Việt Cơ

Chương 107: Vệ Lạc nhanh trí



Vệ Lạc vẻ mặt đau khổ, cúi đầu tiu nghỉu vội vã đuổi theo hắn. Đang đi, tròng mắt của nàng đột nhiên đảo một cái.

Sau đó, chỉ thấy nàng hớn hở ra mặt, vội vàng đi tới trước một kiếm khách, chắp tay nói: "Phụng lệnh công tử, lấy bội kiếm của ngươi!"

Kiếm khách nọ ngẩn ra.

Chúng kiếm khách đều ngẩn ra.

Công tử Kính Lăng đang nhanh chân phía trước cũng ngẩn người, hắn chậm rãi quay đầu lại, híp mắt đánh giá Vệ Lạc đang vàng thật chẳng sợ lửa, một lát, hắn gật đầu: "Đưa kiếm cho hắn."

Kiếm khách thưa một tiếng, tháo bội kiếm xuống, ngay cả vỏ đai kiếm cũng đưa cho Vệ Lạc.

Vệ Lạc hai tay nâng kiếm đồng, đi nhanh mấy bước tới cạnh công tử Kính Lăng.

Đang khi công tử Kính Lăng cất bước ra cửa, thân thể Vệ Lạc đột nhiên loé lên, đi lên đằng trước hắn.

Đoạn, giữa lúc mấy nam nhân còn ngạc nhiên, Vệ Lạc mặt lạnh, nâng kiếm, bước ra cửa phủ.

Chúng quý nữ đều đang vui cười, nghểnh cổ mắt tha thiết trông mong. Nhìn thấy có người bước ra phủ, tiếng cười nũng nịu cùng lúc vang lên. Chờ khi Vệ Lạc xuất hiện, các nàng đầu tiên là lộ vẻ vui mừng, tiếp theo bắt gặp nàng mặt lạnh, dáng nâng kiếm, lại ngẩn ngơ.

Bấy giờ, công tử Kính Lăng cũng bước ra cửa phủ.

Ngay khi hắn bước chân ra cửa, chúng nữ hoan hô dậy trời, thì Vệ Lạc vù một tiếng, rút hàn kiếm vàng rực ra!

Hàn kiếm bằng đồng bị ánh nắng chiếu vào, lạnh lẽo thấu xương. Nhất thời, tiếng hoan hô im bặt.

Công tử Kính Lăng chậm rãi đi ra.

Hắn quay đầu nhìn chòng chọc Vệ Lạc, trong ánh mắt có khó hiểu, cũng có thỏa mãn. Hắn vốn quen nghiêm túc, thực sự không dám tưởng tượng chúng nữ như điên loạn chen lấn nhau vây lấy, chỉ thiếu điều muốn lột s@ch mình trước đám đông. Những quý nữ này lớn mật buông thả, lại biết vào ngày lễ thế này bản thân sẽ không dám làm gì các nàng. Bởi vậy, cho dù hắn tạo áp lực với các nàng, cũng sẽ có vài cô to gan không nghe theo. Đến lúc đó, bản thân hoàn toàn thúc thủ vô sách.

Có thể nói, ngày này hàng năm, chính là ngày hắn thống khổ nhất. Hết thảy đều mất khống chế, hắn sẽ bị dồn ép đỡ trái hở phải, vô cùng chật vật.

Chúng quý nữ bắt gặp một khuôn mặt quý khí lạnh lẽo vô cảm, chẳng khác gì ngọc thạch ngàn năm, rút hàn kiếm vàng rực che trước người công tử Kính Lăng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó, giọng nói õng ẹo của một nữ tử truyền đến, "Vệ Lạc, một ngày tốt đẹp thế này, hà cớ lại vô tình?"

Là Đại cơ.

Nàng ta vừa nói, vừa từ trên xe ngựa nhảy xuống, lắc eo đến gần Vệ Lạc và công tử Kính Lăng. Chúng quý nữ thấy nàng nhảy xuống, lúc này cũng dồn dập xuống xe, vây tới bọn họ.

Vệ Lạc mặt không một cảm xúc.

