Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 23: Cuộc gặp định mệnh




Bình cầm chén nước trong tay xoay đến vài vòng, đầu óc cô bây giờ đang lộn xộn, thậm chí chẳng nhớ mình đến đây vì mục đích gì.

-Cô tìm ta có việc gì?

-Ta… ta…

-Cô làm sao vậy? Ta có phải hung thần đâu mà cô sợ? Người sợ là ta mới phải chứ?

-À… - Bình ngẩng đầu lên, cố gắng nở một nụ cười. – Ta muốn gặp ông chú… à… không… ta muốn gặp anh.

-Chúng ta đang gặp đây.

-Ừ phải.

-Rồi thế nào nữa? Từ làng Vạn đến đây không gần, chưa kể cô kéo theo cả chục người đến đâu phải chỉ để nhìn ta nhỉ? Đừng có nói là cô đến chỉ để làng này biết ta là người như thế nào.

-Ta không có ý đó, tuyệt đối không.

-Nhưng cô đã làm rồi. – Chương chép miệng. – Cũng chả sao vì ta không bận tâm. Đấy, bây giờ cô muốn hỏi gì thì hỏi đi.

Bình đã bị chàng trai đối diện hớp hồn, chắc chắn là vậy. Bình đang nhớ lại chuyện cũ, cô đã trót gán ghép anh ta với Duệ, liệu có thể rút lại không nhỉ? Anh ta cao ráo, đúng… đôi bàn tay thon gọn, ánh mắt khác lạ như thể xoáy sâu, nhìn rõ tâm can người đối diện và… ăn vận vô cùng kỳ lạ, lại còn đi cả giày nữa. Đây không phải là người mà Bình gặp mấy tháng trước, không, còn chả giống cái người ban nãy Bình nhìn thấy qua khe ở cửa sổ.

-Kia… kia… đấy là… là cái gì?

Bình chỉ vào khẩu K54 Chương đặt trước mặt.

-Chó lửa!

-Chó… chó lửa ạ?

-Đúng!

Chương thản nhiên đáp, cầm khẩu K54 lên xoay xoay cho Bình xem rồi đặt xuống.

-Mỗi khi nó sủa thì lấy mạng một người. Đêm nay nếu không phải là cô mà là người khác xông vào đây thì sợ là..

Chương bỏ lửng câu nói, nhếch miệng cười khiến Bình nhìn không chớp mắt. Bỗng dưng cô muốn ngắm kỹ gương mặt của Chương.

-Cô đến không hỏi thứ này, đi vào việc chính đi.

Chương giục rồi đưa đưa chén nước trà lên miệng, mắt không rời khỏi Bình.

-“Cô này đẹp, hình như đẹp hơn dạo trước, giá như bớt cái miệng lại một tí thì cho đi thi hoa hậu được không chừng, còn mồm loa mép giải như nãy thì thua.”

-Thưa tiên sinh! Ta…

Chương ho sặc sụa, nước trà chảy qua hai lỗ mũi.

-Ta mới hai mươi, cô đừng gọi như vậy, không hợp đâu.

-Thưa tiên sinh, chả hay ngài tên họ là gì?

Chương nuốt nước bọt liền mấy cái xong mới nói:

-Cô đừng gọi ta theo kiểu đó, ta không quen đâu.

-Thưa vâng! Ta xin hỏi anh… anh Chương. Anh tên họ là gì?

-Ta hả? Họ Mạc!

Bình nghe xong liền đánh rơi chén nước xuống đất, Chương vội nhổm người lên, chau mày lại vì thấy nét mặt của Bình thay đổi mau lẹ. Đang đỏ ửng lại chuyển sang nhợt nhạt rồi lại hồng lên.

-Họ… họ Mạc… Mạc Chương ạ? – Bình lắp bắp.

-Mạc Thiên Chương! Bố mẹ ta đặt tên như vậy ý chỉ trăng sao trên trời, vẻ đẹp của bầu trời lúc nào cũng sáng. – Chương nói thêm một câu bông đùa. – Cô thấy ta đẹp trai chứ?

-Thưa có!

Câu trả lời của Bình khiến nụ cười của Chương tắt ngúm, cậu đành giả lơ rót thêm nước vào chén, rót cho Bình thêm chén khác.

-Anh họ Mạc cớ sao bà cụ lại bảo anh là Ngô Văn Chương?

-Ta… à… thú thật là ta chưa bao giờ nói với bà cụ ta họ gì, bà cụ cũng chẳng hỏi. Họ cũng chỉ để phân biệt nhóm người nọ với nhóm người kia thôi mà, quan trọng gì.

-Vâng, vâng! Chẳng hay anh Chương từ đâu đến đây?

