Vết Thương Ẩn

Chương 26: Vườn Hoa



Anh nhẹ bước đến bên cạnh giường ngủ của cô, Âu Tư Đình ngồi đối diện với Đường Di, nhìn ngắm cô khi cô đang ngủ say. Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng vào góc phòng, làm nổi bật nét đẹp dịu dàng của Đường Di. Khuôn mặt trắng mịn của cô như đẹp hơn trong bóng tối, tóc dài mượt được phủ lên giường trang trí mềm mại.

Tiếng đồng hồ lặng lẽ thở dài, như lời thì thầm của thời gian vô tận. Âu Tư Đình không dám thậm chí rung động một chút, chỉ ngồi im lặng để ngắm nhìn vẻ đẹp tinh khôi của Đường Di trong giấc ngủ. Đôi mắt sáng trong giấc mơ, như hai viên ngọc sáng lấp lánh, hòa quyện cùng ánh sáng mờ dần của bóng đèn lọt vào trong phòng.

Vẻ đẹp yên bình và thiên nhiên tạo nên một không gian thanh tịnh, khiến cho Âu Tư Đình không muốn phá vỡ bằng bất kỳ âm thanh nào. Anh chỉ muốn ngồi đó ngắm nhìn hình ảnh thanh lịch của Đường Di, để trong lòng lưu lại khoảnh khắc đẹp đẽ và bình yên như thế, mãi mãi không phai.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Vừa tờ mờ sáng Đường Di đã dậy vệ sinh cá nhân cho bản thân tươm tất rồi mới đi xuống dưới nhà.

Âu Tư Đình ngồi dài trên sô pha, mà hình như là đợi ai đó thì phải.

Cả hai ăn sáng xong, Âu Tư Đình mới hỏi.

- Hôm nay cô…ehem… em có đến trường học không?

Đường Di nhìn anh rồi chậm rãi trả lời.

- Không có.

Âu Tư Đình đột nhiên đứng lên rồi bước vòng qua phía cô, anh đi đến nắm tay Đường Di rồi kéo cô đi đâu đó.

Đường Di lấy làm khó hiểu cho đến khi xác định bản thân đang đi về hướng khu vườn nhà.

Cô mở to đôi mắt hết cỡ vì bất ngờ, lúc này đập vào mắt cô là cả một vườn hoa Hướng Dương. Cô còn nhớ rất rõ, vào lần trước cô đi ra đây thì nó vẫn còn rất trống trải, chỉ có mấy cây lớn mà bây giờ thì là cả một vườn hoa Hướng Dương rất đẹp.

Mà còn là loại hoa Đường Di cô thích nữa chứ!

Âu Tư Đình mỉm cười vì thấy hành động há hốc mồm, ngạc nhiên của Đường Di. Nhưng trông cô lúc này lại thật rất đáng yêu.

- Có thích không?

Anh nhìn chằm chằm cô mỉm cười rồi hỏi với chất giọng nuông chiều.

Đường Di xoay mặt qua liền mắt đối mắt với anh, cô có hơi ngại mà lập tức quay mặt đi hướng khác rồi trả lời bằng chiếc giọng ấp úng.

- C… Có.

Không hiểu sao, cô trong mắt anh lúc này, chỉ có đáng yêu và đáng yêu, anh không khỏi nghĩ “cô ấy thế này, thì làm sao mình chịu được đây, thật muốn ăn…ehem… muốn hôn cô ấy quá”.

Đó là một dòng suy nghĩ của anh lóe lên trong phút chốc.

- Thích thì cứ ngắm nhìn thoải mái nha, cả một vườn hoa Hướng Dương này là của em hết.

- Của… của tôi á?

- Phải, là của của em.

Đường Di lại một lần nữa bất ngờ, cô nhìn anh rất lâu, không biết cô nghĩ gì, nhưng chỉ thấy cô nở một nụ cười rất tươi.

Đường Di như hạnh phúc, phải nói là cô rất vui luôn.

- Cảm ơn anh.

Âu Tư Đình xoa lại đầu cô, anh cũng rất vui vì hôm nay cô đã chịu cười với anh, phải nói nụ cười của Đường Di rất đẹp, nhưng để thấy được nụ cười này lại rất khó.

- Không có gì, chúng ta là người một nhà cả mà, mà này, anh có một yêu cầu nho nhỏ có được không?

- Anh cứ nói đi á.

- Ừm, chúng ta đổi cách xưng hô được không?

- Đổi…?

- Phải, là hai chúng ta đổi lại cách xưng hô một chút.

- Được.

Đường Di cũng đồng ý với yêu cầu này. Hôm nay tâm trạng của cô rất vui, nên trong lòng cô rất thoải mái, đặc biệt là cô đã mở lòng với anh hơn rất nhiều, nhưng chính bản thân cô lại không hề biết.

Đường Di đi đến chiếc xích đu ở cái cây lớn, cô nhẹ ngồi xuống rồi đưa đôi mắt ngắm nghía vườn hoa trước mắt.

Thật sự hoa rất đẹp nhưng trong mắt Âu Tư Đình vào lúc này, hoa làm sao đẹp bằng người thương trong lòng chứ!

Bởi ta nói khi yêu, một con người bình thường cũng trở nên bất thường, và họ luôn có một người trong tim không có thứ gì sánh bằng.

Và hiện tại Âu Tư Đình là một ví dụ điển hình cho câu nói trên.

Lúc chưa yêu thì anh thấy không có gì quan trọng và đáng phải suy nghĩ, nhưng khi yêu rồi, mọi thứ đều đi một hướng lệch hơn so với lúc ban đầu.

Cô thì ngắm hoa, còn anh thì bận ngắm cô.

Anh sải bước đi về hướng Đường Di, đi vòng ra phía sau, rồi đột ngột anh cuối người xuống trước mặt cô. Đường Di có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không còn sợ như những lần trước đó.

- Chụt!

Nụ hôn đột ngột của anh dán vào má cô, nó thoáng qua rất nhanh, Đường Di như chết lặn, mà hai mắt mở to như không thể tin vào việc vừa xảy ra trong giây phút này.

- Anh đi làm nhá, em ở nhà ngoan nha.

Âu Tư Đình nói xong câu nói liền đi vào trong nhà sửa soạn đi làm, chứ anh không khờ mà đứng đó đâu hé.

Sao mà ngày càng thấy anh tâm cơ vậy ta.

Đường Di còn chưa thể load kịp trước cái hôn mà giờ đã nghe thêm câu căn dặn. Đường Di thấy anh ngày càng lạ lẫm, lại rất bất thường.

Mà phần lớn, anh điều rất nhẹ nhàng và chu đáo với cô, điểm này thì không chê vào đâu được.

Thế là buổi sáng Âu Tư Đình rất lời luôn a. Được thơm vợ thì còn gì bằng.