Vây Tích

Chương 8: Một tầm Anh



Edit:Ninh Ninh

Tầm Anh (đơn vị đo độ sâu của Anh và Mỹ, 1 tầm Anh bằng 6 thước Anh, bằng 1,828 mét, tầm (đơn vị đo chiều dài, một tầm bằng tám thước, thời xưa)

Côn Tế bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, thường xuyên phải trợn mắt cho đến khi trời sáng.

Nếu cô muốn ngủ, cô sẽ nuốt vài viên thuốc ngủ nhưng đa số thời gian đều là đến phòng làm việc vẽ tranh , chơi piano hoặc là xem phim cho đến khi rạng sáng.

Giờ phút này ,tiếng đàn piano cuồng nhiệt không ngừng truyền tới bên tai, Hứa Khuynh Tích ở trên giường lật qua lật lại.

Bản Croatian Rhapsody rõ ràng là rực rỡ và mạnh mẽ nhưng anh lại có thể nghe thấy được mùi vị tự hủy diệt thông qua cách chơi của Côn Tế.

Ngay từ đầu, dì Văn đã sớm nhắc nhở phòng làm việc của Côn Tế là khu vực cấm, không ai được phép vào ngoại trừ Côn Tế và cô ấy sẽ dành phần lớn thời gian mất ngủ ở đó chơi thâu đêm, chơi liên tục một giai điệu không thay đổi, giống như một mình bị mắc kẹt trong đống đổ nát ở Croatia chờ đợi cái chết đang đến gần.

Không phải không buồn ngủ, cũng không phải bởi vì do tiếng đàn làm ảnh hưởng mà chính là cảm giác lơ lửng trôi nổi, phòng ngủ như một cái không gian song song , trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình và người chơi đàn là cùng một loại người, mỗi khi Cố Tế ấn phím đàn,âm thanh phát ra tựa như một lời nhắn nhủ gì đó khiến trái tim anh vô cùng đau đớn.

Hoang vắng ,thê lương quấn quanh như một vòng tuần hoàn vô hạn, kết cục vừa mở , mở đầu đã lại một màn kéo ra.

Ngay khi anh nghĩ tiếng piano sẽ vang lên suốt đêm, không ngừng lặp đi lặp lại theo một tuần hoàn đã được lập trình sẵn, linh hồn Hứa Khuynh Tích đang trôi nổi trong phút chốc trở về chính cơ thể anh.

Trong đêm tối cứ như vậy mà một mảng an tĩnh, im lặng một lát,anh nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng đóng cửa , sau đó là tiếng bước chân chậm rãi tới gần cửa, cuối cùng cũng dừng lại, chờ đợi cuối cùng là tiếng đập cửa quen thuộc.

"Rầm!Rầm!Rầm"

Sau khi đập cửa, Côn Tế cộc cằn ra lệnh: "Ra ngoài, cùng tôi xem phim."

Hứa Khuynh Tích nằm trên giường không nhúc nhích, trong lòng hy vọng Côn Tế đêm nay có thể buông tha cho anh.

Côn Tế biết anh không ngủ, tăng thêm ngữ khí: "Đi ra."

Không biết cô định làm gì, bản thân anh cũng không muốn quan tâm đến chứng bệnh thần kinh đó của cô,vì vậy anh nhắm mắt lại quyết định không nói chuyện.

"Ra ngoài..." Côn Tế cau mày , dừng lại vài giây rồi trầm giọng nói: "Anh đã hứa là sẽ chuộc tội."

Nghe xong, mi mắt Hứa Khuynh Tích run lên vài lần, mở mắt ra và cắn răng ngồi dậy.

Thấy anh miễn cưỡng mở cửa, Côn Tế xoay người không kiên nhẫn mà cảnh cáo: "Sau này tôi không muốn lặp lại những gì tôi muốn anh làm một lần nào nữa."

Cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, khoảng cách giữa hai người lúc này là khoảng cách mà Côn Tế không cam lòng nhất, lạnh mặt tìm một vài bộ phim gần đây mà mình thường xem《The Grand Master》, 《Vua hài kịch》, 《 Đại Thoại Tây Du 》, 《 Yêu miêu truyện 》, 《Người kéo học yêu》... tất cả đều có thể để cô mượn khóc một hồi.

Xem phim cùng với Côn Tế là một việc có thể chịu đựng, dù sao thì sức hút của những tác phẩm điện ảnh xuất sắc đó rất lớn, Hứa Khuynh Tích lặng im ở một bên đắm chìm trong cốt truyện.

Bộ phim được chiếu đi chiếu lại nhiều lần, Côn Tế đã cố kìm nén nước mắt ở bên cạnh Hứa Khuynh Tích, như thể buộc bản thân cô không được tiết lộ ra bất cứ điều gì trước mặt anh, thậm chí, bản thân cô cũng không biết mình sợ bị lộ điều gì.

Ở đoạn cuối《 Yêu miêu truyện

Bạch Long nói "Ta đã không còn là cơ thể đó lâu lắm rồi."

Không Hải nói: "Bạch Long,đây cũng là lời mà Dương quí phi muốn nói với ngươi,nàng ta không còn là cơ thể đó lâu lắm rồi."

Xem đến đây, Côn Tế dùng sức mở to mắt, cố gắng để nước mắt chảy ngược vào tim.

Bất tri bất giác đã đến 3 giờ sáng《The Grand Master 》 lại bắt đầu phát trở lại, Côn Tế cuối cùng cũng sinh ra chút buồn ngủ, đôi mắt nhắm nghiền trong vô thức, hàng mi mảnh mai từ từ hạ xuống, não bộ rơi vào trạng thái im lặng trống rỗng ngay lập tức.

Côn Tế vô thức nghiêng người sang một bên, Hứa Khuynh Tích cả đêm không chợp mắt lúc này ý thức có chút chậm chạp, chờ khi anh phản ứng lại ,đầu Côn Tế đã dựa vào cánh tay anh, anh nghiêng người đỡ cô.

Phản ứng may mắn đầu tiên chính là rốt cuộc Côn Tế cũng chìm vào giấc ngủ rồi.

Cứ như vậy, Hứa Khuynh Tích để Côn Tế tùy ý dựa đầu vào vai mình mà anh thì vẫn tiếp tục yên tĩnh xem phim.

Kỳ thật thì là ai qua hai giờ sáng cũng không ngủ được nói chi là Hứa Khuynh Tích sẽ mất ngủ.

Khi bộ phim phát bài ost cuối cùng , Hứa Khuynh Tích cúi đầu rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ trên vai mình, lại không nghĩ thấy được khóe mắt Côn Tế đang chảy xuống một giọt nước mắt, dưới ánh sáng hiu hắc phản chiếu từ màn hình,lần đầu tiên Hứa Khuynh Tích biết trên đời này ,có một loại nước mắt còn trong suốt hơn cả pha lê,dịu dàng hơn cả con người Cố Tế.

Cô ấy đang khóc trong giấc mơ, sau khi Hứa Khuynh Tích nhận ra điều này, trái tim anh đột nhiên đau đớn, giây lát lại tưởng nó chỉ là một loại ảo giác mà mình nhất thời tự tạo ra .

Anh mím chặt môi bất động nhìn màn hình, cuối cùng giơ tay cầm lấy điều khiển từ xa ấn tắt nó mặc cho bóng tối nhanh chóng bao trùm xung quanh bốn phía.

Không còn bất kì âm thanh nào quấy nhiễu hai người họ, Hứa Khuynh Tích cảm thấy anh cùng vạn vật xung quanh dường như không còn tồn tại, lại ngoài ý muốn cảm thấy giờ khắc này quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm anh quên mất những chuyện lộn xộn xảy ra vào hôm nay và nếu giờ khắc này là vô tận thì cũng không sao cả.

