Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 33: Nghiêm Phúc Lý và Cao Lịch



Chương rời làng Vạn khi bóng chiều đã ngả, Duệ khoác tay nải dắt theo hai con ngựa chở mấy túi vải lặng lẽ theo sau. Nhìn cảnh này chẳng khác gì cặp vợ chồng trẻ đang cùng nhau trở về nhà sau khi về thăm nhà ngoại.

Sau Duệ một quãng là ba mươi người lính xếp thành hai hàng dọc nai nịt gọn gàng, gươm giáo đầy đủ, người nào người nấy đều có tay nải. Đây là những người đã được Phạm Tu đích thân tuyển chọn từ hàng nghìn quân sĩ để theo bảo vệ Chương. Chương đã từ chối nhưng chẳng được bởi như Duệ và Lượng cho biết thì mỗi làng đều có Thiên Gia Bảo Hựu quân lo giữ an ninh, Đường Vỹ thôn lại chưa có.

Chỉ huy đội thân quân này là một chàng trai tuổi cũng vừa hai mươi họ Nghiêm, tên là Phúc Lý, gốc gác ở một làng bên bờ Bắc sông Thiên Đức. Cha Nghiêm Phúc Lý là thân tín của Phạm Tu, khi Phạm Tu về làng Vạn, cha của Phúc Lý đã đưa gia đình theo về.

Nghiêm Phúc Lý cao khoảng trên mét sáu, ít nói và đặc biệt rất khoẻ. Duệ cho biết trong những cuộc thi đấu vật gần đây ở ba làng Vạn thì Phúc Lý thường là người thắng. Phúc Lý giỏi dùng đoản đao, một mình có thể địch lại ba người.

Một người thanh niên khác làm phó cho Phúc Lý tuổi cũng vừa hai mươi họ Cao tên Lịch có cặp lông mày xếch khá dữ tướng nhưng tính tình vô cùng thân thiện. Tuy mang họ Cao nhưng Lịch cũng chỉ mét sáu. Lịch quê gốc ở châu Đại Hoàng, một châu đông dân nằm phía Tây Nam kinh đô. Cả nhà Cao Lịch đã rời kinh đô về làng Vạn hơn mười năm trước, cha Cao Lịch từng là thân quân của Phạm Tu. Có lẽ do chiều cao bình thường nên Cao Lịch dử dụng trường mâu, mỗi khi Lịch dựng thứ ấy bên cạnh sẽ khiến nhiều người chú ý bởi thanh trường mâu dài ngót hai mét trông khá buồn cười. Song Duệ rỉ tai Chương rằng đừng nhìn vẻ bề ngoài của Cao Lịch mà coi thường bởi khi xung trận anh ta khiến Phúc Lý, Cự Lượng rồi cả Quang Diệu khốn đốn. Cao Lịch rất liều, xung trận thì ta sống anh thác chứ không chịu hoà.

Những người còn lại Chương chưa thể nhớ tên nhưng chỉ cần nghe sơ qua lai lịch của Cao Lịch và Nghiêm Phúc Lý thì Chương đồ rằng Phạm Tu đã chọn những người thân tín, gan dạ, trung thành để theo bảo vệ cho cậu.

Còn Duệ, Chương tạm thời chịu thua, đành cho Duệ theo về bởi Duệ một hai tự nhận làm gia nô của Chương dù cậu không nhận. Chương nói với Phạm Tu nhưng ông ta cũng chỉ biết lắc đầu bởi nhiệm vụ của Duệ đã xong, cô cũng trưởng thành muốn làm gì, theo ai ông không quản được. Chương nhờ Bỉnh Di rồi Cự Lượng, thậm chí cả Xuân nói giúp nhưng vô ích. Nhất là tay Lượng nham nhở trước khi Chương rời làng còn huých vai nháy mắt bảo:

-Làng Vạn có mấy bông hoa, thầy hái một bông rồi thì hái những bông khác có sao. Hoa thơm ta đánh cả cụm chứ thầy. Nay con Bình không đi được, ta đồ rằng nay mai kiểu gì nó cũng mò đến chỗ thầy. Ta có thuật xem tướng nên thấy rồi đây thầy không khổ vì binh đao mà khổ vì nội tướng tranh giành ảnh hưởng.

Chương ngẫm bản thân ở thế giới của cậu thì cậu chả có vẹo gì, chỉ là chàng trai trung bình tiên tiến cớ sao đến nơi này lại vướng số đào hoa như thể tài năng xuất chúng? Công tâm mà nói, Duệ với Bình chỉ cần cao hơn độ mươi phân thì đi thi hoa hậu cũng cũng khó trượt nhóm mười lăm cô. Nhất là Duệ, ngoài xinh đẹp còn hay chữ, chả hiểu sao cứ bám theo Chương không rời còn Bình thì mỗi khi xuất hiện đều khiến Chương cảm thấy mệt ngang. Chỉ một buổi chiều ở làng Vạn, nếu Duệ giúp cho những thắc mắc của Chương được giải đáp thì Bình sẽ khiến chúng rối lên.

