Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 36: Thiên Bình ngỏ ý




Chương và Bình hỏi cặn kẽ Tôn và đám mục đồng thì được biết cả đám đứa dưới suối thằng nằm trên lán nghỉ ngơi chờ trời bớt nắng sẽ lùa đàn trâu ngót năm chục con đi ăn cỏ bỗng có đoàn người từ trong rừng đi ra. Đám mục đồng chạy toán loạn nhưng đều bị bắt hết lượt. Tôn có nghe loáng thoáng họ nói với nhau sẽ rong đàn trâu theo lối thượng đạo cùng cả đám vì không nỡ sát hại.

-Thầy, sao thầy lại đi cùng chị Bình?

-Cô ấy muốn vào rừng săn bắn nên ta cùng đi. Làng Đường Vỹ nửa tháng nay đã khác nhiều, hay em không chăn trâu nữa, về làng anh có việc cho em. Cả mấy đứa kia nữa.

-Thưa thầy việc gì ạ?

-Về làng mới nói được. Các em chăn thả ở đây sẽ không còn an toàn nữa, nếu bị bắt về bên Siêu Loại sẽ không còn đường về. Ngay bây giờ lùa hết trâu về trả cho chủ, em nào muốn theo ta làm đại sự thay vì cả đời chăn trâu thì tối nay tập hợp ở nhà bà Cả Ngư.

Đám mục đồng không bàn lấy nửa câu liền bảo nhau rong trâu về trả cho chủ. Thiên Bình thấy lạ nên hỏi:

-Tiên sinh, ngài tính làm gì với đám trẻ?

-Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tuỳ theo sức của mình. Thầy tôi đã dạy như vậy. Dãy Linh Sơn cửu đỉnh này cô nắm rõ được bao nhiêu?

-Không đáng là bao.

-Quân của Lý Lệnh công chẳng tự nhiên đến đây đông như vậy, họ bắt đám trẻ về hẳn để đảm bảo bí mật. Cô phải báo cho Tả Đô đốc cho bố trí quân thay nhau mật phục trong các đường mòn, đi lẻ thì bắt, đi đông thì đón lõng.

-Tiên sinh nghĩ Lý Lệnh công cho binh đến đây đánh úp chúng ta?

-Ta không biết nhưng nếu họ bí mật đưa một đội quân khoảng nghìn người trang bị nhẹ ém ở nơi này rồi chờ thời cơ đánh tập hậu thì hậu quả khôn lường. Từ đây về làng Vạn bao xa?

-Khoảng mười lăm dặm.

Chương gọi một thân quân đến gần và dặn:

-Anh chạy theo anh Lý, nói với anh ấy rằng Lý Lệnh công chia quân thành từng nhóm nhỏ ém ở nơi này. Ngay đêm nay phải cho quân mật phục, tối nay ta ở làng.
Đoạn Chương quay sang hỏi Thiên Bình:

-Bây giờ chúng ta còn đi săn hay về?

-Đi săn tiện thể xem có dấu vết gì không.

Chương nói thêm với người lính:

-Anh truyền đạt giúp như vậy, xong việc anh về làng báo cho anh Lịch tình hình. Ta và bốn anh kia sẽ vào rừng.

Hai người lính đi trước mở đường sau đó đến Thiên Bình, hai người lính còn lại đi sau cùng. Bọn Chương không khó để phát hiện những dấu vết do quân của Lý Lệnh công để lại. Trên thân những cây lớn có những khắc những dấu hiệu, bọn Chương lần theo dấu này đi sâu vào rừng chừng nửa canh giờ thì phát hiện ra một bí mật lớn khẳng định nhận định khi nãy của Chương là đúng.

-Chỗ lương thảo này đủ dùng cho khoảng một trăm người trong khoảng dăm này. - Một thân quân trong nhóm nhận định. - Bọn chúng giấu kỹ như này, xung quanh còn dọn dẹp, nơi này chúng chọn làm chỗ hội quân.

-Còn bao lâu nữa thì trời tối? – Chương hỏi.

-Chừng hơn hơn một canh giờ nữa nhưng trong rừng trời sẽ tối mau hơn, thưa tiên sinh.

-Vậy chúng ta tiếp tục lần theo dấu vết, tạm thời không đụng vào những thứ này. Chúng ta sẽ ra bìa rừng khi trời chập tối.