Lúc Đại cơ chỉ cách hai người năm bước chân thì vù một tiếng, trường kiếm trong tay nàng chỉ tới, rét buốt hướng thẳng về phía yết hầu Đại cơ. Động tác của nàng cực nhanh, ánh mắt băng hàn thấu xương. Lập tức, Đại cơ bị dọa rít lên một tiếng, vội vàng nhảy hai bước sang bên. Nàng ta vừa nhảy ra, mấy quý nữ nhát gan cũng ngã dạt sang, nhất thời đụng ngã mấy người.

Người này va vào người kia, tiếng chúng quý nữ thét chói tai loạn cào cào.

Lúc này, một quý nữ lớn tiếng quát: "Tiểu nhi Vệ Lạc, ngươi dùng kiếm chỉ, là muốn ám sát sao?"

Quý nữ này vừa dứt lời, mười mấy hoà âm rối rít vang lên. Có quý nữ đã tức giận đến độ khuôn mặt xinh đẹp đỏ gắt.

Công tử Kính Lăng vô cảm đứng sau Vệ Lạc, lẳng lặng nhìn nàng.

Trường kiếm trong tay Vệ Lạc vung lên, vạch ra trong không trung một vòng sáng vàng rực, lạnh lùng rằng: "Lạc nghe có thích khách sắp tới, phụng mệnh bảo vệ công tử. Các người tốt nhất lui về sau năm bước, bằng không, đừng trách trường kiếm trong tay Vệ Lạc không có mắt!"

Có thích khách muốn ám sát công tử Kính Lăng?

Chúng quý nữ biến sắc tại chỗ, những biểu cảm cười duyên, vui mừng, chờ mong, tận lực nịnh nọt toàn bộ vụt tắt.

Mấy kiếm khách phía sau công tử Kính Lăng đồng thời khẽ nhíu mày, căng thẳng đánh giá bốn phía. Người thời đại này bình thường không bao giờ nói dối, bọn họ thấy Vệ Lạc nói lưu loát như vậy, còn tưởng rằng thật sự có chuyện này.

Duy nhất biết Vệ Lạc đang nói hưu nói vượn, chỉ có công tử Kính Lăng.

Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nhưng không có dự định trị tội nàng nói láo vào lúc này.

Đoạn, giữa lúc mọi người đang căng thẳng, công tử Kính Lăng và Vệ Lạc chậm rãi đến gần xe ngựa của bọn họ.

Bọn họ mới đi được mấy bước, một kiếm khách đầu tiên kịp phản ứng. Chỉ thấy hắn ta cúi đầu, hai tay chắp lại, cao giọng thưa: "Quân tử không dấn thân đường nguy hiểm! Công tử, việc thích khách can hệ trọng đại, kính xin công tử hồi phủ --"

Công tử Kính Lăng chậm rãi ngẩng đầu, hắn liếc Vệ Lạc một cái, nửa ngày mới lạnh nhạt đáp: "Tốt."

Dứt lời, hắn xoay người, nhanh chân quay về phủ.

Chúng kiếm khách đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy theo. Vệ Lạc tất nhiên cũng nhanh chân đuổi sát.

Theo tiếng cánh cửa phủ "két két" đóng lại, tiếng chúng quý nữ thất vọng thở dài và tiếng bàn luận cũng nhao nhao truyền đến.

Công tử Kính Lăng trầm mặt, chậm rãi quay về.

Vệ Lạc cũng trầm mặt, từ từ tra kiếm vào vỏ.

Tới bên ngoài chính viện, công tử Kính Lăng lạnh nhạt nói: "Các ngươi lui đi, Vệ Lạc lưu lại."

Đến nơi này, đã là cách mấy chục bước thì có một kiếm khách, an toàn cực kỳ, chúng kiếm khách vội vã đồng ý. Vệ Lạc trả kiếm vật quy nguyên chủ.

Công tử Kính Lăng cất bước vào trong, Vệ Lạc cúi đầu chậm chạp đi theo. Phớt lờ đám thị tỳ đang hành lễ, công tử Kính Lăng đi thẳng tới bãi cỏ ven hồ. Hắn vừa dừng chân, chúng thị tỳ liền bận rộn chuẩn bị tháp kỷ, chuẩn bị rượu thịt, đốt hương, phẩy quạt.

