Vân Việt Vãng Sự

Chương 85: Công tử, xin người mau chóng trở về Dần Đô



Sóng gió phất phơ bên bờ sông nhẹ nhàng, từng nhành lay sậy khẽ đung đưa, hạt bông màu trắng nhuộm một vệt nắng mờ. Chiêu Linh đứng lặng bên bờ sông, cạnh y còn có một nhánh hộ vệ thân mặc cẩm bào, tay mang bảo kiếm.

Rõ ràng xung quanh toàn là người, bóng dáng Chiêu Linh thoạt nhìn lại vô cùng cô độc.

Vệ Bình nâng một chiếc phong bào tới đây, khoác lên vai Chiêu Linh, nói: “Thuộc hạ lưu thủ tại bến phà, hai ngày nữa sẽ hội hợp cùng công tử.”

Chiêu Linh chỉnh lý phong bào, buộc chặt vạt áo rồi nói với Vệ Bình: “Người bệnh và sĩ sốt đông đảo, lại là giữa trời đông giá rét, cần phải để sĩ tốt áo cơm không thiếu.”

Đã trấn thủ binh lính tiền tuyết, vậy tuyệt đối không thể để bọn họ thiếu ăn, thiếu mặc được.

Vệ Bình chắp tay: “Có thuộc hạ, xin công tử yên tâm.”

Một đường đưa tiễn, Vệ Bình tiễn Chiêu Linh tới tận bên con đường núi rồi mới một mình trở về bến phà Kim Cốc.

Nhân số của đội hộ vệ vô cùng đông đảo, bảo vệ Chiêu Linh ở giữa, bọn họ cẩn thận từng li từng tí mà hộ tống, chỉ lo trên đường sẽ xảy ra điều gì sai lầm.

Khi Chiêu Linh xuôi Nam Vân Việt, bên cạnh còn có một đội hộ vệ đồng hành, đó vốn là hộ vệ của Thái tử.

Trách nhiệm của đội hộ vệ ấy là thề sống thề chết bảo vệ Linh công tử, một đường này quả thực bọn họ đã làm hết chức trách.

Con đường sơn đạo hẹp dài dẫn thẳng về cửa Kim Cốc, cờ hiệu trên cửa Kim Cốc lay động theo gió, nơi ấy có Triệu Chương trấn thủ.

Sau khi tiến vào cửa Kim Cốc, Chiêu Linh đổi sang ngồi xe ngựa, xuôi theo đường Kim đi tới Mạnh Dương thành. Hiện nay hai người quản lý toà trọng trấn quân sự này là Khuất Tuấn và Trịnh Tín đều đã bị cách chức, những người quản lý mới là Cảnh Lí và Hoàn Bá Yến, hai người còn đang trên đường tới đây nhậm chức.

Chiêu Linh ngồi xe ngựa chạy trên đường Kim, hai bên xe ngựa là hộ vệ theo sát, bất kể là ngựa hay trang phục cũng đều vô cùng hoa mỹ, cực kỳ dễ phân biệt.

Từ xa xa, người trong Mạnh Dương thành đã trông thấy đoàn xe của Linh công tử, bọn họ vội vã mở cửa thành ra.

Thấy Linh công tử tới, sĩ tốt thủ thành đều thở phào một hơi. Nô lệ mưu phản, thủ trưởng bị miễn chức, lòng người nơi Mạnh Dương thành đâu đâu cũng là bàng hoàng.

Một tên quan viên trẻ tuổi ra khỏi thành nghênh đón Chiêu Linh, một mực cung kính: “Công tử, thuộc hạ là Khuất Quý Hiển. trong triều có lệnh, trước khi Bá Yến tướng quân tới đây, thuộc hạ sẽ tạm thời cai quản Mạnh Dương thành, thi hành chức vụ của thủ tướng thành Mạnh Dương.”

