VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 364: Đến thành Tailor



Nghe xong Phalsia giải thích mọi chuyện, Turan thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, bảo:

– Nếu cô muốn gặp cô ta, cô nên cùng tôi. Tất nhiên, chuyến đi sẽ không dễ chịu gì.

Lời đề nghị đột ngột của Turan làm Phalsia không khỏi ngẩn ngơ hồi lâu. Cô ta khó mà hiểu được vì sao nó lại đưa ra lời đề nghị như thế.

– Cũng được. Chỉ mong cậu không gặp rắc rối gì với đồng đội của mình khi mang theo tôi.

– Người gặp rắc rối kì thực là cô.

Turan nói, chợt nghĩ tới gì đó, vội hỏi:

– Còn tổ đội Pongru thì sao?

– Coi như kết thúc.

Phalsia đáp ngay. Cô nàng trông có vẻ đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ sớm, chỉ là tới tận bây giờ Turan mới chịu hỏi.

Turan nhìn chằm chằm Phalsia một lúc, thấy cô ta không có ý định giải thích thì đành tặc lưỡi, quay người rời đi.

Yeatra phát hiện có một cô gái xinh đẹp đi cùng với Turan thì không nhịn được thốt:

– Turan!? Cô gái này không phải là…

– Chỉ có suy đoán linh tinh là giỏi. – Turan mắng – Coi chừng cô ta giùm tôi. Xảy ra vấn đề gì thì cô chịu trách nhiệm.

– Hả? Tại sao chứ?!

Yeatra gắt lên, vẻ bực tức.

– Làm phiền cô rồi.

Phalsia cười bảo, ung dung ngồi vào bên cạnh Yeatra. Người sau trừng mắt nhìn cô ta, trông như muốn nói gì đó, liếc nhìn Turan một chút lại thôi.

Cứ thế, chiếc xe bán tải chạy bon bon hướng về trước, nhắm thẳng thành Tailor dưới ánh chiều tà.

– Cô tên gì?

Phalsia chủ động chào hỏi.

– Cô hỏi làm gì?

Yeatra vẻ dè chừng bảo.

– Đừng căng thẳng như thế. – Phalsia cười nói – Tôi không có ý xấu gì đâu.

– T-tôi mới không có căng thẳng! – Yeatra gắt – Đừng có bắt chuyện với tôi.

Nói xong, cô ta còn lè lưỡi, cũng không rõ là ý gì.

Turan vừa lái xe, vừa chú ý hai cô gái ngồi ở sau lưng mình. Nó không khó nhìn ra được rằng Yeatra sợ bản thân lỡ lời gì đó mà làm nó tức giận nên quyết định không nói gì luôn. Cái lườm khi vừa mới lên xe của nó rõ ràng là rất có hiệu quả.

Được hồi lâu, Phalsia cũng đành chịu thua, chuyển sang bắt chuyện với Turan ở phía trước:

– Cậu đang định đi đâu?

– Thành Tailor. – Turan đáp ngay – Cô nếu đã chờ ở nông trại Langr thì cũng phải biết điểm đến của tôi rồi chứ?

– Cũng không hẳn. – Phalsia vẻ ái ngại bảo – Thành thật mà nói thì đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Turan vẻ ngờ vực liếc nhìn Phalsia một chút. Nó sau đó suy nghĩ lại thì thấy quả thật rất khó có khả năng Phalsia hay thế lực đứng sau cô ta nắm biết được lộ trình chỉ vừa mới được quyết định vào tối hôm qua của mình.

– Vậy thì tại sao cô lại ở đó? – Turan hỏi.

– Là đang trên đường tới thành Yeit. Phải, là tôi có được không ít thông tin về cậu, đến đó tìm cơ hội.

– Nói vậy, cô có biết về Yeatra?

Phalsia không vội đáp mà nhìn sang người bên cạnh một lúc, thấy vẻ mặt ghét bỏ của đối phương thì chỉ đành cười trừ, đáp:

– Không sai. Chắc cậu cũng đã để ý rồi, bối cảnh của cô nàng này không thể xem nhẹ đâu.

– Đừng nói tới chuyện đó, tôi không có hỏi.

Turan gằn giọng, ra ý cảnh cáo. Phalsia nghe vậy thì nhún vai, tỏ vẻ bản thân không cố ý.

– Heathier… Không. Tổ đội Pongru thế nào rồi?

Câu hỏi bất ngờ của Turan làm Phalsia mất một lúc mới phản ứng kịp, đáp:

– Tốt đẹp. Ông chú đó đã thắng. Pongru đang làm rất tốt. Cô bé người thú đã tìm được cho mình vị thế nhất định. Chỉ có tôi là bị cho ra rìa.