Thay vì trả lời câu hỏi, Chương chỉ lên mái nhà. Bình ngước lên nhưng chẳng thấy gì, thấy cô không hiểu, Chương mới nói:

-Ở trên ấy.

-Sao lại trên mái nhà ạ?

-Không, ý ta là trên trời rơi xuống.

Chương nói, vẻ mặt và giọng nói rất nghiêm túc vì sự thật gần như là vậy.

-Sao có thể?

-Ta cũng không biết. – Chương thở dài. – Con gái bà cụ và lũ trẻ chăn trâu bảo ta là con ông Bụt

-Co… con… con ông Bụt á?

Thay vì đáp thì Chương khịt mũi, cậu không dám thừa nhận vì sợ… trời đánh do nói láo.

-Cô không tin cũng không sao. Còn hỏi gì nữa không?

-Con ông Bụt? Không thể nào.

Chương khẽ nhún vai không nói gì thêm mà ngả người ra sau tranh thủ ngắm Thiên Bình. Cậu nghĩ tốt nhất cô nàng nên giữ bộ dạng như bây giờ, trông dễ thương đấy.

-Thế anh đến… đến đây làm gì?

-Ta không muốn đến đây nhưng bị bắt đến và chưa về được.

-Có phải anh đến giúp họ Lý không? Ý.. ý ta là giúp nhà vua.

-Vua nào?

-Lý Nam Vương.

-Ta chẳng biết ông ta là ai sao phải giúp? Sao cô hỏi thế?

-Anh… anh từ trên trời rơi xuống nhưng hẳn nơi anh từng ở cũng có một cái tên cụ thể chứ nhỉ?

-Có! Ta ở Thiên Đức, một cái tên giống tên con sông trước nhà.

-Anh là người trời hẳn là… hẳn là bậc kỳ tài tại sao anh lại không biết võ nghệ? Là người trời cớ sao con rắn sắp đớp mà anh không biết?

-Thật ra con rắn đấy là vật nuôi của ta. – Chương thở dài thêm một lần. – Nó cắn chắc gì ta đã chết.

Tất nhiên lời nói láo của Chương không làm Bình tin được. Sau những câu hỏi liên tục, Bình lấy lại được thăng bằng vì người đối diện khiến cô cảm thấy thoải mái.

-Anh là người trời vậy anh xuống đây anh có đem theo vũ khí không?

-Con chó lửa đây, ta nói với cô rồi còn gì.

-Đó là con chó, đâu phải vũ khí.

-Hả? Ý cô là gì? Vũ khí là sao?

-Đao, kiếm hoặc cung tên gì đó chứ?

-À! – Chương phẩy tay. - Mấy thứ đồ chơi con trẻ ấy đem theo vướng víu. Tại sao ta phải mang chứ? Ta đâu muốn gây chuyện với ai đâu?

-Thế thứ này là gì?

Bình chỉ vào cây gậy ba khúc trên bàn, Chương cầm lên bấm nhẹ một cái, cây gậy lập tức dài ra khiến Bình hoảng hốt ngã ngửa ra sau. Bên ngoài hẳn nghe tiếng động vội hỏi vọng vào, Bình đáp lại thì yên. Chương đến kéo Bình dậy, trở lại chỗ ngồi.

-Đấy là vũ khí của anh ư?

-Thứ này mà gọi là vũ khí á?

Chương nhăn mặt nghĩ xem ra đường đem theo thứ này có bị công an túm cổ hay không, hình như là không, nếu vậy đây chỉ được coi là gậy phòng thân chứ vũ khí gì thứ vớ vẩn này. Chương trở ngược gậy, bấm nhẹ nút, lập tức gậy ngắn lại trước con mắt ngạc nhiên quá đỗi của Bình.

-Thần… thần khí!

-Hả? Cái này á?

Bình nhìn chằm chằm vào cây gậy nay đã ngắn lại, mắt Bình chớp liên hồi. Cô xin phép được chạm thử rồi cầm thử. Chương không có ý kiến.

-Thứ này rất tốt, nó rất nhẹ. – Bình trả lại cho Chương và nhận xét. – Đúng là thần khí.

-Nó rất cứng, được làm từ titan, cứng hơn sắt rất nhiều.

-Titan là gì ạ?

-Thứ ấy chỉ có trên trời thôi.

Bình lại ngước lên nhìn mái nhà, bán tín bán nghi.

-Cô có thể lấy kiếm đem vào mà thử.

-Được chứ?

Chương gật đầu và Bình lập tức đứng bật dậy phóng ra ngoài. Từ nãy đến giờ ngồi nói chuyện, hỏi qua hỏi lại, Chương vẫn chưa thật sự rõ mục đích của Bình.