Chiêu Linh nhìn quanh bốn phía, thấy lò tinh luyện kim loại đã vô cùng tàn tạ, rất nhiều nhà xưởng bị các nô lệ phá hoại, phải trùng tu xây dựng, lúc này trong nơi tinh luyện kim loại còn đang có không ít sĩ tốt thanh lý phế tích.

Chiêu Linh dò hỏi: “Còn bao nhiêu nhà xưởng tinh luyện kim loại có thể dùng?”

Khuất Quý Hiển hồi: “Có hai toà nhà xưởng vẫn còn hoàn hảo, phường đan và phường nước sơn cũng còn hoàn hảo, chỉ cần bổ sung thêm nô lệ vào là có thể khôi phục lại sản lượng.”

Sẽ không có thêm nô lệ nữa.

Chiêu Linh không nói với Khuất Quý Hiện rằng y chủ trương huỷ bỏ chế độ nô lệ, đồng thời đã phản hồi lại với Thái tử.

Nếu muốn thống trị Vân Việt, nhất định phải huỷ bỏ chế độ tàn khốc kia.

Sau khi leo lên nơi cao nhất của Mạnh Dương thành, lại phòng tầm mắt nhìn về phía núi Tử Đồng, mới thấy mấy ngày trước hoa đồng chuồn đã nở rộ, sắc đỏ tím mỹ lệ kéo dài mấy trăm dặm khiến người ta không khỏi thán phục. Hiện nay, cả cánh hoa đồng chuồn đã mất đi nhan sắc tươi đẹp bởi trời đông gió rét, chúng đã héo tàn cả.

Ngón tay Chiêu Linh chạm lên tường thành thô to, mặt ngoài đầy đá cục loang lổ, tràn ngập cảm giác của năm tháng để lại, phảng phất như y đang động tới lịch sử bao năm đã trôi qua.

Thân ở nơi hoang sơn dã lĩnh rộng lớn mà cô độc, trấn thủ Mạnh Dương thành một phương sẽ vô cùng lẻ loi, dù đứng trên tường thành, Chiêu Linh vẫn có một cảm giác rằng nơi cao sẽ vô cùng lạnh lẽo.

***

Bờ phía Nam của sông Nam Di, trên đài quan sát của huyện Bành có một nam tử cao lớn mặc áo bào sắc xanh đang đứng đón gió, thân hình như trúc như tùng.

Quân sư Trương Trạch ngẩng đầu nhìn lên, thoáng thấy một bóng người xanh biếc, liền biết ấy chính là Thanh Vương tìm mãi chẳng thấy.

Thanh Vương tâm sự nặng nề, nhưng đáng tiếc hắn chưa bao giờ thương nghị việc tư với người ngoài.

Sau khi trò chuyện cùng Phàn Ngư, Trương Trạch mới biết Vương tử mà Dung Quốc phái tới chốn cũ Vân Việt là Linh công tử, còn là người quen biết cũ của Thanh Vương, Linh công tử có ân tình với Thanh Vương.

Tường thành huyện Bành còn đang được xây đựng lại, cục đá, cát sông che đi tường thành đầy than đá. Trương Trạch là một văn nhân, thân thủ cũng không tốt như Thanh Vương, chỉ có thể ở dưới chờ đợi.

Không bao lâu sau, Thanh Vương đã phát hiện ra Trương Trạch tới đây. Thi thoảng lại có sĩ tốt dẫn người qua cửa thành, mỗi khi đi qua Trương Trạch đề phải gọi một câu: Trương quân sư.

Thanh Vương mạnh mẽ leo khỏi đài cao, nhảy một cái từ giá gỗ xuống mặt đất, trong nháy mắt khi rơi xuống bèn ngồi xổm người, cuối cùng lại yên lặng đứng dậy.

Dù biết trên người Thanh Vương vẫn còn đang mang thương tích, nhưng nhìn tay chân hắn linh hoạt đến nhường ấy, ai cũng sẽ có ảo giác rằng dường như hắn đã hoàn toàn khôi phục.