– Là do bản thân cô hay là…?

– Tôi thất bại, chỉ có thể nói đến vậy thôi. Mong cậu đừng làm khó.

Cười khẩy một tiếng, Turan lại hỏi:

– Là tự cô không muốn, hay là… không được phép?

Phalsia thở hắt một hơi. Cô ta thật không ngờ tới rằng trò chuyện vài câu với Turan lại có thể có nhiều áp lực như vậy. Nhìn đến, gương mặt của cô nàng bây giờ tái nhợt, có chút xanh xao.

– Đổi câu hỏi. – Turan thốt – Ngoài Tiffia, cô có còn nhắm tới ai trong tổ đội tôi nữa không?

– Hả? Không. Tại sao?

Phalsia thắc mắc, lại chợt nhớ đến gì đấy, hô:

– Cậu… Chẳng phải cậu đã bảo không nhúng tay vào rồi ư?

– Cô quá nhạy cảm. – Turan vội nói – Tôi chỉ đang hỏi mà thôi. Không phải… cô cũng có lý do riêng nên mới dễ dàng đồng ý đi cùng tôi sao?

Phalsia hừ một tiếng, không thèm đáp lời.

Lúc này, không biết ai cho Yeatra sự dũng cảm, hoặc có lẽ chỉ đơn thuần quá tò mò, cô ta lên tiếng:

– Ừm thì… mối quan hệ giữa cô ta với cậu rốt cuộc là gì vậy, Turan?

Yeatra nên thốt ra câu hỏi này từ sớm. Turan thật chẳng hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô bạn mình là như thế nào.

– Cô ta từng thuộc về một tổ đội khá ưu tú có quen biết với tổ đội của tôi. – Turan đáp – Cô ta cũng từng là… một người bạn với Tiffia. Kì thực, đều là quan hệ gián tiếp mà thôi. Nếu không phải bản thân có cái danh đội trưởng, e là cô ta chẳng thèm để mắt tới tôi đâu.

– Không dám.

Phalsia vẻ bực tức thốt lên.

– Nói thế… cô ta là địch hay là bạn?

Yeatra hỏi một câu thật khó trả lời, lại vô cùng nhạy cảm. Turan nhăn mày suy nghĩ một hồi mới đáp:

– Là bạn.

– A! Thế thì tôi có thể…

Yeatra hô lên, lại chợt có cảm giác bản thân không nên nhiều lời, giọng nhỏ dần rồi im hẳn.

Phalsia ném tới Turan ánh mắt nghi hoặc. Nó vội giải thích:

– Tôi tin tưởng mối quan hệ giữa cô với Darmil. Nói không chừng, hiện tại cô vẫn còn dính líu với tổ chức đứng sau mình, hay cả việc cô thất bại trong bất kì chuyện gì đó có liên quan tới tổ đội Pongru, đều là vì cậu ta.

Phalsia hít sâu một hơi, muốn nói lại không tìm được lời phù hợp. Lời của Turan có phần nhiều là thăm dò, nếu cô ta ngu ngốc phản ứng chắc chắn sẽ để lộ thông tin.

Yeatra hơi suy nghĩ, như bắt được điểm mấu chốt, chồm tới trước người Phalsia, cất tiếng:

Quảng Cáo

– Tức là cô với cậu Darmil kia…

– Không có! – Phalsia vội thốt – Cô đừng có suy đoán lung tung.

– A… Tớ lại nói gì sai nữa rồi sao, Turan?

Turan cười hì hì, không đáp, tập trung lái xe. Nó vừa rồi cũng chỉ muốn thử xem tình hình một chút mà thôi, nhưng có vẻ như chuyện đáng trông đợi hơn đã tưởng. Càng nghĩ, nó càng thấy kỹ năng ‘Hấp dẫn’ của Darmil thật đáng gờm.

Đêm. Cả thành phố lên đèn sáng rực cả một vùng trời. Tòa thành nổi danh sầm uất mang tên Tailor này quả đúng với thực.

Turan sau khi nhận phòng trọ xong thì để cho Yeatra ở riêng cùng Phalsia, chính mình một phòng bắt đầu soi lấy mấy quyển sách kỹ năng.

Hiện tại, kỹ năng ‘Chống đỡ’ và ‘Tránh né’ của Turan đều đã đạt tới cấp độ 3, tiến trình lần lượt là 15% và 7%. Sau khi lên đến cấp độ 3, tốc độ gia tăng tiến trình của hai kỹ năng này trở nên chậm vô cùng, khiến nó đành tạm thời chuyển sang tập trung vào những kỹ năng còn lại.