Chương đã tính kế cho Duệ và Bình cãi nhau nhưng không được, rõ ràng cậu nhận thấy hai cô này đã có cảm tình với mình nhưng hình như họ không có địch ý với nhau. Điều này nằm ngoài hiểu biết của Chương.

Chương đã nói chuyện với Bỉnh Di, Quang Diệu, Võ Văn Dũng, Cự Lượng. Cậu đã gợi ý cho họ vài điều nhưng trước hết họ phải lập kế sách dựng làng tăng dân, lo sinh kế cho dân mới và đồng thời cũng phải sắp đặt phòng thủ. Chương hứa sẽ giúp họ lo hai vế đầu còn phần bố phòng thì Chương không biết. Sau cuộc nói chuyện dài ngót hai canh giờ, Chương nhận thấy những chàng trai đầu lĩnh làng Vạn đều kỳ vọng điều gì đó ở nơi cậu. Từ Phạm Tu đến bà Dung rồi Duệ trước sau đều bảo làng Vạn đã chờ cậu bấy lâu nay khiến Chương không tài nào hiểu nổi vì cậu đến đây tính ra mới hơn nửa năm.

-Cô Duệ đúng ra nên ở lại làng, cô về cùng ta chẳng để làm gì cả. Chữ nghĩa sau này ta sẽ dạy cô, cô cần gì phải làm như thế này.

-Ta đã nhận làm gia nô có nghĩa anh là chủ, những ngày sau này ta ra sao đều do anh Chương tính cả.

-Cô hà tất phải hạ mình như thế, không đáng đâu.

-Ta cảm thấy đáng là được.

-Ta nghe nói cô chưa ưng anh nào ở làng Vạn, sau này cô đi nhiều nơi, gặp nhiều người nhất định sẽ gặp người ưng ý. Bởi vậy ta không muốn cô làm gia nô gì đó. Một cô gái thông minh và đẹp như cô biết đâu sau này sẽ trở thành phu nhân của một võ tướng.

-Đấy là chuyện ngày sau, còn bây giờ ta đã quyết như vậy rồi.

-Cô thực không sợ cô nam quả nữ ở chung sẽ sinh chuyện ư? Cô sẽ thiệt đấy.

-Nếu có chuyện ấy thì ta cũng nguyện lòng mà không cần danh phận. Chỉ mong anh Chương giúp cha ta hoàn thành tâm nguyện.

Chương thở dài tỏ rõ vẻ bất lực.

-Chả hiểu cái nhà ông Tu cho các cô ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại như vậy.

-Tả Đô đốc cưu mang không chỉ riêng ta, có ơn nuôi dưỡng nên ta cần phải báo đáp. Thứ nữa Tả Đô đốc được nhiều người kính trọng, anh Chương cũng nên thay đổi cách xưng hô cho phù hợp.

-Ta không có ý gì, chỉ là nơi ta sống người ta gọi khác nơi này. Một mai ta mà có quyền sắp đặt việc quân cơ thì sẽ gọi ông ấy là Đại tướng cho dễ. Tả Đô đốc nghe cứ như chỉ huy thuỷ quân ấy.

-Đại tướng? Sao anh có thể để Tả Đô đốc là đại tướng quân? Năm xưa Tả Đô đốc ở trong triều có hàng trăm đại tướng dưới quyền.

-Cái gì? Đất nước này hơn chục năm trước dân chỉ có ba triệu mà lắm đại tướng vậy ư? Phổ cập đại tướng à? Nơi ta ở thì dân đông gấp ba mươi lần ở đây cũng chỉ có chừng mười đại tướng.

-Có chuyện đó ư? Nơi anh Chương ở không có chức vụ Tả đô đốc?

-Ta nhớ đô đốc chỉ huy quân thuỷ, chức cấp bậc chỉ đến thượng tướng là cùng. Thôi được, vậy ông Tu sẽ là Bộ trưởng Bộ quốc phòng, to nhất trong quân, được chưa?

-Chỉ cần Tả Đô đốc có chức vị cao nhất là được, thì ra quan chế chỗ anh Chương khác nơi này. Vậy anh Chương nắm giữ chức vị gì?

-Ta chỉ là sinh viên thôi.

-Sinh viên? Chức ấy có lớn không?

-Không tính là lớn. - Chương tằng hắng. - Ta hãy còn phải nghiên cứu công trình biến nước bọt thành tiền. Ta không muốn làm quân nhân.

-Người tài giỏi như anh Chương nhất định sẽ làm quan lớn.

-Còn cô ở trong làng Vạn, ừ, với tài năng của cô hẳn phù hợp với việc điều hành làng xã thậm chí quốc gia. Cô nên làm Thủ tướng.

