Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 46: Công tác



Ở Biệt Phủ của Lăng Dục Thần, tiếng mưa lất phất ở bên ngoài càng làm giảm đi nhiệt độ trong phòng sách đến cực hạn. Vốn dĩ đang là mùa hè, thời tiết oi bức nắng nóng liên tục xảy ra khiến cho mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau, nhưng chung quy vẫn vì thời tiết nóng ẩm làm cho khó chịu.

Việc cơn mưa đến bất chợt vốn dĩ là việc mà con người ở Thanh Long nên vui mừng, nhưng ở trong căn phòng sách có chút ánh đèn của Lăng Dục Thần thì lại khác.

Tâm trạng khó hiểu của người đàn ông ở đây lúc đầu đã khiến cho căn phòng có chút lạnh hiện tại vì bên ngoài cơn mưa đầu tiên của của sự chuyển mùa lại vô tình làm giảm mạnh nhiệt độ trong phòng xuống thấp hơn.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Dục Thần nhìn chầm chầm vào màn hình máy tính mỗi lúc một lạnh hơn, có thể là do hắn không hài lòng về điều gì đó mà đuôi mắt lại cơ hồ như hơi nheo lại, nhưng được một lúc sau lại dãn ra.

Mễ Gia Kỳ bên cạnh cũng có chút gấp theo ý tứ của Lăng Dục Thần hắn, âm thanh trực thăng bay lượn trên trời đã mỗi lúc một gần hơn, cho đến khi dừng hẳn lúc này Mễ Giai Kỳ nhịn không được nữa đành phải lên tiếng nhắc nhở hắn.

Mễ Giai Kỳ: "Lăng Tổng, Ngài có muốn gọi thiếu phu nhân dậy hay không?"

Mễ Giai Kỳ đứng bên cạnh của Lăng Dục Thần đã là một lúc lâu, không khí trong căn phòng này đã là không có gì tốt đẹp, vậy mà bên ngoài còn đổ mưa đầu mùa, thời tiết đang nóng ẩm, bất ngờ trong một thời gian ngắn lại đột ngột thay đổi nhiệt độ, không khỏi khiên Mễ Giai Kỳ cảm thấy nổi hết da gà, tay chân run cầm cập.

Lại còn nói đến Lăng Dục Thần, đúng là tính kiên nhẫn của quỷ vương có chút kỳ quái không giống người thường, theo thông thường thử hỏi ai có thể ngồi nhìn màn hình máy tính suốt tận ba tiếng đồng hồ trong một tư thế không hề thay đổi lại còn có thể trụ đến tận bây giờ mà không rên la đau nhức.

Mễ Giai Kỳ cô chỉ là đứng cạnh hắn có chút lâu không đổi được tư thế nên chân có chút tê mỏi, muốn nhanh chóng có thể di chuyển.

Ở sân thượng âm thanh của trực thăng đã dừng lại rất rõ ràng, nhưng đã một lúc lâu mà Lăng Dục Thần đến một cái chớp mắt vì lạ lẫm cũng không có, chỉ tập trung chăm chú ngồi nhìn một cái thân người màu trắng đang quấn cái chăn xám màu của hắn mà ngủ thiếp đi trong vô thức.

Tống Dật Nhiên ngủ có chút say, liên tục nhắm mắt đổi tư thế không biết bao nhiêu lần, nằm như vậy đã qua ba tiếng đồng hồ cũng không nhìn thấy có dấu hiệu nào là có ý định muốn thức dậy, Mễ Giai Kỳ cũng sốt ruột thay cho Lăng Dục Thần, nhịn không được liền nói.

Lăng Dục Thần: "Hình như là ngủ có chút say rồi." hắn nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn nằm im trong thân ảnh đang quấn chăn kia , một giây một phút cũng không rời khỏi.

Phong thái xem người khác ngủ cũng chẳng thua kém gì phong thái lúc làm việc của hắn, vừa tập trung cao độ, vừa suy nghĩ chuyện gì đó mà đuôi mắt không ngừng co giật rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì đó lại chẳng thể làm cho hắn yên tâm nổi.

Nhưng người ngoài như Mễ Giai Kỳ thì làm sao mà hiểu nổi được tâm tư của kẻ như Lăng Dục Thần là đang muốn cái gì. Lăng Dục Thần không ngừng chăm chú nhìn Tống Dật Nhiên ngủ, gương mặt của cô gái lúc nãy vừa lúc mới đi từ phòng tắm đi ra có chút ẩm ướt lạnh lẽo đôi môi kia cũng tái mét, có thể là do nhiệt độ của nước cô dùng không hợp lý nên mới thành ra như vậy.

