Vì Em Là Điểm Sáng

Chương 9



Tập Đoàn JLMV

Sau một khoảng thời gian dài chịu đựng, Mạc Lâm cuối cùng đã gạt bỏ lời căn dặn của em trai. Vừa sáng đến công ty, mặt mài đã rất hậm hực, Mạc Lâm bước nhanh đến phòng chủ tịch, trực tiếp quăng mạnh sấp tài liệu dài cộm ngay trước mặt Nhậm Thần.

Mạc Lâm mắt nổi đầy tỉa máu, cổ nổi gân xanh, anh lớn giọng: " Nhậm Thần, anh đã làm gì Tiểu Vũ rồi hả? Em ấy chỉ gửi cho tôi đúng hai tin nhắn sau đó liền cắt đứt mọi liên lạc, có phải anh đã làm gì em ấy rồi không?"

Lúc này, Lý Di đứng bên cạnh không ngăn cản, có vẻ như phản ứng của Mạc Lâm đã nằm trong dự tính cả Nhậm Thần. Anh trợ lý thẳng người, đứng một bên thầm đánh giá: (Người hiền lành khi nóng giận quả thật rất đáng sợ nha.)

Suốt thời gian dài không liên lạc được với em trai của mình, Mạc Lâm càng thêm bất an, Nhậm Thần là ai chứ? Hắn đã hứa thì sẽ làm sao? Nếu hắn nuốt lời thì anh có thể làm gì hắn đây? Vừa canh lúc hắn về phòng, anh đã ngay lập tức theo sau, cơn nóng giận lên đến cực hạn. Mạc Lâm đập mạnh sấp tài liệu lên bàn làm việc của hắn thành một mớ hỗn độn, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Trong đầu anh lúc này chỉ xét đến mức độ an toàn của Mạc Vũ, hoàn toàn không thể phân biệt cao thấp, kính trên nhường dưới là gì nữa rồi, thế mà Nhậm Thần, hắn khi này một tia khó chịu cũng chẳng để lộ ra, trái lại còn tỏ vẻ rất nhàm chán. Hồi lâu sau, hắn mới chễm chệ trầm giọng, nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh không thể tả.

Nhậm Thần nhướng mày, nói: " Lòi đuôi rồi? Hóa ra cậu không rụt rè như những lần cầu xin tôi lúc trước nhỉ? Ha."

Mạc Lâm lại tiếp tục: " Nhậm Thần, tôi hỏi lại anh, Tiểu Vũ! Anh đã làm gì em ấy rồi?"

Nhậm Thần khẽ nhếch mép, hắn biết đối phương đang mất bình tĩnh, mà hắn thì lại thích trêu ngươi người khác: " Làm gì a~ Cậu đoán xem? "

Mạc Lâm càng thêm tức giận, anh mất khống chế mà chỉ thẳng tay vào mặt hắn: " Anh! Nếu anh dám động vào Tiểu Vũ, tôi có chết cũng sẽ không tha cho anh! "

Ngó thấy nguy cơ xảy ra đụng chạm sẽ xảy, Lý Di cuối cùng cũng lên tiếng nhắc nhở Mạc Lâm: " Cậu Mạc, chú ý lời nói! "

Nhậm Thần cười lớn, hắn buông lời mỉa mai: " Ha Ha Ha! Mạc Lâm à Mạc Lâm! Anh em các người vẫn cứ ngu ngốc như vậy nhỉ? Những kẻ dọa lấy mạng tôi, trên đời này không thiếu. Chỉ có những đứa đứng trước mặt tôi rồi, mà vẫn không biết điều thì không có nhiều đâu. Bởi vì chúng, đã chết hết rồi! "

Nghe đến đây, Mạc Lâm bây giờ mới ý thức được mình đang đứng trước mặt ai. Con tức giận cuồn cuộn khi nãy đã giảm đi đáng kể, anh khi này lại có chút yếu thế nhìn hắn.

