh nói: "Ngươi sợ cái gì? Đây là trẫm cho phép ngươi đánh hắn, hắn còn có thể ăn thịt ngươi hay sao?"

"A cái này..."

Vân Tranh cười gượng, "Phụ hoàng, như vậy có được hay không?"

"Không có gì là không được!"

Văn Đế tức giận nói: "Trẫm chỉ thấy không thể để ngươi phải chịu ấm ức như thế này mãi!"

"Phụ hoàng hiểu lầm rồi."

Vân Tranh cười ngượng ngùng, "Nhi thần người yếu nhiều bệnh, đánh vào mặt Tam ca cũng không gây đau hay ngứa gì hết! Hay là... Để nhi thần đá vào của quý của Tam ca hai cái luôn đi vậy?"



=============

Một bộ thuần trinh thám đang nằm top ở Khởi Điểm , không trang bức vả mặt , không não tàn

— QUẢNG CÁO —