Nhưng lúc này đã có chút ôn hòa hơn, không còn gương mặt sợ hãi Lăng Dục Thần hắn, không còn đôi môi tái nhợt kia, thay vào đó là sắc mặt hồng hào, hệt như cái lúc lần đầu tiên gặp hắn ở cái hẻm nhỏ kia vậy, không ngừng làm người khác để ý đến sự thu hút nhỏ bé này của cô.

Gương mặt của Tống Dật Nhiên khi ngủ phi thường làm người khác không ngừng cảm thấy an lòng.

Mễ Giai Kỳ: "Vậy chúng ta..." Cô như đang muốn nói chuyện gì đó nhưng lại chẳng dám nói ra, nghĩ là do bản thân là đang quá phận liền rút lại lời muốn nói với lăng Dục Thần.

Lời nói chỉ nói ra một nửa không làm cho Lăng Dục Thần cảm thấy khó hiểu hay là khó chịu, hắn xem như chưa nghe Mễ Giai Kỳ nói gì chỉ quan tâm đến việc cần quan tâm hỏi lại.

Lăng Dục Thần: "Trực thăng đến chưa?" Giọng của Lăng Dục Thần lạnh nhạt nói.

Lăng Dục Thần không hề nghe thấy âm thanh gì lúc này ngoài hơi thở nhẹ nhàng ổn định của Tống Dật Nhiên trong tai, cô ngủ suốt ba tiếng nhưng một tiếng ngáy vì mệt mỏi cũng không có, có thể là không có thói quen ngái ngủ.

Lăng Dục Thần đã ngồi trong một lúc lâu, chuyện cần làm hiện tại suy cho cùng chung quy lại vẫn phải làm cho xong nếu không chỉ sợ không còn kịp trở tay nữa, từ giờ cho đến khi đó, chỉ sợ rằng hắn lại phải để cho Lăng thiếu phu nhân này chịu khổ rồi.

Mễ Giai Kỳ: "Đã đến từ lúc nảy...ngài...?" Cô nghe hắn hỏi liền nhanh chóng trả lời lại. Trực thăng chở Lăng Dục Thần không những đã đến từ lâu mà đã đợi được một lúc ở sân thượng của biệt phủ.

Lăng Dục Thần: "Không đợi nữa, chúng ta đi thôi!" hắn không tiếp tục mất thời gian suy nghĩ, hắn đứng dậy, một tay dứt khoát tắt đi màn hình máy tính, nói một câu.

Mễ Giai Kỳ: "Thiếu Phu Nhân phải làm thế nào đây?" cô bị động tác tay dứt khoát của hắn làm cho giật mình, cô nhìn đến hình ảnh quen thuộc kia đột ngột biến mất liền quay đầu nhìn theo bước chân của Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Có thể sẽ phải gọi vú Dương ở lại vài hôm với em ấy." Hắn đi đến cái giá treo quần áo ở bên cạnh bàn làm việc , tùy ý chọn một cái áo khoác, nhanh chóng khoác lên người.

Tống Dật Nhiên đến nơi này tính đến nay còn chưa bước qua khỏi con số hai mươi bốn giờ, mọi việc trong biệt phủ này thứ nhỏ còn không biết đến đừng nói gì đến những thứ lớn hơn.

Mấy nơi trong biệt phủ mà cô đi đến suy cho cùng cả một buổi cũng chỉ đi quanh quẩn trong cái phòng ngủ chính đó.

Lăng Dục Thần hắn đúng ngay hôm nay lại có việc phải ra ngoài, không thể mang cô đi theo cùng, nếu nơi này không phải còn có vú Dương thì kỳ thực là hắn không yên tâm nổi.

Mễ Giai Kỳ: "Được, tôi hiểu!" Mễ Giai Kỳ máy móc đáp lại một câu, sau đó nhận lấy cái cặp hồ sơ từ tay của Lăng Dục Thần cầm lên tay của bản thân, cúi đầu.

Lăng Dục Thần: "Cô lên đó trước, tôi xong việc sẽ đến sau" Hắn bước chân ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt không khỏi lướt qua cánh cửa phòng ngủ chính đang được đóng kín kia, nhưng cũng chỉ là liếc nhìn, hắn không có ý định dừng lại xem qua, cũng không có ý định gọi Tống Dật Nhiên thức dậy làm gì.

