Việt Cơ

Chương 51: Đập dưa hấu



Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, mắt thấy gió kiếm đối phương ào ào kéo tới, Vệ Lạc vẫn đang hít thở theo phương pháp hô hấp, bình tĩnh như nước bất ngờ hơi ngửa đầu ra sau.

Động tác nàng rất nhỏ, khéo léo, chỉ là hơi ngửa mặt, liền tránh đươc một chiêu kiếm mang theo hàn khí dày đặc và kình phong.

Tiếp đó, Vệ Lạc cầm kiếm gỗ trong tay phải vẽ một đường, ánh lửa toé lên, không hề trở ngại xuyên qua gió kiếm cương khí của đối phương, vô cùng dễ dàng đâm về phía oản mạch tay phải đang cầm kiếm của gã.

"Bộp" một tiếng, kiếm gỗ đâm trúng cổ tay đối phương. Gã kiếm khách chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, suýt nữa không cầm nổi kiếm, không khỏi rên lên một tiếng, năm ngón tay nắm chặt. Nhưng ngay trong chớp mắt, kiếm gỗ trong tay tiểu nhi lần hai nhanh như chớp tiến công, không hề bị cản trở đâm về phía vị trí oản mạch ban nãy.

Động tác Vệ Lạc rất đơn giản, kiếm gỗ xuất ra cũng không có kình phong mạnh mẽ bao quanh, cái khiến kiếm khách nghĩ mãi mà không ra chính là, một kiếm của nàng lướt nhẹ, trăm ngàn chỗ hở, có khác nào chiêu kiếm trẻ con chơi đùa, nhưng cứ thế không chút khó khăn, lần thứ hai như chốn không người xuyên qua kình khí cương phong của bản thân, lần thứ hai đâm trúng oản mạch.

"Bộp -- "

Một tiếng vang nặng nề trầm thấp truyền đến.

Kiếm khách lần thứ hai cảm giác cổ tay cực kỳ tê dại, gã cắn răng, vận kình khí ép xuống cảm giác tê dại đang thấm vào oản mạch, nắm chuôi kiếm đến độ như đúc thép.

Ngay khi gã cảm giác được kình lực chiêu kiếm của Vệ Lạc tiêu tan, nhìn thấy kiếm gỗ nàng rời đi, vừa thở phào nhẹ nhõm thì gần như không thể tưởng tượng nổi, nơi cổ tay gã lại truyền đến cảm giác tê dại mãnh liệt!

Phải là một thứ bén nhọn, là gai sắc đâm trúng huyệt đạo, thì cương kình thấm vào cơ thể mới gây ra cảm giác tê dại thế này.

Quá mức có thể dùng lời mà hình dung được tê dại trướng nhức lúc này, gã kiếm khách cũng không chống đỡ được, tay phải khẽ buông, "bịch" một tiếng kiếm đồng rớt xuống đất!

Trường kiếm vừa rơi xuống, kiếm khách có chút hoảng hốt, mỹ thiếu niên kia không kiềm được hét lên một tiếng kinh hãi. Lần nữa, kiếm gỗ của Vệ Lạc lại đâm ra, nàng nhẹ nhàng vút qua, cực kỳ đơn giản, nhẹ nhàng mà chỉ kiếm về phía cổ họng đối phương. Gã kiếm khách trong tay không kiếm, lại đương hoảng hốt, liền dễ dàng để Vệ Lạc khống chế.

Mãi đến khi kiếm gỗ chỉ đến yết hầu, kiếm khách kia mới kinh ngạc phát hiện, tiểu nhi chỉ kiếm gỗ vào ta, tại sao cũng có cương khí xuất ra nhập vào?

Lúc này, gã đã tường tận cảm giác được sự uy hiếp của cái chết, biết Vệ Lạc thật sự có thể giết mình. Lập tức một cử động cũng không dám.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sờ, vừa mới đảo mắt liền thắng bại đổi chủ! Một tiểu nhi gầy nhỏ, chưa bao giờ lấy kiếm vang danh, lại dùng kiếm gỗ đồ chơi trong tay trực tiếp đánh bại một kiếm khách!

Trong lúc ba người còn đang trợn mắt há mồm, một cảm giác thoả mãn mãnh liệt tràn đầy lồ ng ngực Vệ Lạc. Nàng biết, kiếm khách trước mắt này kiếm thuật so với Cao Dật và Thành Hề không chỉ chênh lệch gấp mười, họ đã là Kiếm Sư, kẻ này chẳng qua chỉ là một kiếm khách bình thường mà thôi.

Nhưng, cho dù có là kiếm khách bình thường, luyện kiếm tới trình độ như thế phải mất công sức năm mươi, sáu mươi năm, mà nàng chỉ mới luyện được nửa năm!

Gã kiếm khách ngây như phỗng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, một lát mới hút khí the thé nói: "Ngươi, ngươi dùng kình lực nào, sao lại khiến tay ta tê dại, không cách gì chịu lực?"

Khoé miệng Vệ Lạc cong lên, liếc mắt nhìn kiếm khách đang phát điên một cái, thầm nghĩ: Kiếm của tôi đánh tới, chẳng qua là trúng oản mạch của anh thôi, nghe nói chỗ này là một yếu huyệt đó. A, đúng rồi, sau khi mình tới nơi này, chưa hề nghe thấy kiếm khách nào nói qua, oản mạch cũng là huyệt đạo. Kiếp trước mình nghe nói huyệt đạo có hơn ba trăm chỗ, có lẽ huyệt đạo trong miệng các kiếm khách ở đây, chắc chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi chỗ, xem ra còn nhiều huyệt đạo bọn họ chưa phát hiện.

Vệ Lạc nghĩ tới đây, không khỏi có chút tiếc nuối, kiếp trước nàng không phải người học y, tuy đã từng nghe qua chuyện ba trăm huyệt đạo kia, nhưng chẳng nhìn được mấy cái.

Vệ Lạc khống chế kiếm khách như thế, mấy người trong phòng đều cứng đờ hết cả. Tố giãy một trận mạnh mẽ, sức lực mỹ thiếu niên kia cũng không kém hắn nhiều, do dự rồi mặc hắn vùng ra.

Vừa được tự do, Tố liền kéo miếng vải trong miệng, không để ý nửa thân mình đang để trần, cất bước chạy về phía Vệ Lạc.

Vệ Lạc thấy Tố chạy tới gần, kiếm gỗ trong tay lần hai nâng lên, làm cho kiếm khách kia không thể không ngửa đầu, Vệ Lạc lạnh nhạt nói: "Tố, ngươi muốn xử trí kẻ này thế nào?" Vệ Lạc nói lời này, sát khí đằng đằng.

Mặt gã kiếm khách đã trắng, lúc này, lại càng trắng như tờ giấy, chẳng hiểu sao bỗng nhiên mỹ thiếu niên hét lên một tiếng, lung lay phóng về phía ngoài cửa.

Sao có thể để hắn cứ thế mà đi?

Vệ Lạc quát: "Tố, ngăn hắn lại!"

"Vâng."

Tố hận kẻ kia thấu xương, đáp một tiếng liền xoay người nhào tới mỹ thiếu niên kia. Một cái bổ nhào này dùng lực vô cùng lớn, quả thực là dùng cả thân thể ép mạnh về phía đối phương.

Hai thân thể va vào nhau, một tiếng "ầm" vang lên thật lớn, trong tiếng vang, mỹ thiếu niên bị ép ở dưới, nặng nề ngã xuống đất kêu gào một tiếng đau đớn.

Vào lúc này, Vệ Lạc đã quay đầu lại, nàng khó xử nghĩ thầm: Nên xử trí hai kẻ này thế nào mới được?

Giết người là không thể, phải làm sao mới khiến chúng sợ sệt kính nể đây?

Vệ Lạc đương suy nghĩ, con mắt liền rơi xuống kiếm đồng trên đất. Nàng duỗi chân một cái, "bịch" một tiếng đá kiếm đồng về phía Tố. Quả nhiên cũng như lúc đạp cửa ban nãy, khi nàng tập trung tinh thần lên chân, một đá này liền xuất hiện lực rất lớn. Lập tức kiếm đồng nặng ba bốn cân kia bay lên, vững vàng rơi xuống bên người Tố.

Vệ Lạc lớn tiếng quát: "Tố, lấy kiếm đánh ngất tên đó đi."

"Được!"

Tố y lời cầm kiếm lên, dùng tư thế hai tay nắm kiếm, nặng nề, thân kiếm hướng xuống dưới, "Phịch" một tiếng, một cú như đập dưa hấu đánh vào đầu mỹ thiếu niên đang giãy dụa muốn ngồi lên kia.

Đầu mỹ thiếu niên kia hơi khựng lại, nửa bên mặt bị thân kiếm đập trúng sống mũi đã vỡ vụn, con mắt bầm tím máu tươi giàn dụa. Hắn thoáng lắc lư, ngoẹo đầu hôn mê.

Tố ngược lại cũng kỳ quái, đây là lần đầu hắn xuống tay độc ác, hiện tại thấy mỹ thiếu niên kia máu tươi đầy mặt hôn mê, chẳng những không hoảng loạn, trái lại trong mắt lại loé lên một tia hưng phấn.

Vệ Lạc xem tới đây, thầm nghĩ: Ắt là Tố hận tên này rất sâu.

Gã kiếm khách quay lưng với hai người, lại bị mũi kiếm của Vệ Lạc chĩa vào, động cũng không dám động một cái, nên không thấy được cảnh này.

Tố bò lên, cầm trường kiếm trong tay hừng hực nhắm về phía kiếm khách. Vệ Lạc còn chưa kịp bảo, hắn đã vung kiếm đồng như vung gậy gỗ, đập một cái vào đầu kiếm khách như đập dưa hấu.

"Bốp" một tiếng, lại một tiếng vang trầm thấp. Gã kiếm khách bất ngờ bị công kích, đảo mắt sau gáy liền sưng một cục lớn. Gã lảo đảo mấy cái, mắt trắng dã, ngã xuống đất phát ra một tiếng thật lớn.

Tố đưa tay ném thanh kiếm đi, mới rồi còn là một người hung ác như thế, thời khắc này trong ánh mắt nhìn Vệ Lạc lại ngập nước. Chỉ thấy hắn bổ nhào một cái liền ôm chặt lấy Vệ Lạc.

Vệ Lạc vốn muốn tránh, mắt lại rơi đến khuôn ngực đẫm máu cùng ba vết thương vừa cầm máu của hắn thì trong lòng mềm nhũn, đành hạ kiếm, mặc hắn ôm mình vào ngực.

Tố ôm Vệ Lạc thật chặt, thật chặt, hắn nghẹn ngào, chôn đầu thật sâu vào ngực Vệ Lạc, thấp giọng khóc không thành tiếng: "Sao giờ ngươi mới tới? Ta rất nhớ ngươi, hu hu..."

Vệ Lạc do dự một chút, ném kiếm gỗ xuống đất, đưa tay ôm lấy hắn.

Tố ôm Vệ Lạc đến liều chết. đầu hắn ra sức dúi vào ngực Vệ Lạc, nước mắt giàn dụa. "Ta cho rằng ngươi vứt ta mà đi, ta cữ ngỡ ngươi vứt ta mà đi." (Tớ nói nhé, cứ như đang lợi dụng ấy, dụi tiếp nữa đi:v)

Vệ Lạc cúi đầu, kinh ngạc nhìn Tố như con nít khóc lóc tố cáo, cũng có chút tay chân luống cuống.

Lúc này, mắt Vệ Lạc thoáng nhìn qua, thấy vết thương trên ngực Tố vì một hồi ôm lâu như thế mà lại vỡ ra lần nữa.

Nhìn một khoảng ngực đỏ tươi, trong lòng Vệ Lạc căng thẳng, vội vã cầm lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, trước tiên băng kỹ vết thương cái đã."

Tố không để ý, hắn vẫn ôm Vệ Lạc thật chặt, khuôn mặt nằm dí trong lòng nàng liều mạng lắc đầu, mơ hồ nói không rõ: "Không sao, bị thương là chuyện thường, huống chi thương tích này rất nhẹ."

Lúc này hắn nói chuyện rõ ràng hiển nhiên đã tỉnh táo không ít, nhưng hắn vẫn như cũ không buông tay, vẫn như cũ ôm Vệ Lạc thật chặt không buông.

Nói thật, Vệ Lạc lúc này có chút ngạc nhiên, nàng tự cảm thấy lúc ở chung với Tố mình rất lạnh lùng, chẳng mấy khi đếm xỉa tới hắn, bản thân lạnh lùng như vậy, sao cũng khiến Tố không muốn rời thế này?

Nàng không biết, mặc dù mặt ngoài nàng lạnh lùng với Tố, thế nhưng, mỗi khi thấy Tố bị bắt nạt, nàng vẫn còn ra mặt. Cảnh tượng một khi mình gặp nạn nàng liền dũng cảm đứng ra, đã khiến Tố khắc trong tâm khảm. Vừa nãy lúc Tố bị hai kẻ kia dằn vặt, tuyệt vọng khôn cùng, thì cứu tinh đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Vệ Lạc, hắn nghĩ người sẽ ra tay cứu giúp mình cũng chỉ có Vệ Lạc. Một mực trùng hợp chính là, Vệ Lạc quả thật đã đến, lấy phong thái anh hùng mà cứu hắn!