-Nhưng anh Chương à! - Duệ ngập ngừng. - Sau này anh có thể thay đổi xưng hô với ta không?

-Sao vậy?

-Ta gọi anh Chương như anh muốn, anh có thể gọi ta là Duệ được không? Đừng gọi cô Duệ.

-Nếu điều ấy khiến cô vui. À, khiến Duệ vui.

-Vâng.

-Còn mấy anh lính theo chúng ta thì sao đây? Họ sẽ ở quanh nhà bà cụ hả?

-Tả Đô đốc có dặn rồi, các anh ấy từ giờ là người của anh. Họ đi đâu làm gì đều do anh phân phó, họ là thân quân của anh Chương mà.

-Rồi tôi sẽ phải trả lương và lo cuộc sống cho họ đúng không?

-Họ nghe lệnh anh nhưng vẫn thuộc Thiên Gia Bảo Hựu quân nên anh Chương không cần lo cái ăn cái uống cho họ.

-Tôi không phải người của Thiên Gia Bảo Hựu quân, càng không phải người làng Vạn. Họ theo tôi mà người khác nuôi thì thật buồn cười. Chẳng thể cái gì cũng bắt ông bác lo được.

-Là Tả Đô đốc ạ.

-Ừ, thì Tả Đô đốc.

-Hôm trước ta thấy trước nhà là sông nên kỳ này có đem theo lưới đánh bắt cá.

Chương dừng chân chờ Duệ đi lên rồi quay sang nói:

-Duệ không nên làm gia nô, cách gọi ấy không phù hợp. Nếu tôi là giám đốc thì Duệ phù hợp làm trợ lý hoặc thư ký. Vậy từ bây giờ Duệ là thư ký của tôi. Nếu tôi giàu có thì Duệ sẽ giàu, tôi sẽ trả lương cao.

-Thư ký ạ? Vâng, đều nghe theo anh Chương cả. Vậy anh Chương sẽ là gì? Là chủ thư ký?

-Tôi sẽ tự phong là chủ tịch dù tôi… à… có mấy anh lính kia làm nhân viên thì tôi làm chủ tịch cũng được, nhưng chả có công ty gì. Trước mắt Duệ làm thư ký của tôi.

-Ta sẽ phải làm gì?

-Duệ muốn làm gì cũng được, chỉ là cách gọi thôi mà. À khoan, Duệ muốn làm gì thì làm nhưng cái gì liên quan đến tôi phải hỏi ý tôi.

-Anh Chương đã khác rồi.

-Duệ chỉ lừa tôi được một lần thôi, sau còn tính kế với tôi thì tôi sẽ đuổi việc.

-Tuyệt đối không có, ta nhất định sẽ trung thành với anh Chương.

-Duệ mới mười tám, gọi tôi là anh thì xưng em cũng được.

-Vâng.

-Chốc nữa Duệ sắp xếp cho hội anh Lý với anh Lịch nơi ăn chốn ở, đừng để họ vạ vật ngoài đồng. Tuyệt đối không được phép đi về mé đầm lầy hướng Tây, sẽ ảnh hưởng đến linh khí, vận khí của Thiên Gia Bảo Hựu quân.

-Thưa rõ!

-Đưa tay nải đây.

-Dạ sao ạ?

-Duệ nên cưỡi ngựa, tay nải đưa tôi cầm cho. Đồ mang theo đặt hết sang con còn lại.

-Thưa anh không được.

-Sao vậy?

-Chúng ta… à… chúng em là kẻ dưới, những việc tay chân này không phiền đến anh được.

-Tôi đã nói đi theo tôi phải nghe lời tôi. Hẳn Duệ nghe tôi nói ở làng Vạn rồi, đàn ông chiến đấu cũng để phụ nữ và trẻ em được yên bình. Chiến đấu là việc lâu dài, vậy nên những việc nhỏ làm được thì hãy làm luôn.

Duệ miễn cưỡng đưa tay nải cho Chương, rõ là ở Vạn Xuân, phụ nữ có tài đến mấy vẫn xếp dưới nam nhân một bậc khi cả hai ngang tài. Chương đã nghĩ rồi, thôi thì kẹt lại Vạn Xuân chả biết đến khi nào, làm được cái gì tốt cho những người xung quanh thì làm. Với lại, có việc để làm, Chương không ăn bám bà Cả Ngư nữa, cũng có thể chăm lo cho bà cụ một cuộc sống sung túc hơn.

Và như vậy, dù muốn hay không, bằng cách này hay cách khác, Mạc Thiên Chương đã từng bước dấn thân vào công cuộc xây dựng lại Vạn Xuân với cô thư ký Nguyễn Diệu Huyền thường gọi là Duệ, ba mươi thân quân cùng những người khác rồi sẽ lần lượt theo về.


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.
— QUẢNG CÁO —