"Ring Ring."

Điện thoại đột nhiên rung lên, Hứa Khuynh Tích mở mắt nhẹ nhàng lấy di động ra xem tin nhắn.

Là Khương Nguyệt gửi tin nhắn cho anh qua WeChat:

"Tích Tích,em vừa gặp phải ác mộng và khóc trong lúc ngủ say,thân ái tuyệt đối vẫn còn đang ngủ mà đúng không, trộm hôn anh một cái,nhớ anh và thương anh."

"Nghĩ đến việc chúng ta có thể cùng nhau đi xem phim em liền cảm thấy rất vui,rất hạnh phúc ^_^"

Hứa Khuynh Tích nhìn tin nhắn một hồi lâu, lặng im một hồi, sau đó đưa tay ấn tắt màn hình rồi nhắm mắt lại.

Khi Côn Tế tỉnh lại ,cô phát hiện mình đang nằm trên ghế sô pha, trên người thậm chí còn có một chiếc chăn mỏng và hẳn là dì Văn đã mang đến giúp cô đắp lên vào sáng sớm.

Cô ôm chăn, hoàn toàn quên mất đêm qua mình ngủ thiếp đi khi nào , cũng không biết Hứa Khuynh Tích khi nào thì rời đi.

Vô thức nhìn đồng hồ bên góc tường, 11 giờ trưa, cô nhớ hôm nay là ngày đầu tiên công chiếu phần mới của《 Đại Thoại Tây Du 》và cô cũng đã mua vé xem nó.

Dì Văn nhìn thấy Côn Tế tỉnh, mặt mơ màng ,dáng vẻ ngơ ngác thực sự rất giống cô khi còn nhỏ.

Bà hiền từ thấp giọng hỏi: "Côn Côn , thức rồi thì dì chuẩn bị bữa trưa cho con nhé?"

"Vâng." Côn Tế ngồi dậy cúi đầu tìm dép lê mang vào.

----

Mặc dù Côn Tế mặc một chiếc áo hoodie màu đen to rộng rãi , với chiếc mũ trùm đầu to che kín mặt nhưng Hứa Khuynh Tích vẫn nhận ra đó là cô,lúc này có lẽ vì đang cúi đầu tìm chỗ ngồi cho nên không biết anh cũng có mặt ở nơi đây.

Ngồi xuống , cả hàng ghế hình như chỉ có một mình cô ngồi đó.

"Anh giống như một con chó."

Bộ phim kết thúc với câu thoại này, sự thống khổ dường như bao trùm lấy anh một lúc, khẽ mím môi, trong lòng là một trận hoang vắng.

"Thân ái,nó không tệ mà đúng không ?" Khương Nguyệt ở bên cạnh bình luận.

Hứa Khuynh Tích cúi đầu nhìn Côn Tế ngồi ở phía trước, mũ còn chưa cởi ra, bóng dáng như tan vào trong bóng tối không ngừng run lên, là loại run rẩy vì khóc.

Nhất thời anh không có dời đi ánh mắt,im lặng mà nghe tiếng tim mình đập mạnh.

Cảm giác này là gì?

Khi bạn đang buồn và không nhận được bất kì sự quan tâm nào từ những người xung quanh, bỗng nhiên bạn phát hiện ra có người cũng có cảm giác giống bạn, thậm chí , cô ấy còn khóc vì bạn.

"Thân ái ,chúng ta mau đi thôi." Khương Nguyệt ghé vào tai Hứa Khuynh Tích nhỏ giọng nói.

"Ừ." Hứa Khuynh Tích rũ mắt nhìn thân ảnh trước mặt,tự hỏi không biết cô sẽ ở chỗ này khóc bao lâu.

"Hôm nay em ở nhà một mình, anh có muốn qua bên đó với em không?"

"Được." Anh trả lời, ánh mắt nhìn thân ảnh kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

——————————