Viên Mãn

Chương 2



5.

“Bệ hạ nói đúng, thân phận của Vân tỷ tỷ cao hơn ta nhiều như vậy, sao có thể hành lễ với ta chứ?”

Nhưng chỉ trong chốc lát, Sở Oánh lại nở nụ cười nhìn ta: “Lúc nhỏ chúng ta đã gặp nhau vài lần, tỷ tỷ còn nhớ Oánh Oánh không?”

“Khanh nhi và Oánh Oánh còn quen biết nhau sao?”

Tần Bách nghe vậy, hơi kinh ngạc nhìn ta.

“Nương nương thân phận cao quý, thần nữ không dám làm quen.”

Ta xa cách nói.

Cha ta là trấn quốc đại tướng quân nhất phẩm do tiên đế đặc phong, cha nàng ta chỉ là một trưởng sử ngũ phẩm, sau này nhờ vào việc con gái được phong làm hoàng hậu mới được đề bạt lên làm thượng thư tam phẩm.

Xét về gia thế, ta và nàng ta không nên gặp nhau.

Nhưng mẹ nàng ta và mẹ ta đều kinh doanh cửa hàng trong kinh.

Mẹ nàng ta vì tổ tịch cũng ở kinh thành, tài sản tích lũy qua mấy đời, mẹ ta là rồng mạnh nhưng không đấu lại được rắn địa phương, khả năng kiếm tiền của hai người ở kinh thành không kém nhau, thường xuyên vì cạnh tranh mà xảy ra chút xích mích nhỏ.

Ta và Sở Oánh hồi nhỏ đã gặp nhau vài lần, mỗi lần đều là lúc mẹ ta và mẹ nàng căng thẳng giương cung bạt kiếm.

Nàng chưa từng cho ta sắc mặt tốt, ta cũng không thèm để ý đến nàng.

Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, ta lại có thể ở trong hoàng cung nhận được nụ cười chào đón của nàng ta.

“Tỷ tỷ nói vậy là sao?”

Sở Oánh như không thấy vẻ mặt lạnh lùng của ta, tiến lại gần vài bước nắm lấy cánh tay ta.

Ta không thích người khác chạm vào, vừa định rút tay ra, nào ngờ Sở Oánh thân mình nghiêng ngả, liền ngã xuống đất.

“Thiếp biết mẫu thân của tỷ tỷ và mẫu thân của thiếp không hợp, tỷ tỷ cũng không thích thiếp nhưng Oánh Oánh bây giờ đã là hoàng hậu, không còn là con gái của tiểu quan ngũ phẩm để tỷ tỷ tùy ý bắt nạt nữa rồi, tỷ tỷ sao còn dám đẩy thiếp?”

Nàng ta tuổi càng lớn đầu óc càng không tốt sao? Ta đẩy nàng ta lúc nào?

“Cho dù thiếp cướp mất ngôi hoàng hậu của tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ tức giận, nhưng đó là thánh chỉ của bệ hạ, tỷ tỷ đây là không vừa lòng với quyết định của bệ hạ sao?”

Sở Oánh ôm ngực, thê thảm chỉ trích ta.

Tần Bách đau lòng ngồi xổm xuống, để Sở Oánh dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn ta giận dữ: “Vân Khanh, trẫm đúng là mù mắt rồi, hôm qua mẫu hậu hồi cung nói muốn hủy hôn, trẫm nhớ đến chút tình cảm với nàng, không đồng ý, vốn nghĩ nàng ôn nhu hiểu lễ, trẫm chuẩn bị noi theo các bậc đế vương tiền triều, lập đông tây nhị hậu, các nàng ngang nhau về địa vị, nàng cũng không cần phải quỳ lạy Oánh Oánh.”

“Không ngờ nàng lại là loại nữ nhân độc ác như vậy!”

Tần Bách chỉ vào ta mà mắng.

Nhìn ngón tay chỉ vào mặt ta của hắn, ta suýt chút nữa không nhịn được mà nói ra lời tục tĩu.

Nửa câu đầu hắn nói rất đúng.

Trước kia ta sao lại không nhận ra mắt hắn bị mù cơ chứ.

Giả vờ ngã rõ ràng như vậy mà hắn ở ngay trước mắt cũng không nhìn ra, hắn có thể ngồi vững trên hoàng vị này không?

Còn đông tây nhị hậu.

Thật đúng là một tấm lòng chứa được cả ngàn sông vạn núi.

“Thần nữ không đẩy nàng, nếu bệ hạ không tin, vậy thì hủy hôn đi, tội danh này cho dù bệ hạ có đánh chết thần nữ, thần nữ cũng không nhận.”

