Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 601: 601





Nhưng từ khi được Cố Chấn Hải nhận vào nhà họ Gố thì địa vị của Cố Lan Tâm cũng được nâng lên, không còn phải tự mình làm việc gì nữa, thậm chí cô ta còn cố ý bắt nạt Cố Tiểu Mạch!
Khi Cố Tiểu Mạch đến được chợ buôn người thì đúng lúc lại nhìn thấy Cố Lan Tâm đang cầm bảng hiệu ở phía xa, quần áo trên người vẫn khá sạch sẽ nhưng đã bị nhăn nhúm lại.

Đặc biệt là tóc của cô ta rối bù, cũng không trang điểm gì mà còn đang đứng ở cửa nghe người ta dạy dỗ?
Cố Tiểu Mạch vốn từ trước đã không có chút đồng cảm nào với Cố Lan Tâm nên khi nhìn thấy tình huống này thì trong đầu chỉ có vô số dấu chấm hỏi?
Cố Lan Tâm đang làm gì thế?
Cố Tiểu Mạch chậm rãi bước đến gần, đúng lúc nghe được tên đàn ông kia nói câu này, khóe miệng cô cong lên một nét cười châm biếm đáp: “Cô ta biết trồng rau mà, có phải là không làm được việc gì đâu.

Đúng không Cố Hồng Quyên?”

Khi Cố Tiểu Mạch gọi lại cái tên này lần nữa thì cô dường như lại trở về lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên sau năm năm, là Cố Tiểu Mạch “hung hăng” ngang ngược không biết sợ là gì, nhưng cũng rất nhanh mồm nhanh miệng, ánh mắt cô rất lạnh lùng quyết tuyệt, chẳng giống dáng vẻ đáng thương khi phát bệnh chút nào.

Mà lúc này Cố Lan Tâm lại như con bọ xít bị chà đạp dưới chân mặc người khác sỉ nhục.

Khi Cố Lan Tâm nhìn thấy Cố Tiểu Mạch thì sắc mặt lập tức thay đổi, trông vô cùng dữ tợn khiến người khác nhìn vào càng thấy đáng sợ hơn.

Người đàn ông quay lại nhìn Cố Tiểu Mạch, đôi mắt bỗng nhiên vụt sáng như nhìn thấy khách hàng tiềm năng, gã ta không khỏi chà xát hai tay: “Cô này, cô có quen biết với người trong cửa hàng chúng tôi à, cô ta tên là… Cố Hồng Quyên sao?”
“Hồng trong Tiểu Hồng, Quyên trong hoa Đỗ Quyên… à, không phải hoa Đỗ Quyên, mà là chữ “Quyên” có bộ “nữ”.

Cố Tiểu Mạch thản nhiên đáp lời.

Trong phút chốc, Cố Lan Tâm bỗng không thể khống chế được sắc mặt, cô ta nheo mắt lại.

Cố Tiểu Mạch chết tiệt!
Đôi mắt của tên đàn ông kia sáng bừng lên, gã ta cũng không nhận ra được sự châm biếm trong giọng nói của Cố Tiểu Mạch, vội vàng quay lại nhìn Cố Lan Tâm: “Hồng Quyên à, nếu là người quen của cô thì mau tâm sự với người ta đi, hai người cứ tự nhiên mà ôn chuyện cũ”
Sau đó gã ta lại hạ thấp giọng xuống, âm lượng chỉ đủ hai người nghe rõ nói tiếp: “Mục đích là phải mang được cô ta về cửa hàng cho tôi, nếu không thì đêm nay cô không xong đâu.


Rõ rồi chứ!”
Nói xong tên đàn ông đó cười khà khà rồi nghênh ngang trở về cửa hàng.

Chỉ còn lại hai người Cố Tiểu Mạch và Cố Lan Tâm, lông mày của Cố Tiểu Mạch khế nhướn lên: “Sao Cố Chấn Hải có thể nhẫn tâm để con gái của ông ta đến đây thế?”
Cố Lan Tâm không thể chịu đựng được thêm nữa, cố gắng vớt lại chút lý trí đang ở bên bờ vực nói: “Cố Tiểu Mạch, cô cố tình đúng không? Có phải vô cùng vui sướng khi nhìn thấy dáng vẻ này của tôi không?”
“Không vui chút nào, cô không thiếu tay cũng chẳng thiếu chân, sao mà tôi thấy vui cho được?” Cố Tiểu Mạch nói ra những lời đáng sợ này một cách rất nghiêm túc.

Sắc mặt Cố Lan Tâm càng dữ tợn hơn, rõ ràng bây giờ cô ta không bị trói lại cũng không có ai trông nhưng lại không thể rời khỏi đây nửa bước chân, thậm chí đừng hòng mong có thể thoát khỏi cái chợ đen này!
Người trong cửa hàng nghe có vẻ như đang nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng, hòa hợp nhưng đến lúc hung dữ thì giết người không thèm chớp mắt.


“Cố Tiểu Mạch, coi như cô giết chết được tôi thì thế nào? Bây giờ cô cũng đang cố gắng giả vờ nhỉ, tôi thật sự rất khâm phục cô, tôi và ông cụ Mộ nhốt cô vào tầng hầm mà cô vẫn có thể ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật như chưa từng có chuyện gì xảy ra?”
“Bắc Ngật đối xử với cô rất tốt, nhưng cô có thể quên nỗi ám ảnh khi còn ở trong tầng hầm kia sao, cho dù cô và đứa con gái đê tiện kia của cô có thể chạy thoát thì thế nào, sớm muộn gì chuyện đó cũng xảy ra lần nữa thôi!” Cố Lan Tâm trông cứ như đang nổi điên mà la hét nói mê sảng.

Hai tay của Cố Tiểu Mạch siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, siết chặt đến mức xương cốt kêu răng rắc, nhưng cô đã sớm có chuẩn bị từ trước, lòng cô sẽ không bị dao.

động vì mấy câu nói của Cố Lan Tâm.

Cho dù bây giờ, trên mặt Cố Lan Tâm đang nở một nụ cười vui sướng độc ác, lúc này cô ta đã tháo bỏ bộ mặt nạ dịu dàng kia xuống rồi..