Nhậm Thần tiếp tục khiêu khích: " Sao vậy? Sợ rồi? Không ngông cuồng đòi mạng tôi nữa à? Dù sao thì, con nợ như cậu là lần đầu tiên tôi gặp đấy. Còn có, em trai của cậu nữa. "

Nghe đến Mạc Vũ, Mạc Lâm vội lên tiếng: " Nhậm Thần, xin anh! Tôi muốn gặp em ấy, một chút thôi cũng được."

Nhậm Thần lần nữa, hắn lại dùng giọng điệu ngông nghênh để nói chuyện: " Không được nha, cậu vẫn là nên biết thân biết phận, làm việc chăm chỉ vào. "

Mạc Lâm bất đắc dĩ phải cứng rắn: " Nhậm Thần, đừng nghĩ tôi không thể làm gì anh! Đợi khi có đủ chứng cứ anh buôn bán trái phép, tôi nhất định sẽ tống anh vào tù! "

Nhậm Thần há miệng nhếch mép, hắn nhướng nhẹ đôi mày nhìn Mạc Lâm: " Tốt thôi, tôi sẽ chờ! Nếu như cậu muốn đứa em trai đáng yêu đó của cậu không còn tí hơi thở nào, thì cứ việc mạnh miệng với tôi đi. "

Mạc Lâm lại một lần nữa phải nắm chặt nấm đấm trong tay, chấn an bản thân không được liên lụy em trai mình.

Nhậm Thần: " Ha, cậu dám quậy một lần, tôi liền để cho cậu ta lãnh đủ gấp mười lần, thế nào?"

Mạc Lâm bất mãn: "Anh, đồ khốn nạn! "

Mạc Lâm vừa dứt câu, để lại cho hắn một ánh mắt đầy gai nhọn và khinh bỉ. Mà Nhậm Thần khi nhận được lời súc phạm mình, tất thảy cảm xúc đều gói gọn vào nụ cười như có như không kia. Chỉ có Lý Di nhận ra điều bất ổn trong giọng cười đó, Nhậm Thần chính là nổi giận rồi!

Nhậm Thần xoa nhẹ huyệt thái dương: " Ha ha, được, được lắm! Rất tốt! "

Mà Lý Di bên này, chỉ biết đứng mà cầu nguyện: ( Haizz, không xong rồi.)

...----------------...

Ngay tối đêm hôm đó, Nhậm Thần mặt mày nổi đầy gân máu, tức giận phừng phừng quay về dinh thự. Trước tình hình đó, người làm trong nhà, trên dưới đều im phăng phắc không dám hé nửa lời, cả đám đều chẳng biết lí do nguồn cơn phát điên này của hắn, là đến từ đâu. Chỉ có trợ lý Lý Di khổ sở bất lực.

Vừa vào đến cổng, Nhậm Thần đã lớn tiếng tìm người: " MẠC VŨ Ở ĐÂU?! "

Trương Lý khẩn trương đáp: " Ô–ông chủ, Tiểu Mạc Vũ vẫn còn đang dọn dẹp trên lầu hai. "

Tình hình ngày càng bất ổn, Lý Di lo hắn sẽ làm chuyện quá đáng, định lên tiếng can ngăn: " Sếp—"

Nhậm Thần quát: " MẸ NÓ IM HẾT CHO TÔI! "

Sau tiếng quát lớn của hắn, cả dinh thư như đóng băng tại chỗ. Không một ai dám lên tiếng, đúng lúc này từ trên tầng hai, Mạc Vũ không hiểu chuyện gì đang đi xuống.

Thanh âm treo veo phát ra, Mạc Vũ hỏi: " Có chuyện gì vậy ạ? Ô–ông chủ.."

Cậu bất ngờ, vì không nghĩ hắn sẽ quay về lúc này. Mạc Vũ còn chưa kịp phản ứng, chỉ vừa nghe thấy Nhậm Thần thở hắc ra một hơi, giây tiếp theo đã bị hắn nắm lấy tay kéo đi.

Cổ tay bị bóp chặt, Mạc Vũ đau đớn: " Ông chủ? Thả tôi ra –a!"