Kỹ năng ‘Cào’ và ‘Đấm mạnh’ sau đó được sử dụng khá thường xuyên, giúp nâng cấp độ của cả hai lên 2, tiến trình lần lượt là 11% và 5%. Hiệu quả tăng thêm từ việc thăng cấp không nhiều, nhưng rất đáng lưu ý.

Vấn đề là Turan không hiểu được vì sao tốc độ gia tăng tiến trình của kỹ năng so với Thần cấp lại chậm như vậy, gần như là một trời một vực. Bản thân nó hiện tại Thần cấp đã là 11 rồi, hơn kỹ năng cấp cao nhất của nó tận 8 cấp độ. Rõ ràng là theo nó được biết từ nhiều nguồn tin đáng tin cậy thì cấp độ kỹ năng thường sẽ bằng một nửa Thần cấp của du hành giả, chứ không phải là chỉ hơn một phần tư một chút như hiện tại.

Đáng buồn nhất vẫn là kỹ năng chủ đạo của Turan, tiếp tục nán lại ở cấp độ 1, tiến trình thì chỉ đang ở mức 59%. Này cũng quá chậm rồi. Thậm chí Turan hơi có cảm giác rằng càng về sau, tốc độ gia tăng tiến trình càng trở nên chậm hơn, mặc dù cấp độ vẫn chưa hề tăng. Thật sự không hợp với lẽ thường.

– Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào?

Turan nói nhỏ. Nó có cả gan hỏi qua thần Fyratr một lần về vấn đề này, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời hời hợt, rằng nó không thể gấp. Nhưng ai có thể không gấp được nếu ở trong tình huống như nó. Hơn cả, Turan dám chắc rằng chính mình đã trông thấy thần Fyratr lộ vẻ bối rối khi được hỏi, như thể cô ta cũng không biết gì hơn nó, chỉ đang cố ra vẻ mà thôi.

Phải biết, phẩm chất kỹ năng chủ đạo của Turan chỉ mới ‘Anh hùng’, còn Darmil đã là ‘Huyền thoại’. Thế mà kỹ năng của cậu ta đã sắp đạt tới cấp độ 3, thậm chí có thể đã đạt tới luôn rồi, trong khi kỹ năng của nó vẫn còn cách cấp độ 2 rất xa. Chưa kể đến, một trong số những kỹ năng khác của cậu ta cũng đã đạt đến cấp độ 4 trong khi bản thân chỉ mới Thần cấp 5.

Turan không cho vấn đề là nó không luyện tập đầy đủ. Những ngày gian khổ ở Rungr, nó là còn nhớ rất rõ. Vô vàn những hình ảnh mang theo cảm giác đau đớn và sợ hãi vẫn luôn đeo bám nó không dứt.

Nhưng Turan không giận. Nó còn đủ tỉnh táo để nhớ rằng ngoài kỹ năng chủ đạo, toàn bộ kỹ năng còn lại mà nó có được đều là thông qua kỹ năng ‘Thông hiểu’. Những quyển sách kỹ năng tương ứng với kỹ năng mà nó đã học được vẫn còn ở trước mặt nó đây.

– Nếu có mèo Jorz ở đây thì tốt.

Turan thốt. Mèo Jorz mặc dù tính tình rất tệ, nhưng giúp ích cũng là rất nhiều. Dù sao ông ta cũng có thân phận là một Chính thần hẳn hoi, lại càng là hùng mạnh, Turan tất nhiên muốn lợi dụng thật tốt.

Nghĩ rồi, Turan quyết định học thêm kỹ năng mới. Bản thân nó giờ đã là Thần cấp 11, hẳn đủ để nhìn đến sách kỹ năng cấp cao.

Cầm lên quyển sách kỹ năng mang tên ‘Sinh lực tràn trề’, trong đầu Turan bắt đầu tuôn ra những ý nghĩ. Đây là quyển sách nó mua được từ tay một bà lão ở thành Kyrult, với cái giá khá hời. Tuy nhiên, độ bền của quyển sách kỹ năng là 0%, cũng tức đã bị hỏng, còn có dòng chi tiết khi giám định nêu rằng không thể sử dụng.

Dù vậy, Turan với kỹ năng ‘Thông hiểu’ lại không giống. Nó không có học kỹ năng theo cách bình thường mà một quyển sách kỹ năng được sử dụng, càng không làm tiêu hao quyển sách sau khi học được kỹ năng.

Lần trước, Turan đã bị ngất đi khi cố lần mò trong biển đen tri thức mang đến từ kỹ năng chủ đạo của mình. Nhưng lúc ấy, nó chỉ mới Thần cấp 1, giờ thì khác.