Ta lạnh nhạt mở miệng.

Tần Bách nhìn chằm chằm ta, ngực không ngừng phập phồng, hắn đang định nói gì đó thì có một thái giám vội vàng đi từ ngoài cửa vào, cúi người nói gì đó bên tai hắn.

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu nhìn ta, chỉ ra cửa: “Cút! Cút cho trẫm!”

Ta đi thẳng mà không ngoảnh đầu lại.

Đến cửa cung, ta phát hiện cha mẹ và đại ca đều đứng bên cạnh xe ngựa chờ ta.

Trên xe về nhà, mẹ ta muốn nói lại thôi.

Ta vỗ tay bà: “Mẹ, không sao đâu, thứ có thể bị cướp đi đều là rác rưởi.”

Ta nói xong, mẹ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

6.

Ngày thứ hai sau khi ta từ cung về, Tần Bách đã hạ chỉ hủy hôn, cái danh tiếng gì mà ghen tuông, không hiền lành đều gán hết cho ta, chỉ thiếu điều không nói thẳng ta là người đàn bà đanh đá.

Sau đó các tiểu thư quý tộc liên tục đến nhà ta phát thiệp mời, mời ta đi dự tiệc.

Ta biết những tiểu thư nhà giàu vô vị đó có tâm lý thích hóng hớt đến mức nào, cho dù trong lòng ta không có gì, cũng không muốn ra ngoài cho bọn họ xem trò vui.

Ta bảo mẹ từ chối hết.

Vừa hay thọ thần tám mươi của ngoại tổ mẫu sắp đến.

Ta liền ở nhà bế quan nửa tháng không ra ngoài, thêu cho bà một bức tranh Bách Thọ.

Ta vốn tưởng chuyện này sẽ theo thời gian mà dần dần lắng xuống, không ngờ lại càng ngày càng dữ dội.

Ta vốn là nạn nhân bị hủy hôn nhưng trong lời đồn đại của dân gian, Tần Bách và Sở Oánh dần dần được nâng lên thành đôi trẻ từ nhỏ đã quen biết yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, ta thành kẻ thứ ba dựa vào quyền thế của cha để ép buộc thành hôn.

Thật đúng là đen trắng bị đảo điên.

“Phu nhân, hoàng hậu sai người đưa thiệp mời đến, mời người và tiểu thư ngày mai vào cung tham dự Bách Hoa yến.”

Giờ ăn trưa, quản gia mặt mày khó xử đi vào bẩm báo.

Nhà bình thường mời đi dự tiệc, mẹ ta còn có thể dựa vào chức quan của cha để từ chối không đi.

Nhưng hoàng cung sai người mời thì rất khó để từ chối.

Ta đoán được mục đích đột nhiên mở tiệc của Sở Oánh.

Cha ta lấy cớ bị bệnh không đi biên quan, ba ngày sau đại ca của Sở Oánh là Sở Phong được phong làm Binh kỵ đại tướng quân, thay cha ta lên tiền tuyến.

Nhị ca của Sở Oánh là Sở Kiệt hôm trước cũng thay đại ca ta làm chức Đại lý tự thiếu khanh.

Không có chuyện gì nàng ta cũng có thể gây chuyện đến tìm ta gây phiền phức, cơ hội tốt như vậy để làm nhục ta, nàng sao có thể bỏ qua?

“Mẹ, hay là con giả bệnh?”

Những ngày này, cha ta ở nhà liên tục thay đổi cách thức nấu những món ăn ngon cho ta, đại ca cũng thỉnh thoảng nhờ những người kỳ nhân dị sĩ mà huynh ấy quen biết mang đến cho ta một số đồ vật thú vị.

Ta ở nhà sống rất vui vẻ.

Chỉ có mẹ ta, vì chuyện cửa hàng, vẫn phải ra ngoài mỗi ngày.

Ta có đi hoàng cung hay không cũng không sao nhưng ta không muốn mẹ vì ta mà phải chịu ấm ức.

Nghĩ đến việc bà vào cung sẽ bị Bạch Tâm Nhu mẹ của Sở Oánh đè đầu cưỡi cổ, lòng ta liền không thoải mái.

“Giả bệnh gì chứ? Không phải giả! Mẹ đang lo lần trước con chịu ấm ức, không có chỗ nào để đòi lại công bằng cho con, ai ngờ nàng ta lại không biết điều tự đâm đầu vào!”

“Ngoại tổ phụ của con là thầy của hầu hết các quan văn tam phẩm trở lên trong triều, ngoại tổ mẫu của con là con gái của thương nhân giàu nhất Giang Nam, cha con nắm trong tay binh quyền của tám mươi vạn quân, mẹ con ta mở cửa hàng khắp nơi, trừ việc ở kinh thành bị Bạch Tâm Nhu đè đầu cưỡi cổ thì còn chỗ nào không hành hạ bọn họ thành cặn bã?”