Càng đi sâu vào trong thì tốc độ của bọn Chương càng chậm vì dốc và cây cổi rậm rạp nhưng cố gắng của cả bọn không uổng công khi phát hiện thêm một chỗ giấu lương thảo, áng chừng cũng đủ cho cả trăm người. Bên cạnh đó, Thiên Bình còn phát hiện ra một số đao kiếm đã bó sẵn cùng một cái chum nhỏ đựng nước mắm cốt, một chum khác đựng muối.

-Nếu cứ lần mò theo dấu vết thì chúng ta sẽ đến Siêu Loại mất. – Chương cười. – Giờ chúng ta phải ngược trở ra, khuân bớt lương thảo về làng. Ngay đêm nay phải dò ngược lối của bọn chúng và lấy hết không chừa thứ gì.

Cả bọn cho là đúng liền mau chóng quay trở ra bìa rừng khi trời nhá nhem cùng với hai sọt đựng đựng ngũ cốc, vừa hay Cao Lịch đã chờ sẵn nên sau khi hội ý, cả bọn nhất trí Cao Lịch theo một thân quân quay ngược vào rừng khuôn hết chỗ ngũ cốc ở điểm tập kết thứ nhất về làng còn bọn Chương sẽ khiên hai sọt chiến lợi phẩm về trước.

Dù không thể khoẻ như bốn lính bảo vệ nhưng Chương vẫn không để Bình phải đụng tay, về đến nhà bà Cả Ngư thì hai cánh tay Chương như muốn gãy. Bình thấy cảnh này chỉ đứng tủm tỉm cười.

Sau bữa tối thì Chương tập hợp những người còn lại trong ngôi nhà mới dựng, Tôn và đám bạn đã kéo đến, cả thảy có mười sáu đứa, ít tuổi nhất mới mười một, lớn nhất mới mười bốn. Đám trẻ chưa có gì bỏ bụng nên bà Cả Ngư nấu cho chúng một nồi cơm độn ngũ cốc chiến lợi phẩm mới đem về.

-Chúng ta chưa biết quân của Lý Lệnh công có bao nhiêu chỗ giấu, đám hàng binh chắc sẽ khai nhỏ giọt vì hồi chiều ta có dặn anh Di đối đãi tử tế. Sau cuộc tụ họp này, chúng ta phải vào làng tìm những nhà có trâu, bò hoặc các ông bà có đủ sức khoẻ sáng sớm mai tập hợp nơi bìa rừng chỗ Tôn hay chăn trâu.

-Mạc tiên sinh, chúng ta có thể báo cho Tả Đô đốc cho quân đến lấy. – Cao Lịch ý kiến.

-Ta biết nhưng bà con thôn Đường Vỹ cũng không dư giả gì, nhân cơ hội này chia cho bà con mỗi người một ít cũng tốt. Như ta đã nói, có làm thì mới có ăn. Các ông bà trong làng có thể không giúp được nhiều nhưng họ sẽ thấy giúp và theo Thiên Gia Bảo Hựu sẽ no đủ. Số lương thảo sau khi chia còn lại sẽ nộp cho Tả Đô đốc. Anh Lịch, trong rừng có hổ không?

-Đã lâu rồi không nghe nói đến, thưa tiên sinh, để rõ hơn ta nghĩ nên hỏi người già.

-Được, việc này giao cho anh. Nếu trong rừng có cọp beo thì lần gần nhất có người đề cập đến là khi nào.

-Tiên sinh tính làm gì?

-Sau khi thu thập được thông tin và phát hiện lối bí mật sang Siêu Loại thì em Tôn… Tôn đâu rồi?

-Thưa em đây ạ.

-Từ bây giờ, thầy giao cho em quản các bạn. Nhiệm vụ đầu tiên là ăn no ngủ kỹ, sau khi có tin tức về cọp beo hoặc kể cả không có thì các em luồn theo lối bí mật sang bên Siêu Loại phao tin trong rừng có cọp beo. Chỉ được phao tin cho đám trẻ tầm tuổi em, không được nói với người lớn hay người già. Em làm được chứ?

-Thưa thầy được ạ!

-Được, trước mắt tạm gọi đội của Tôn là Trinh sát Thiếu niên. Thầy sẽ nói rõ hơn cho em và các bạn trước khi đi.