Cô sợ hắn như vậy, không khó để nhận ra là đã phải buồn ngủ mệt mỏi thế nào mới có thể vô thức mà nhắm mắt ngủ say. Gương mặt yên bình đó của Tống Dật Nhiên vô tình khiến cho Lăng Dục Thần cảm thấy tốt hơn hết là cô cứ ngủ như vậy, không cần tỉnh lại nữa, so với nhìn thấy ánh mắt nơm nớp lo sợ hắn của cô, thì Lăng Dục Thần càng muốn nhìn thấy cô an yên như bây giờ hơn.

Bước chân của Lăng Dục thần càng lúc càng nhanh hơn, hắn đi xuống mấy bật cầu thang dẫn xuống tầng một.

Mễ Giai Kỳ: "Được, vậy tôi sắp xếp trước." Cô nghe thấy lời dặn dò của Lăng Dục Thần liền không chờ hắn nữa, bước chân nhanh chóng rẽ qua hành lang của tầng trệt trong biệt phủ, bên cạnh hành lang tối có một cái cầu thang hẹp dài dẫn đến tầng thượng, nơi đang có trực thăng của Trình Biên đã đợi sẵn từ lâu.

Vú Dương: "Thiếu gia, cậu lại đi đâu sao?" Bà nghe thấy âm thanh tiếng bước chân nện xuống sàn nhà dồn dập đoán ra được là sắp có chuyện gì đó Lăng Dục Thần mới phải gấp rút như vậy.

Bà vốn dĩ là đang làm thức ăn cho bữa tối, nghe thấy tiếng bước chân liền chạy ngay ra phía ngoài xem thử, không ngoài dự đoán đúng là Lăng Dục Thần muốn ra khỏi nhà thật, việc hắn ta đi đâu quả thực đã không còn nằm trong phạm vi hỏi han của bà nữa, nhưng bà là đang cảm thấy đau lòng cho vị phu nhân vừa mới được đưa đến chưa qua một ngày kia mà thôi.

Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn chỉ đơn giản ‘Ừm’ một tiếng, múc đích mà hắn muốn Mễ Giai Kỳ đi trước là vì muốn tìm vú Dương dặn dò một vài thứ.

Chuyến đi này không thông thường như những chuyến khảo sát trong mấy tháng gần đây của hắn, lần này đi đến Thụy Sĩ có chút việc cần phải chính tay hắn ra tay giải quyết mới mong xong xuôi hết mọi thứ, thời gian cũng vì đó mà có thể kéo dài thêm không xác định ngay được.

Việc để một người mới đến như Tống Dật Nhiên một mình ở lại biệt phủ có chút bất tiện, nếu không phải là tính chất của công việc lần này thì hắn đã không mang cô đến nơi nguy hiểm này mà không có hắn.

Lăng Dục Thần suy nghĩ một lúc sau đó vẫn quyết định là giao Tống Dật Nhiên vô hại kia để lại cho vú Dương trông coi giúp.

Vú Dương: "Vậy thiếu phu nhân phải làm sao đây?" Bà nghe Lăng Dục Thần đáp lại một chữ bà liền không khỏi cảm thấy khó hiểu hỏi lại, vị phu nhân vừa mới đến, chồng đã vội vội vàng vàng mà chạy đi mất, vậy khi phu nhân hỏi đến thì bà biết ăn nói thế nào đây.

Lăng Dục Thần: "Hiện tại vẫn còn ngủ, vú đừng gọi em ấy, khi nào đói sẽ tự mình dậy thôi, có thể sẽ phải làm phiền vú ở lại đây với em ấy, Dật Nhiên mới đến chưa lâu, cái gì cũng không biết sẽ cần có người giúp đỡ."

Ánh mắt của Lăng Dục Thần càng nghĩ đến Tống Dật Nhiên càng đen hơn lúc đầu, ánh nhìn liền nhìn đến căn phòng ngủ kia.

Kỳ thực là hắn không yên tâm khi để cô ở lại, nhưng không còn cách nào khác, Tống Dật Nhiên quá đơn thuần cái gì cũng không biết, mang cô đi đến bãi chiến trường đó không sợ vướng bận tay chân hắn chỉ sợ không cẩn thận còn để cô bị thương thì tốt.

Vú Dương: "Cái đó thì Thiếu Gia không cần phải lo lắng, Vú biết nên làm gì." Bà nghe Lăng Dục Thần nói xong liền cười cười đáp lại.

Tuổi tác tuy là có chút cao hơn phu nhân mẹ của hắn nhưng bà cũng xem như là nuôi hắn từ nhỏ, nhìn thấy hắn từ lúc mới sinh ra cho đến hiện tại, tính đến nay cũng đã ba mươi mấy năm, nhưng đây có thể xem là lần đầu tiên hắn tỏ vẻ với bà là hắn đang quan tâm một người con gái khác không phải mẹ của hắn.