“Trần Hiền và Tần Bách nếu dám để đứa con gái nhà họ Sở đó bắt nạt con, ta cũng sẽ không để bọn họ dễ chịu!”

Mẹ ta đập bàn đứng lên, trông bà như đã phải đè nén một bụng tức giận từ lâu rồi.

“Phu nhân đừng giận, đừng giận.”

Cha ta vội vàng đứng lên vuốt lưng cho mẹ ta.

“Mẹ, không cần phải tức giận, nhà họ Sở rất nhanh sẽ tự chuốc lấy diệt vong.”

“Khanh nhi, ngày mai con không được giả bệnh, Bách Hoa yến này nhất định phải đi, không đi, thật sự sẽ bỏ lỡ một cơ hội xem trò vui.”

Đại ca ta ngồi đó nói một cách cao thâm khó lường.

Huynh ấy quanh năm không cười, lúc này khóe miệng lại nở một nụ cười sảng khoái không thể nhận ra, khiến ta thấy trong lòng rờn rợn.

Những lời đại ca ta nói ra chưa bao giờ không ứng nghiệm, ngày hôm sau ta liền cùng mẹ vào cung.

7.

Ta và mẹ đã đến muộn Bách Hoa yến, khi đến nơi thì cơ bản các gia quyến của quan viên tam phẩm trở lên ở kinh thành đều đã đến.

Lúc mới vào, ta và mẹ bị từng ánh mắt chế giễu hoặc thương hại nhìn chằm chằm.

Nhưng khi chúng ta đến gần, họ nhìn rõ quần áo, trang sức mà ta và mẹ mặc trên người, trong mắt chỉ còn lại sự ghen tị và ngưỡng mộ.

“Vị công công dẫn đường này vất vả rồi, thưởng.”

Mẹ ta tiện tay ném ra một viên trân châu Nam Hải.

Tiểu thái giám dẫn đường vội vàng đỡ lấy, quỳ xuống tạ ơn.

Hành lễ xong, hắn vẫn không rời đi mà vẫn đi theo sau ta và mẹ, nhìn dáng vẻ là muốn theo hầu suốt.

Không chỉ có hắn, những thái giám cung nữ còn lại trong ngự hoa viên này cũng đều ẩn ẩn muốn động.

Khí thế khiến nhiều người xung quanh đỏ cả mắt.

“Không phải chỉ có mấy đồng tiền hôi sao? Có gì mà khoe khoang?”

Ta liếc nhìn người phụ nữ nói ra lời này, bà ta là phu nhân của Hộ bộ thượng thư, ngày thường đi lại khá thân thiết với Bạch Tâm Nhu mẹ của Sở Oánh.

“Có bản lĩnh thì ngươi cũng thưởng đi? Ngày thường keo kiệt đến nỗi ngay cả một thỏi vàng cũng không thưởng nổi, lấy đâu ra mặt mũi mà kêu gào trước mặt ta?”

Mẹ khinh thường liếc bà ta một cái.

“Ngươi!”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Một phu nhân của một thượng thư tam phẩm nho nhỏ, cũng xứng ra oai trước mặt ta sao? Thấy ta không hành lễ, trong mắt không có chút tôn ti trật tự nào, ngươi muốn coi thường vương pháp sao?”

“Ta!” Phu nhân Hộ bộ thượng thư tức đến méo cả miệng, bà ta chỉ vào mẹ ta muốn nói gì đó nhưng lời nói lại nghẹn trong miệng mãi không thốt ra được.

“Được rồi, được rồi, hôm nay thời tiết tốt như vậy, không đáng vì chuyện nhỏ này mà tức giận.”

Giọng nói ôn hòa như gió thoảng truyền đến, không cần ngẩng đầu ta cũng biết người đến là Bạch Tâm Nhu.

Bà ta muốn làm người hòa giải, cũng phải xem mẹ ta có đồng ý hay không.

“Cũng đúng, vật họp theo loài, chim bay theo đàn, ta đúng là không nên tức giận với súc sinh.”

“Ngươi nói gì?”

Sắc mặt Bạch Tâm Nhu lập tức thay đổi.

“Không có gì, ta chỉ rất thích bộ dạng người khác không ưa ta nhưng lại không làm gì được ta.”

Mẹ ta vuốt lại viên hồng bảo thạch trên đầu, kéo ta đi về phía tiệc.

Thậm chí còn không thèm nhìn họ.