Vừa kéo người đi, Nhậm Thần vừa ra lệnh: " CÁC NGƯỜI CÚT HẾT CHO TÔI! "

Hắn vừa nhìn thấy Mạc Vũ từ trên lầu đi xuống, liền lao đến nắm tay cậu lôi lên phòng mình, quả thật chẳng ai dám xen vào, trong lúc hắn đang nổi điên thế này. Lý Di và những người còn lại chỉ đành mắt nhắm mắt mở, xem như không thấy gì. Hắn quay trở về, tuyệt nhiên cả dãy phòng ở tầng hai trở lên không ai dám bén mảng đặt chân đến, chỉ có thể quanh quẩn ở phòng khách.

Nhậm Thần kéo người nhanh chóng vào phòng, lực kéo có vẻ khá mạnh, khiến Mạc Vũ đau đớn hét lên: " A! "

Hắn miệng cười, mà nhíu mày. Nhìn đăm đăm vào cậu, lại đem cậu trở thành vật trút giận rồi: " Ha! Được lắm, rất tốt. Anh em các người, con mẹ nó! Tức chết tôi rồi. "

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe đến chuyện có liên quan đến Mạc Lâm, Mạc Vũ bất giác hỏi: " Anh hai? Anh ấy sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy? "

Nhậm Thần nhìn cậu khinh khi, mỉa mai: " Hơ, quan tâm nhau quá nhỉ? Vở kịch này các người diễn cho ai xem? Nội ứng ngoại hợp, rất tốt, ha ha rất tốt! "

Mạc Vũ bị ép, tay đau đến mức đến mắt cũng long lanh lệ rồi: " Chú Nhậm, chú đang nói cái gì vậy? Buông tôi ra! "

Nhậm Thần khó chịu: " Cậu tốt nhất xưng hô cho đàng hoàng, không thì tôi mặc xác hành hạ cậu tới chết! "

Mạc Vũ cố vùng vẫy khỏi tay hắn, nhưng bất thành: " Buông tôi ra, ức đau quá! "

Nhậm Thần nghiến răng ken két, hắn lớn tiếng: " Cậu có biết hôm nay thằng anh đó của cậu đã làm gì không? Ha, kể ra thì rất cảm động đó! Vậy mà lại dám chửi tôi? Còn muốn tống cổ tôi vào tù cơ, ha ha Mạc Vũ, cậu nói xem tôi có nên bóp chết thằng nhãi đó không? "

Mạc Vũ bất ngờ, lại không thể tin Mạc Lâm vì cậu không có ở cạnh, liền hoảng loạn đến mức đó: ( Anh hai, sao lại..)

Thấy Mạc Vũ trầm tư không nói, Nhậm Thần cau mày: " Câm rồi à? "

Mạc Vũ đau đớn, lại không kiềm được mà hét lên: " Aa! "

Nhậm Thần như phát điên, siết chặt cổ tay Mạc Vũ mỗi lúc càng chặt. Sức lực hắn quá lớn, cậu căn bản không thể giãy giụa được. Hắn ép cậu trên giường, hai tay bị giữa chặt, hắn mỗi lúc càng dữ dội. Mạc Vũ vốn dĩ từ đầu đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ứng phó theo bản năng, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần như thế, cũng là lần đầu tiên thấy hắn đáng sợ đến mức này.

Hắn ta bôn ba bao nhiêu năm.., những lời cay nghiệt thế nào cũng đã từng nghe qua.., hắn vốn không để tâm đến...vì dẫu sao những kẻ dám hạ thấp hắn căn bản sẽ đều bị hắn diệt trừ hoặc dạy cho một bài học..vì thế những năm gần đây hắn chính là chưa nhận được bất cứ lời phê phán của ai..., nhưng hôm nay lại khác..hắn vậy mà bị cấp dưới của mình chửi thẳng vào mặt..là " đồ khốn nạn ".. thậm chí người nói ra câu đó kém hắn tận năm tuổi..còn là con nợ của hắn.., nỗi nhục nhã này đúng là khó mà giải tỏa được..., hắn ngạo nghễ như vậy, ngông cuồng như vậy..đúng là đối với những loại tình huống thế này vẫn không tránh khỏi ghét bỏ đến phát điên mà...