-Ta có kiếm đây rồi, làm thế nào để thử?

-Cô tự đi mà thử.

Chương cho gậy dài ra rồi đưa cho Bình. Bình nhìn Chương như thể muốn nói nếu thần khí có bị hỏng thì không phải lỗi của cô nhưng Chương chẳng để tâm. Cậu đọc sách của bạn, dù không nhớ hết nhưng có thể chắc rằng kiếm thời xưa không thể cứng hơn cây gậy này được.

Bình chém nhẹ một cái, thêm một cái nữa và dùng sức chém thật mạnh vào cây gậy sắt, thanh kiếm lập tức gãy đôi.

-Sao hả? Ta nói không sai chứ?

-Vâng! Quả… quả đúng là…

Bình không rời mắt khỏi cây gậy, cô đưa trả lại Chương, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối. Chương nhận ra điều ấy liền nói:

-Nếu cố thích thì ta tặng. Ta chỉ có một cái nhưng chẳng dùng đến.

-Tặng… tặng… tặng cho ta sao? Thật chứ? Anh không nói đùa chứ?

-Ta có đòi lại đâu.

-Tại sao… tại sao lại tặng ta?

-À… vì cô đẹp, được chưa?

Chương tiện miệng nói vậy nhưng cậu chẳng bao giờ nghĩ lời ấy khiến Bình ngây ngốc suốt một thời gian. Nếu ở Thủ đô, nơi Chương thuộc về, thì đám con gái còn chẳng bỏ vào tai.

-Tặng ta thật ư?

-Cô hỏi nhiều thế nhỉ? Ta nói tặng là tặng. Đưa đây ta chỉ cách dùng cho.

Chương bực bội giằng lấy cây gậy, chỉ cho Bình cách thu gọn lại và bật cho dài ra. Bình gật đầu như bổ củi, hai mắt dán vào Chương.

-Còn gì nữa không?

-Còn gì ạ?

-Cô đến đây làm gì?

-Ta… ta…

Bình nhất thời không nhớ ra, phải mất một lúc.

-Những gì ta cần đều đã hỏi rồi.

-Hả? Chỉ có vậy thôi ư?

-Vâng!

Bây giờ đến lượt Chương không thể hiểu nổi. Cậu tự đưa ra nhận định “Con gái xứ này đều kỳ quặc và đa nhân cách giống nhau?” và cậu tin rằng lý do thực sự Bình cùng với hàng chục người vây kín nhà, đèn đuốc sáng rực đến đây không chỉ để hỏi thăm nhân thân của cậu. Tại sao bọn họ không ập vào túm lấy Chương giải đi? Họ có thể nhưng lại không, tại sao? Nhìn Thiên Bình nét mặt rạng rỡ, đôi bàn tay không ngừng vuốt ve thần khí mới được tặng thì Chương cho rằng có lẽ cô nàng chỉ biết đến vậy.

-“Cô này mới mười bảy, thanh niên ngoài kia tầm tuổi mình thì khả năng cao phía sau họ còn có một người giống như trưởng làng hay trưởng lão gì đấy, chưa có lệnh nên đám này không được vào. Bọn họ ở làng Vạn, vậy chắc là dưới quyền cái ông Tả Đô đốc gì đó mà ban nãy bà mới nhắc, có thể lắm.”

Nghĩ vậy, Chương thử tung đòn gió:

-Bao giờ Tả Đô đốc mới đến?

-Bác ấy không có ở… - Bình nói nửa câu dường như nhận ra đã lỡ lời nên sửa luôn. – Ta nhận tin mật báo ở đây… ở đây có quân thám thính của Vũ Ninh vương nên dẫn quân đến tra xét.

-Vậy cô yên tâm rồi, tôi còn chẳng biết ông Vũ Ninh vương đó là ai.

Chương nói, kèm theo một nụ cười vô hại nhưng nhìn thẳng vào mắt Bình khiến cô phải lảng tránh, như vậy là Chương đã có đáp án cho riêng mình.

-Đêm không còn dài, nếu cô không còn hỏi gì nữa thì nên về, ta hơi mệt. À… còn phải tiếp cái anh gì ngoài kia nữa.

-Anh ấy là Cự Lượng.

Chương không nói gì thêm, ngồi mân mê chó lửa có ý đuổi khách nên Bình xin phép ra về nhưng ánh mắt của cô có phần lưu luyến chẳng muốn rời đi.