Trương Trạch bước tới nghênh đón Việt Tiềm, bẩm báo một chuyện: “Thanh Vương, vừa rồi thám tử tới báo, chủ tướng Linh công tử của Dung binh đã rời khỏi bến phà Kim Cốc, chỉ mang theo một nhánh hộ vệ đi thẳng về cửa Kim Cốc.”

Việt Tiềm vỗ đi bùn cát dính trên vạt áo bào, bình thản nói: “Ta vừa mới trông thấy ở trên kia.”

Đứng trên đài trông thấy?

Trương Trạch ngẩng đầu nhìn đài quan sát, lại nhìn về phía trại Dung binh bờ bên kia của sông Nam Di, khoảng cách rất xa, hơn nữa có quá nhiều thứ che chắn hai bên bờ sông, Thanh Vương nhận ra được bóng dáng Linh công tử giữa mấy ngàn Dung binh kia thế nào?

Khi ấy, Việt Tiềm thấy bên bụi lau sậy có mấy bóng người đang di động, những người ấy đi về hướng cửa Kim Cốc.

Cùng lúc ấy, hắn cảm giác được: Linh công tử đi.

Đêm qua, hai người gặp gỡ trong giấc mộng, Việt Tiềm ôm Linh công tử, xúc cảm ấy còn lưu lại đến tận sáng sớm, lúc này đã biến mất hệt như sương mù tan biến, lại quay về chốn mờ ảo hư vô.

“Linh công tử thân là công tử của một quốc gia, ắt sẽ không dừng lại tại Vân Việt lâi, rất có thể sẽ chọn tuyết đường đi từ phía Bắc con đường Kim rồi trở về Dung Quốc.” Trương Trạch phân tích.

Dung Quốc không thiếu đại tướng, ắt sẽ có những đại tướng của Dung Vương tới phía Tây này chinh phạt; thân phận của Linh công tử cao quý, thích hợp để ở lại Dần Đô của Dung Quốc, đảm nhiệm chức vụ quan trọng hơn.

Trương Trạch lầm bầm lầu bầu: “Linh công tử rời đi sớm cũng tốt, dù sao cũng là đối thủ khó mà đối phó.”

Gió rét ngày đông thổi tung cát bụi bám đầy lên người Việt Tiềm, đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn. Hắn vỗ đi cát bụi dính lên mặt mày, hỏi: “Vừa ở trên kia, ta còn thấy một nhánh ba, bốn trăm người đến đây nhờ vả. Thủ lĩnh của những người này là nghĩa sĩ phương nào?”

Từ khi Việt Tiềm dẫn dắt nô lệ tạo phản, công chiếm cửa Kim Cốc, đồng thời dưới sự vây quét của Dung binh còn dẫn theo tám nghìn nô lệ thành công qua sông Nam Di, danh tiếng của hắn đã vang vọng nơi phía Tây Vân Việt và Nam bộ.

Hai ngày qua vẫn luôn có những đội ngũ lục tục tới huyện bành nhờ vả Việt Tiềm, bọn họ hoặc là tụm năm tụm ba, hoặc là tiểu đội hơn mười người, cũng có những đầu lĩnh nhỏ đưa mấy trăm bộ hạ tới, trực tiếp nương nhờ dưới trướng Việt Tiềm.

Đội ngũ của Việt Tiềm đang tăng trưởng, danh hiệu và sự tích về hắn đã lưu truyền khắp đất rừng Vân Việt, rất nhiều quốc gia cũng đã biết chốn cũ Vân Việt có một kẻ như vậy xuất hiện.

Trương Trạch trả lời: “Bọn họ vốn là nông phu của huyện Chu, ngày đêm lao động không ngưng không nghỉ, cuối cùng vì Đông quá lạnh mới đánh giết những binh lính giam giữ, từ đây lưu vong xugn quanh. Thủ lĩnh Lâm Võ nghe nói Thanh Vương ở huyện Bành, hôm nay cố ý suất lĩnh bộ hạ tới đây nương nhờ Thanh Vương. Thần vừa mới trò chuyện cùng Lâm Võ, người này lời nói sảng khoái, anh dũng hữu mưu, là vị hào kiệt đương đại.”

“Thủ lĩnh là Lâm Võ? Chính là kẻ đầu xuân năm nay đã công hãm thị trấn huyện Chu, cướp bóc trắng trợn?” Trí nhớ của Việt Tiềm rất tốt.

“Chính là gã.”

Trương Trạch gật đầu, lại nói: “Bọn họ khuyết thiếu kỷ luật, cần phải được ràng buộc bằng quân pháp.”

Muốn để những nông dân khởi nghĩa biến thành quân chính quy tuân thủ kỷ luật là cả một quá trình.

Việt Tiềm chỉnh lý y quan, Trương Trạch hộ tống hắn đi tới cửa thành.

Lúc này đa phần binh sĩ đã dùng bữa xong, nện bước chỉnh tề đi ra khỏi thành, Việt Tiềm cũng nên đi ra khỏi thành điểm binh rồi.

E rằng Dung binh bên mạn Bắc thấy binh lực Vân Việt bờ phía Nam cường thịnh sẽ sản sinh tâm lý kiêng kỵ, kéo dài những ngày thảo phạt. Việt Tiềm hy vọng có thể đình chiến một thời gian, dưới trướng hắn có rất nhiều binh lính mới gia nhập, cần phải thao luyện.

Đội ngũ nhờ vả Việt Tiềm liên miên nối liền không dứt, sự vụ nhiều không đếm nổi, chỉ hai ngày sau, ngay cả vài khắc chợp mắt cũng đã là vô cùng quý giá, dưới mắt Việt Tiềm cũng hiện ra hai quầng thâm đen rõ ràng.

Hắn đang nắm giữ một nhánh quân đội số lượng vô cùng khả quan, những sĩ tốt mặc giáp cầm kiếm đánh trận đã lên tới gần ba vạn người.

Cùng lúc đó, có tin khẩn truyền tới huyện Bành: Hoàn Thông tướng quân của Dung binh đã thành công thảo phạt đầu lĩnh phản tặc Thường Quý phía Bắc, tru diệt Thường Quý, còn đang muốn thừa thắng xông lên, đi tới phía Nam tiêu diệt phản tặc.

Hoàn Thông tướng quân tự xưng có năm ngươi ngàn binh, trên thực tế binh lực chỉ có ba, bốn vạn người, Hoàn Thông suất lĩnh còn vừa đạt được đại thắng, có thể nói là sắc bén, khó mà gánh nổi.

Buổi tối, Việt Tiềm đọc xong một phần báo cáo của thuộc hạ, hệt như vừa mới nhớ tới điều gì, không chút hoang mang mà mở bản đồ ra. Tại biên giới phía Đông Nam, hắn tìm được một toà thành, bèn dùng bút lông khoanh tròn nơi ấy.

Ấy là một toà thành lớn, bên cạnh chỉ chú thích hai chữ: Tể thành.

Huyện Bành chỉ là một toà thành nhỏ, còn đang phải tu sửa khẩn cấp, hiện nay đã cực kỳ vững chãi, nếu Dung Quốc muốn phái một lượng lớn sĩ tốt tới tấn công nơi này, e là cũng chỉ có thể lần lượt chia thành từng nhóm nhỏ.

Người Dung không ngốc, nhất định sẽ chia làm mấy đội ngũ nhỏ, tiến công đánh vào cứ địa của Việt Tiềm từ nhiều phương khác nhau.

Việt Tiềm có thể suy đoán rằng chủ lực của Dung binh sẽ chia ra ít nhất hai nhánh, một nhánh vào ở bến phà Kim Cốc, tập kích huyện Bành từ chính diện; một nhánh đánh vào Tể thành, tấn công quận Giang liền với Tể thành.

“Người đâu, gọi Phong Bá Ích tới!”

E là phải phái Phong Bá Ích trấn thủ quận Giang, Việt Tiềm sẽ tự mình thủ lại huyện Bành.

Một hồi không có tiếng vệ binh đáp lại, Việt Tiềm ngẩng đầu lên, thấy không có bóng ai trong phòng, bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt.

Hắn đi ra khỏi phòng, trông thấy hai tiểu binh đều đang đứng ngoài cửa quan sát một nhánh đội ngũ vận tải lương thực, đội ngũ ấy rất dì.

Dường như toàn bộ những người trong thành đều ra khỏi phòng quan sát, bởi đội ngũ vận chuyển lương thực này không chỉ đưa lương thực tới, và còn dẫn cả dê bò đến.

Đội ngũ ấy đi qua trước mặt Việt Tiềm, đột nhiên chỉ thấy một bóng người nhào từ trong đám người ra, chạy thẳng về phía ông lão đi đầu đội ngũ.

Khoé môi Việt Tiềm hơi cong lên, hắn nhận ra đội trưởng đội ngũ này là Thường phụ, mà người nhào về phía Thường phụ chính là Phàn Ngư.

Đến nằm mơ cũng cảm thấy đây là điều chẳng hề chân thực, Phàn Ngư, Thường phụ, lại có cả Việt Tiềm, bọn họ quen biết nơi Hữu uyển, cùng bị biếm làm đầy tớ, đã cùng chịu biết bao đau khổ trong Hữu uyển; lại trong nháy mắt, bọn họ gặp lại nơi chốn cũ Vân Việt, cũng đã sống rất tốt.

Nhìn Phàn Ngư và Thường phụ vui mừng ôm ấp nhau, còn có những người dân không nhịn được mà hoan hô vang trời khi thấy đội ngũ của quận Giang đưa lương thực tới huyện Bành, đáy lòng Việt Tiềm cảm thấy vô cùng vui mừng.

Thường phụ và Phàn Ngư đi tới bên cạnh Việt Tiềm, dưới ánh lửa nhảy nhót, bọn họ tìm được Việt Tiềm thân đơn chiếc bóng, sau đó cả hai cùng đưa tay ra, đánh nhẹ lên bả vai hắn.

Thường phụ kích động đến rơi lệ, than thở: “Quả là không dễ dàng gì.”

Một đường này đi cùng nhau, không ai biết Việt Tiềm đã chịu đựng biết bao gian khổ, cũng từng đưa ra lựa chọn gian nan nhất, hắn mất đi quá nhiều, cũng nhận được rất nhiều rồi.

***

Đêm ở Mạnh Dương thành cực kỳ yên tĩnh, lục tục có những sĩ binh từ nơi khác được điều tới đóng giữ ở nơi đây, thế nhưng binh lực vẫn vô cùng ít ỏi.

Tối nay, Mạnh Dương thành nghênh đón một vị khách quý, ấy là người tự mình nhận lệnh của Thái tử tới đây thống trị Mạnh Dương thành – Cảnh Lí.

Nguyên quản lý của Mạnh Dương thành đã bị bãi miễn, quan ấn và công văn đều được Linh công tử chuyển giao cho Cảnh Lí.

Cảnh Lí nhận lấy những thứ ấy, đặt lên bàn sách, thuật lại với Chiêu Linh: “Công tử, bởi cục diện chính trị của Thư Quốc rung chuyển, Bá Yến đã trì hoãn mất mấy ngày tại Thư Quốc, một tuần sau mới có thể suất binh đến Mạnh Dương thành. Hiện nay binh lực vùng phía Tây của Vân Việt hư không, Thái tử đã điều sĩ tốt từ những nơi khác tới, lệnh cho bọn họ mau mau đến đây trợ giúp.”