Mạc Vũ: " Chú...ông chủ..buông tôi ra..đau..aa.. đau quá..!! "

Nhậm Thần: " Đau...? ha..anh của cậu còn bảo tôi là tên khốn nạn đó..! Vậy thì để tôi cho cậu nếm thử cảm giác...nằm dưới thân của tên khốn nạn là như thế nào ha.."

Mạc Vũ: ( Chú...đây là muốn..) " Aa..KHÔNG ĐƯỢC..KHÔNG MUỐN..!! THẢ TÔI RA..!! "

Nhậm Thần: " Câm miệng..! đừng chọc tôi điên lên.. "

Mạc Vũ: "..Không muốn..xin ngài..thả tôi ra..Aaaa..!! "

Nhậm Thần mạnh bạo ghì chặt hai tay cậu như khảm vào giường vậy.., hắn phát tiết quá kinh khủng..Mạc Vũ chỉ biết run rẩy xin hắn buông tha.., hắn đã rất lâu không phát hỏa như lúc này..bình thường hắn là một tay chơi đùa tâm lý của người khác..không dễ bị đả kích đến vậy.., lần này chính bản thân hắn cũng đang mất kiểm soát..,

Mạc Vũ: " Hức...đau..đau.."

Nhậm Thần: " Có phải tôi chiều lòng các người quá? tạo việc làm cho anh em các người, cũng không truy cứu việc bà cô bẩn thỉu kia của cậu đến quấy rối...cho nên các người muốn trở mình rồi? "

Mạc Vũ: " Không phải..Aa..hức..không phải mà.. "

Nhậm Thần: " Con mẹ nó.. cậu khóc lóc cái gì hả?! im ngay cho tôi.!! "

Mạc Vũ: " Đau..chú siết tay tôi...hức..đau quá..ưm..Áaa.."

Nhậm Thần từ trước đến nay chính là ghét nhất loại con trai hở chút liền ủy khúc, khóc lóc sướt mướt.., mà Mạc Vũ lại có đủ..thậm chí còn vượt xa tiêu chí đó.., vẻ bề ngoài này thật sự quá thu hút.., quá mê hoặc..đến mức khiến người khác hiểu lầm.., cơ thể vốn dĩ vừa trải qua trận bệnh vẫn chưa hết..lại yếu ớt xanh xao.., đối mặt với tên đại ác ma hung tợn như hắn.., sao lại không run rẩy, khóc nức nở cho được? bất quá..hắn cảm thấy người dưới thân mình không an phận, lại đặc biệt không nghe lời..hắn bảo cậu nín khóc..cậu lại khóc mỗi lúc càng lớn.., Nhậm Thần chính là mất kiểm soát liền cắn mạnh vào cổ Mạc Vũ một cái..đến máu cũng bật ra rồi..

Mạc Vũ: " Đau..đau quá..hức...đau..ưm...hức.. "

Nhậm Thần: " Khi sắp chết sẽ còn đau hơn đấy..! "

# XẸT #

Mạc Vũ: " Áaa..đừng..áo..hức.."

Nhậm Thần: " ……………… " ( Mấy vết thương này...)

Mạc Vũ: " Hức...hức... " ( sa..sao vậy? chú ta..sao lại đứng hình rồi..?)

Nhậm Thần " …………… "

# RẦM #

Mạc Vũ: " ……………… "

Nhậm Thần, hắn quay ngoắt một mạch rời khỏi phòng.., Mạc Vũ lại ngơ ngác chẳng hiểu sự tình..cũng chẳng biết bản thân nên làm gì lúc này mới phải.., vậy là đành mệt mỏi nằm im tại chỗ tự chữa lành bản thân.., mặc khác..tiếng đóng cửa chấn động đó thành công khiến cả dinh thự được một phen giật bắn cả người..nhưng tuyệt nhiên chẳng ai dám rời khỏi phòng để hóng hớt..