Cuộc tụ họp gián đoạn khi bọn Cự Lượng và Nguyệt về cùng Nghiêm Phúc Lý. Ngoài số thân quân ban đầu, Lượng dẫn theo hơn hai chục thân tín. Duệ bị Tả Đô đốc giữ lại giúp Bỉnh Di khai thác hàng binh dù rất muốn về.

-Tả Đô đốc gửi lời khen đến Thiên Bình. – Nghiêm Phúc Lý nói. - Đặc biệt căn dặn chúng ta nhất nhất phải bảo vệ an toàn cho Mạc tiên sinh cũng như tuân theo mệnh lệnh của ngài.

-Cô Bình được khen rồi! Nói thật với các anh chứ hôm nay ta tận mắt thấy cô Bình đây đánh nhau với quân của Lý Lệnh công thật là… - Chương khẽ lắc đầu. – Ta có đến hai cái mạng cũng không dám dây với cô ấy, thật đáng sợ. Cô Bình đánh gãy đao của hai kẻ và dùng phi đao gì đó hạ gục mấy kẻ khác.

Bọn Tôn nhao nhao phụ hoạ lời của Chương, không khí bỗng trở nên náo nhiệt.

-Anh Di đã cho ba nhóm quân mật phục gần bìa rừng như lời thầy dặn. - Cự Lượng nói. - Thật với thầy chứ lúc chiều thằng Lý rong đám người về khiến bọn ta tròn mắt ngạc nhiên. Đúng là thu hoạch ngoài sức tưởng tượng. Lần tới thầy có thể cho ta ghi công đầu được không? Thằng Lý nó được Tả Đô đốc khen đến nổ mũi, ta cũng hờn nó.

-Có anh Lịch đây thiệt thòi vì phải ở nhà làm hố xí! – Chương cười. – Nhưng ta sẽ ghi anh Lịch công đầu trong việc tích lương trữ thảo.

-Sao, còn gì mà ta chưa biết?

Cao Lịch kể lại cho bọn Lượng nghe từ đầu chí cuối và ngay sau đó, Nguyệt và Tôn xung phong vào làng tìm những nhà có trâu bò và quang gánh, hẹn sớm mai tập hợp tại nhà bà Cả Ngư rồi Tôn và Nguỵệt dẫn đi. Chương nhớ ra Nguyệt đã về ở nhà hẳn nên đổi ý, giao cho Nguyệt phụ trách đội Trinh sát Thiếu niên còn Tôn là đội trưởng. Đây có thể nói là đội quân đầu tiên mà Chương lập ra một cách khá tình cờ mà sau này phát huy tác dụng đến không ngờ.

Tất cả cùng chung nhận định rằng Lý Lệnh công cho quân giấu lương thảo, ém quân ắt có gian kế nên cần phải lấy hết lương thảo về sau mới bố trí quân mật phục trong rừng đồng thời tung tin đồn.

Bàn tính kỹ xong xuôi cả đám giải tán, Lượng đưa Nguyệt về nhà dù chỉ cách… hơn năm chục mét. Bình về ngủ cùng với bà Cả Ngư và Nguyệt trong khi Lượng phải ngủ cùng anh em bởi Nguyệt không đồng ý.

-Hôm nay cảm ơn Bình rất nhiều.

-Vì chuyện gì vậy tiên sinh?

-Ta không biết, chỉ là muốn cảm ơn cô vậy thôi. Thấy cô phóng phi đao gì đó rất chính xác, ta thật ngưỡng mộ.

-Ta còn nhiều cái hay, nếu tiên sinh cho ta cơ hội thể hiện thì ta không làm ngài thất vọng. Phi đao ta luyện tập từ lúc lên bảy, có thể nói trong phạm vi năm trượng, một khi đã phóng thì không kẻ nào thoát.

-Bách phát bách trúng ư?

-Không dám tự nhận. Mà chiều nay chả lẽ tiên sinh định cho chó lửa sủa thật sao?

-Ta thật không muốn nhưng nếu cô gặp nguy hiểm thì ta buộc phải làm vậy.

-Tiên sinh, ngài quan tâm đến ta sao?

-Bảo vệ đàn bà con gái là trách nhiệm của đàn ông con trai nói chung chứ riêng gì ta.