Cảnh Lí và Hoàn Bá Yến được bổ nhiệm làm người quản lý mới của Mạnh Dương thành, bọn họ không chỉ quản lý Mạnh Dương thành và nhà xưởng tinh luyện kim loại mà còn cai quản cả quặng mỏ núi Tử Đồng và cửa Kim Cốc, bến phà Kim Cốc.

“Nhất định phải chờ sau khi đại quân đến đây đông đủ mới đồng thời hành động được.” Chiêu Linh vừa nói, vừa trải một phần bản đồ ra.

“Hoàn Thông tướng quân tiến công từ hướng Đông, thảo phạt quận Giang đã bị đầu lĩnh phản tặc Việt Tiềm chiếm cứ.” Ngón tay Chiêu Linh thành thục miêu tả lại con đường hành quân của Hoàn Thông tướng quân, cuối cùng dừng lại trên quận Giang.

Khi nhắc tới “đầu lĩnh phản tặc Việt Tiềm”, Chiêu Linh không hề chần chừ, cũng rất thẳng thắn, Cảnh Lí cũng đã biết đầu lĩnh phản tặc của Tây Nam Vân Việt chính là Việt Tiềm.

“Rất tốt!”

Cảnh Lí vỗ tay, nhìn bản đồ tường tận rồi nói: “Hoàn Thông tướng quân suất binh tiến công từ phía Đông, Dung binh bên bến phà Kim Cốc tấn công từ phía Nam, chỉ mong trận chiến này sẽ một lần đánh hạ được cường đạo chiếm cứ quận Nam Di và quận Giang, kết thúc chiến tranh.”

Ngón tay thon dài của Chiêu Linh rời về một đầm nước rộng lớn và rừng rậm nguyên thuỷ chiếm cứ cả một phần bản đồ rồi nói: “Nếu như mất đi quận Nam Di và quận Giang, Việt Tiềm vẫn còn cơ hội tiến vào Mộng trạch và quận Nam do người Di khống chế.”

Sĩ tốt và vũ khí của Dung Quốc đều vô cùng tinh nhuệ, khó đối phó, người Di trang bị chủ yếu bằng cung tên và giáp gỗ, đối phó với người Di, người Vân Việt vẫn có phần thắng lớn hơn.

Người Vân Việt có thể thích ứng với cuộc sống sinh hoạt trên sông nước, có thể sinh sống trên thuyền, dù là giữa Mộng trạch bao la như biển, bọn họ vẫn có thể sống tốt, sinh hoạt trong rừng rậm oi bức ẩm ướt.

Cảnh Lí nói: “Quả thật, hắn có đường lui.”

Dung binh cũng chỉ có thể hoạt động nhiều nhất tại lề rừng Mộng trạch, lại càng không dám bước vào quận Nam. Nơi ấy đầm lầy trải rộng, rừng rậm còn có chướng khí có thể giết chết người Dung.

Cảnh Lí bất đắc dĩ nói: “Việt Tiềm đúng là biết chọn nơi mà tạo phản.”

Bỗng nhiên như nhớ ra cái gì, Cảnh Lí không nói tiếp nữa, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Chiêu Linh, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Một lát sau, Cảnh Lí đứng lên chắp tay với Chiêu Linh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Công tử, xin người mau chóng trở về Dần Đô, đây cũng là ý tứ của Thái tử, Quốc quân nơi ấy…”

Thân thể của Quốc quân Dung Quốc vốn không tốt, e rằng không còn bao nhiêu thời gian nữa.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Việt Tiềm: Cảnh Lí, dường như ngươi còn chưa biết, ta chưa từng bại trận.

Tác giả: Thái tử đăng cơ, sắp kết thúc câu chuyện ở cổ đại rồi.