Chờ Vệ Lạc ngồi xuống tháp đối diện, công tử Kính Lăng mới phất phất tay, chúng nữ tỳ vội vàng khom người lui ra.

Sau khi mọi người lui hết, công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, từ từ mở miệng, "Thuận miệng nói bừa! Vệ Lạc, ngươi nói bừa mãi thành thói rồi?"

Hắn đang hỏi, Vệ Lạc, ngươi có phải quen nói dối rồi chăng?

Một người bề trên lại hỏi một kẻ phía dưới như vậy, đó chính là chỉ trích cực kỳ nghiêm trọng.

Vệ Lạc cụp mắt.

Nàng cười nhạt, tựa sát vào tháp chắp tay trả lời: "Bẩm công tử, Lạc cho rằng, là bậc vương giả, bên người nên có bề tôi quân tử, cũng nên có kẻ dưới tiểu nhân."

Công tử Kính Lăng ngẩn ra.

Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Vệ Lạc. Hồi lâu, hắn nghiêng người về phía trước, chậm rãi hỏi: "Giải thích thử xem?"

Vệ Lạc ngước đôi mắt đen trong trẻo, nghiêm túc nói rằng: "Làm vương giả trăm công nghìn việc, không thể tự mình làm hết mọi chuyện. Lúc này, ngài ấy cần có người phò tá."

Nói tới đây, nàng hơi dừng lại, nhấn mạnh, "Thu dọn công văn, quản lý bách tính, tất nhiên là phải dùng bề tôi quân tử. Người này, phải chính trực lại ít giảo hoạt. Song, nếu giao du qua lại giữa các nước, hay sử dụng, xử lý việc giống vừa rồi, lại thích hợp với kẻ dưới tiểu nhân."

Giữa lúc công tử Kính Lăng đăm chiêu, Vệ Lạc nhả từng câu từng chữ: "Có cái gọi là, nước trong quá thì không có cá. Kẻ dưới tiểu nhân có đủ loại, nhưng dùng cái hại này cho kẻ địch, chẳng phải cực tốt?"

Công tử Kính Lăng ngẩng đầu, hắn lẳng lặng nhìn Vệ Lạc chăm chú, hồi lâu khóe môi nhếch lên: "Đúng."

Gánh nặng trong lòng Vệ Lạc liền cởi bỏ.

Vừa dứt lời, hắn hơi nghiêng về phía trước, hơi thở phả đến gần Vệ Lạc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bắt đầu ửng đỏ, mắt hạnh hơi rũ, lông mi thật dài chấp chới liên tục mấy lần. Hắn trầm giọng hỏi: "Vệ Lạc ngươi, là kẻ dưới tiểu nhân? Hay bề tôi quân tử?"

Vệ Lạc cụp mắt, chắp tay đáp: "Vệ Lạc chính là thanh kiếm của công tử, công tử muốn Vệ Lạc ngay thẳng, Vệ Lạc sẽ ngay thẳng, muốn Vệ Lạc luồn cúi, Vệ Lạc sẽ luồn cúi!"

Câu trả lời vừa ra, công tử Kính Lăng liền cất tiếng cười to. Tiếng cười sang sảng của hắn kinh động khiến chúng thị tỳ liên tục nhìn lại.

Trong tiếng cười lớn, hắn lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Tiểu nhi này, miệng mồm thật sắc bén!"

Giữa lúc công tử Kính Lăng cười to thì Vệ Lạc đột nhiên duỗi đầu, chớp mắt to kề sát hắn, vui sướng mà rằng: "Công tử không muốn bị phụ nhân đùa bỡn, Lạc mượn cớ thích khách mà cự tuyệt. Nhưng, ngày ấm xuân tơ, mỹ nhân như mây, sao không cải trang mà ra ngoài, nón trúc che mặt, ngao du nơi dã ngoại? Nếu tương ngộ hiền sĩ nhã khách, cũng có thể mời cùng bước."

Nụ cười của công tử Kính Lăng vẫn còn treo trên mặt, đối diện khuôn mặt nhỏ đầy vui sướng đến gần như nịnh nọt của Vệ Lạc, không khỏi ngẩn ra