Vú Dương từ khi mẹ của Lăng Dục Thần mất đi lão gia lấy một cô gái trẻ về làm vợ, bà cũng đi cùng với hắn đến biệt phủ để sinh sống, nhìn thấy hắn mặt mày nhăn nhó dần dần cũng trở thành một thói quen khó bỏ, vậy nên khi hôm nay tận mắt bà chứng kiến thấy Lăng Dục Thần ánh mắt chăm chú nói về một ai đó tự lòng bà dâng trào cảm xúc vui mừng khó tả, xem như phu nhân quá cố ở trên trời cũng đã được yên lòng.

Lăng Dục Thần: "Mang Tiểu Thanh đến phòng cho khách ở tầng ba đi, em ấy sợ con trăn đó." Lăng Dục Thần nói xong một câu liền đưa mắt nhìn đến cái cục tròn tròn đang cuộn mình ngủ say kia liền nhớ đến gương mặt sợ hãi rút vào lưng hắn của Tống Dật Nhiên buổi sáng hôm nay không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Tống Dật Nhiên có vẻ như còn sợ Tiểu Thanh vô tội kia còn hơn cả một quỷ vương như hắn, không có hắn ở bên cạnh cô, chỉ sợ sau khi biết Tiểu Thanh sẽ ngủ ở phòng khách thì cả ngày chỉ dám ở trên đó không dám bén mảng xuống dưới này nữa.

Vẫn là nên để con trăn này chịu ủy khuất vài ba hôm nữa, đợi khi hắn cùng Trình Biên kia quay lại sẽ mang nó trả lại cho tên đó chăm sóc.

Vú Dương: "Có thể! Vú sẽ mang nó lên đó." Bà nhìn thấy con trăn kia ngoan ngoãn ngủ say bà cũng cười cười nói với Lăng Dục Thần.

Tiểu thanh rất ngoan, lại ôn hòa, không hề giống như một loại động vật to lớn nguy hiểm, kích thước của nó cũng không phải quá lớn, chỉ là Tống Dật Nhiên chưa từng nhìn qua mấy loại động vật thế này được nuôi ở trong nhà nên không khỏi có chút sợ hãi.

Lăng Dục Thần: "Vậy tôi đi đây." Hắn nói xong việc cần nói với Vú Dương liền muốn bước chân đi mất.

Vú Dương: "Ế khoang đã, thiếu gia đi bao lâu… thật ra thì chỉ là phòng lúc thiếu phu nhân cô ấy hỏi đến vú không biết phải ăn nói thế nào..." Vú Dương đột ngột như nhớ ra chuyện gì đó liền nhanh chóng gọi hắn lại.

Lăng Dục Thần: "Nhanh thì hai ngày, chậm nhất thì nửa tháng sẽ về." Hắn trong lòng vốn đã có sẵn tính toán của ban thân, chỉ vì không muốn phải nói ra, nhưng lúc Vú Dương nhắc đến vị thiếu phu nhân đang nằm ngủ kia thì quả thực hắn phải có trách nhiệm nói lại với cô một tiếng trước khi đi nên trả lời.

Vú Dương: "Sau lại chênh lệch thời gian nhiều đến như vậy?" Vú Dương nghe xong câu trả lời của hắn liền không khỏi khó hiểu bà chau mài hỏi lại.

Lăng Dục Thần: "... không có gì, nói với em ấy nếu có gì không hiểu thì tự mình gọi cho tôi." Còn là vì sao được nữa, chuyến đi này chính là vì vụ thanh tẩy kia, nếu nhanh chóng thu dọn được nơi đó mà không có vướng bận gì thì ngay lập tức ngày hôm sau có thể sẽ bay về ngay.

Nhưng nếu đêm hôm nay không qua khỏi lúc mặt trời lên thì khẳng định là Lăng Dục Thần hắn bất cẩn để bản thân bị thương rồi, nếu đã là như vậy thì nữa tháng trị thương vẫn còn xem là có chút ít.

Hắn sớm đã tính toán ra được nước đi này giống như một con dao hai lưỡi lúc nào cũng có thể làm bị thương hắn, chỉ cần không để ý một lúc sẽ gây họa, nên vẫn tốt hơn là nói với bà như vậy.

Vú Dương: "Ừm,... vú biết rồi." Bà có chút hiểu có chút không nhưng vì công việc của hắn bà cũng không tiện nói quá nhiều chỉ gật đầu đồng ý cho qua chuyện, không làm lỡ việc của hắn.