Lượng được mời vào, mặt hớn hở, hai bàn tay không ngừng xoa vào nhau. Chạm mặt Chương, Lượng xởi lởi thiệu bản thân kèm nụ cười cầu tài, Chương cười:

-Ta đã gặp anh hơn nửa năm trước khi mới đến đây, lần ấy anh mua mấy quả đu đủ xanh mà trả bà cụ tận hai chục đồng, nhờ vậy ta mới có quần áo để vận. Thật cảm ơn anh, mời anh ngồi.

Lượng hơi ngạc nhiên nhưng mau chóng lấy lại vẻ tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện Chương, ánh mắt để ý đến thứ Chương đang cầm trong tay. Đoán Lượng tò mò, Chương nói luôn:

-Đây là chó lửa, một thứ thần khí, mỗi khi nó sủa thì lấy một mạng.

-Ồ, vậy sao?

Lượng tỏ vẻ ngạc nhiên còn Chương thì gật đầu. Chương đánh giá anh chàng này là một người từng trải, có chút bản lĩnh chỉ thông qua cử chỉ lẫn thái độ vừa rồi.

-Những gì các anh cần biết ta đã nói hết với cô Bình, để đỡ mất thời gian, anh Lượng nên hỏi điều gì mới hơn vì ta đoán cô Bình đã nói cả với anh rồi.

Lượng nhìn thẳng vào mắt Chương, Chương không lảng tránh nên ánh mắt Lượng dịu hẳn lại. Lượng lại hỏi tên, hỏi tuổi y hệt như Bình khiến Chương đành miễn cưỡng trả lời cho đến lúc Lượng hỏi một câu khá mới:

-Cậu Chương, cậu có ý định đầu quân cho Thiên Gia Bảo Hựu không?

-Ta đến đây không phải để tham gia vào những việc ấy, ta muốn trở về nơi ta đã đến.

-Bao giờ cậu về? - Lượng nhã nhặn.

-Khi nào ta biết ta sẽ nói cho anh, có thể là ngày mai.

-Thiên Gia Bảo Hựu quân khuông phò nhà Lý, muốn…

Chương giơ tay ngăn Lượng nói thêm.

-Ta không có liên quan gì đến nhà Lý, cũng không liên quan đến bất kỳ ai ở xứ này. Bà cụ cứu ta một mạng, an nguy của bà cụ là điều duy nhất ta quan tâm anh Lượng ạ. Như ta đã nói với cô Bình, các anh là người tốt hoặc… anh là một người tốt bụng nên an nguy của bà cụ nhờ anh cả. Ta với các anh không thù oán, không dây dưa gì nhưng nếu các anh đụng chạm đến bà cụ, ta sẽ làm điều cần phải làm, mong anh hiểu.

-Ồ, chúng ta không có ác ý gì với bà cụ hay bất cứ người dân nào trong vùng này. Cậu Chương ở đây lâu rồi chắc đã từng gặp em Nguyệt?

-Đó là học trò của ta.

-Học trò? Học trò… ý cậu là đồ nhi?

-Đồ nhi là gì?

-Anh đã dạy nghệ cho em Nguyệt ư?

-Ta dạy chữ.

-À, à!

Lượng gãi đầu cười, trong một thoáng, Chương cảm tưởng anh ta như thể vừa thở phào vì trút được gánh nặng nào đó trong lòng.

-Thiên Gia Bảo Hựu quân đang chiêu hiền đãi sĩ, nếu được, chúng ta mời thầy Chương đến làng Vạn một chuyến.

-Ta không phải thầy, chỉ là một người dạy chữ báo đáp ơn cứu mạng nên anh không cần gọi như vậy. Ta không thuộc về nơi này, cũng không muốn tìm hiểu hay tham gia vào cái gì. Anh Lượng còn gì hỏi nữa không? Nếu không thì chúng ta nên dừng nhỉ?

-Được, mong gặp lại thầy thêm lần nữa.

-Ta không phải thầy.

-Cậu đã dạy chữ cho em Nguyệt, là thầy của em ấy thì… thì cũng là thầy của ta.

Chương nhăn mặt không hiểu Lượng đang ám chỉ điều gì nhưng cậu mặc kệ.

-Cậu có thể tặng ta thần khí không?

-Cái gì cơ? Thần khí nào?

-Cậu đã tặng cho Thiên Bình nên ta tưởng là…

-Ta chỉ có một cái duy nhất, gặp cô ấy đầu tiên nên ta trót tặng mất rồi.

Lượng chào ra về nhưng chỉ về đến… ngoài cổng, Chương cũng đoán sẽ như vậy. Thay vì rút quân, quanh nhà bà Cả Ngư có hai vòng binh mã vây kín, sợ là một con ruồi cũng khó mà lọt qua.


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.
— QUẢNG CÁO —