-Ta biết ngài không có nghệ nhưng thần khí của ngài vô cùng tốt. Ngài không biết nghệ mà đánh nhau không chạy, lại còn có ý muốn bảo vệ ta thì ta cũng phục ngài lắm rồi.

-Thật là ta chỉ dựa vào thần khí chứ chẳng có bản lĩnh gì.

-Những người giống như ta ở Vạn Xuân không thiếu còn người giống như ngài e là Vạn Xuân chỉ có một, vậy nên nếu gặp lúc nguy khốn, ngài nên lo cho tính mạng của bản thân trước.

-Bình cũng không nên gọi ta là tiên sinh nữa. Ta đã bảo nhiều người đừng có gọi ta như vậy nhưng chẳng ai nghe.

-Vậy ta nên gọi ngài là gì?

-Là anh được rồi.

-Anh Chương có định dạy chữ cho ta không?

-Cũng như Duệ, Bình muốn học thì tôi sẽ dạy nhưng tôi không nhận Bình làm môn đệ. Số vải lụa và bạc vàng Bình mang đến xem như tôi mượn, ngày sau có tôi sẽ trả lại cho Bình.

-Chỗ ấy mẹ ta gửi cho anh Chương. Mẹ ta bảo mến tài của anh, sau này anh cần gì thì bà sẽ đưa cho anh hết.

-Nữ nhân ở Vạn Xuân này ngoài xinh đẹp thì đều tốt bụng vậy hả?

-Không có! – Bình lắc đầu. - Mẹ ta thắc mắc vì sao anh Chương biết ta là con của bà. Ta đã hỏi kỹ, cả chị Duệ thì biết rằng chưa ai nói với anh Chương cả.

-Ơ, chả phải Bình giống mẹ à?

-Đấy là mẹ nuôi của ta.

-Sao thế được, tôi vừa nhìn liền nhận ra ngay hai người là mẹ con, giống nhau như tạc mà.

-Không đâu, ta là cô nhi. Mẹ nhận nuôi ta khi bà về làng Vạn, bà là em gái của Tả Đô đốc.

-Thật không? – Chương khẽ thở dài. -Sao tôi lại thấy giống như vậy chứ? Ừ… mà cũng có thể là người giống người thôi. Tôi cứ nghĩ Bình là con gái của Tả Đô đốc, sau khi ở làng Vạn về ta mới biết là không phải.

-Anh Chương có muốn là người thân ruột thịt của ta không?

-Là ý gì?

-Là người thân ruột thịt ấy.

-Bình muốn nhận tôi là anh nuôi?

-Ta đã có rất nhiều anh rồi, ta không cần thêm.

-Thế thì tôi chịu, là thầy của Bình thì không rồi.

-Anh Chương có thể là chồng của ta mà.

-Cái gì? Bình đừng có nói đùa. Mười bảy tuổi hãy còn nhỏ, lo mà học đi.

-Vậy bao nhiêu mới lớn? Chị Duệ mười tám có được tính là lớn không?

-Việc quốc gia đại sự còn chưa làm được gì, sao lại nghĩ đến tình riêng được chứ.

-Em Nguyệt mới mười sáu mà anh Lượng đã xin Tả Đô đốc cho cưới kia kìa.

-Cái gì? Không đời nào. Cưới vợ chưa đủ mười tám tuổi là đi tù đấy.

-Đi tù?

-À… ý tôi là sẽ bị bắt giam vào nhà lao. Nơi tôi từng sống thì con trai hai mốt, con gái mười tám mới được phép lấy nhau.

-Thế là ý trời rồi. Năm sau ta mười tám, anh Chương cũng hăm mốt.

Chương húng hắng ho cố rảo bước thật nhanh, Bình chạy theo sau không tha:

-Ta sẽ là chính thất của anh Chương, bất cứ kẻ nào có ý định giành ngôi chính thất thì ta không niệm tình. Ta có mười hai phi đao, ta không tin có kẻ dám tranh.

Chương không dám hé răng, quả thật con gái Vạn Xuân thật lạ. Theo những gì Chương biết thì thời xưa phụ nữ không được tự do như vậy, nhất là chuyện yêu đương. Mà cũng phải thôi, Vạn Xuân này đâu phải Vạn Xuân kia.






Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều