Vì Em Là Điểm Sáng

Chương 3



...----------------...

Nhậm Thần chân tay bận rộn với mớ tài liệu, lên tiếng gọi: " Lý Di! "

Rất nhanh, Lý Di đã đáp lời: " Chủ tịch có gì căn dặn? "

Hắn nói: " Bảo Mạc Lâm đến đây. "

Lý Di có chút e dè, nhìn hắn trả lời: " Chủ tịch, vừa rồi tôi thấy bà cô kia của cậu ta đến, hiện chắc lại đang làm ầm lên ở bên đó rồi. "

Nhậm Thần mặt hơi ngẩng lên, hắn nhìn cậu thư ký trước mặt, nhíu mày nhe nanh: " Ý cậu là, bảo tôi ngoan ngoãn đợi đến khi con nợ của tôi giải quyết chuyện gia đình với nhau, rồi đến gặp tôi? "

Lý Di như được gãi trúng chỗ ngứa, lập tức nâng kính dỏng dạc: " Ừm, tôi thấy, chủ tịch nên đến đó xử luôn cả hai người, dạo gần đây nhận lại không ít phàn nàn, thư ký như tôi cũng cảm thấy có chút khó chịu rồi ạ. "

Nhậm Thần liền đáp: " Duyệt! Đi."

" Ok sếp! "

Lý Di là trợ lý của Nhậm Thần, anh ta đã theo chân Nhậm Thần từ những ngày đầu tiên của JLMV, do đó chẳng ai hiểu rõ tính khí của Nhậm Thần hơn anh ta, ngoài Thụy Kha. Cách nói chuyện cũng rất hợp nhau, chính là sếp nào thì nhân viên nấy, đều dứt khoác không khác gì nhau. Sau khi nhận được đề xuất nhanh tay hành động cắt đứt mối nợ không day dưa tránh phiền não, thì cả hai đã trên đường đi đến phòng ban kế toán, nơi Mạc Lâm đang làm việc, quả nhiên bên này là một mớ hỗn độn.

Mạc Nhụy lớn giọng xin xỏ: " MẠC LÂM! Mau đưa tiền cho tao, tao nuôi mày ăn học sao chỉ có một chút tiền này cũng tiếc rẻ vậy hả! "

Mạc Lâm khó chịu: " Đây là nơi làm việc, cô có thể đừng đến đây làm phiền tôi nữa có được không? "

Mạc Nhụy không biết xấu hổ, mặt dày kể lể: " Mày, nếu hôm nay mày không đưa tiền cho tao, thì mày đừng hòng ra khỏi đây. Nếu năm đó tao không đưa hai anh em bây về nuôi, thì bây giờ mày nghĩ mày có thể đứng ở đây để nói mấy lời mất dạy này với cô của mày được sao Mạc Lâm?"

Những lời mắng nhiếc cứ vang vọng khắp cả dãy hành lang, náo động lên hết rồi. Lúc Nhậm Thần và Lý Di chưa đến bên ngoài chính xác là hiện tượng kiến bu đường, nhân viên bu quanh hóng chuyện kín mít một khoảng lớn, vừa ngó thấy chủ tịch đại nhân giá đáo liền cong chân bỏ chạy lấy mạng. Nhậm Thần cũng không vội vào, hắn lại muốn nghe xem hai người bọn họ đang giở trò gì. Mèo chê mèo dài đuôi? Hay khổ nhục kế? Mấy thể loại chiêu trò này anh đã quá quen rồi, muốn tiếp cận anh thì phải khôn lên một chút.

Mạc Lâm khổ sở nhìn Mạc Nhụy: " Ha, nuôi? Bà có thật sự nuôi nấng anh em tôi như một người bình thường chưa? Hay là nói, bà có bao giờ xem chúng tôi là con người không? Mạc Nhụy, ba tôi tin tưởng bà như vậy "

Mạc Nhụy khoái chí cười phà: " Hahaha, tin tưởng thì sao? Tin tưởng là sẽ sinh ra được tiền à? Mày bớt nói mấy lời vô ích này đi, đưa tiền cho tao! "

Mạc Lâm tức giận, quát thẳng mặt bà ta: " TÔI KHÔNG CÓ TIỀN! Tất cả số tiền tôi làm lụng vất vả mới có được, đều đã đem đi trả nợ cho bà hết rồi! "

Một màn trào phúng trước mặt, một người phụ nữ ăn mặc xuề xoà, tóc tai nửa bạc nửa đen pha trộn, dù cho có ăn diện cách mấy cũng không thể cao quý lên được đúng là chẳng ra gì. Chạy đến công ty cháu mình đang làm việc đòi tiền, không đòi được lại phát tiết như điên như dại, đứa cháu thì lại than thân khổ sở, đôi mắt ngấn lệ khổ đau cùng cực, đúng là phim hay đều nhờ diễn xuất nhỉ? Nhậm Thần mân mê chiếc đồng hồ Patek trên tay, hắn tỏ vẻ chán nản, sau đó một bên mày rậm khẽ nhếch hắn ung dung thực hiện bước tiếp theo.

Chiêm ngưỡng một màn trước mắt, Nhậm Thần chán nản nói: " Khổ nhục kế à? Lý Di vào thôi. "

Lý Di đáp: " Ok s— "

" ANH HAI..!! "

Còn chưa kịp nhấc chân bước đi thì đã bị tranh mất suất, hai người bị cắt ngang bởi tiếng gọi lớn, thanh âm trong trẻo phát ra từ đằng xa, rất nhanh sau đó mỗi lúc càng rõ dần bên tai, kèm theo tiếng gọi là hình dáng nhỏ nhắn, nước da trắng hồng xinh xinh, cùng cặp mắt to tròn ẩn hiện phía dưới bộ đồng phục của nhân viên quét dọn, chạy qua rất nhanh. Một đường thẳng tiến vào ngay trung tâm cuộc cãi vả, Mạc Vũ đến rồi.

Mạc Lâm bất ngờ, anh thoáng chốc hoảng loạn: ( Đây là, giọng của Mạc Vũ)

Mạc Vũ nức nở bổ nhào thẳng vào anh trai mình: " Anh hai, đúng là anh rồi."

Khoảnh khắc ngỡ ngàng chẳng nói nên lời giữa hai anh em đã 2 năm rồi, kể từ ngày Mạc Vũ kích động bị bà ta đuổi đi, đã lâu như vậy rồi họ cuối cùng đã tìm thấy nhau, chỉ vì một câu nói ' Em sẽ đến thượng hải kiếm tiền sau đó quay về đón anh', mà Mạc Lâm đã nổ lực rất nhiều, anh muốn tiến đến gần em trai mình một chút, chính vì thế ngay khi vừa tốt nghiệp đã vội đến thượng hải tìm việc và tìm em trai mình. Mạc Lâm ôm chầm lấy Mạc Vũ vào lòng, đứa em nhỏ giờ đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn là cậu em nhỏ mít ướt ngày nào của anh. Mạc Nhụy đứng ở một bên trợn mắt, bà ta quả thật bất ngờ trước cảnh tượng này, trong lòng vẫn luôn có suy nghĩ ' Thằng nhóc dơ bẩn này vậy mà vẫn còn sống '.

Nhậm Thần nhướng mày giễu cợt: " Yo! Anh em tình thâm thắm thiết như vậy? Chỗ này là nhà của các người đấy à? "

Giọng nói trầm đặc, lạnh lùng lại mang đôi phần giễu cợt của Nhậm Thần thành công phá tan bầu không khí cảm động trước mắt ngay lập tức, tất cả nhân viên xung quanh đều nhanh chóng khẩn trương quay trở về vị trí làm việc, Mạc Lâm có phần lo sợ vội kéo Mạc Vũ ra phía sau mình, ánh mắt có phần không biết phải làm sao nhìn Nhậm Thần, nhưng Mạc Nhụy đối với tình huống này chả hiểu sao lại có chút nham hiểm đến lạ, bà ta vậy mà mắt lại láo liên, nhìn sang Mạc Vũ rồi lại ngó đến Nhậm Thần.

Mạc Lâm sợ hãi lên tiếng: " Chủ tịch."