Vân Việt Vãng Sự

Chương 58: Ý tứ hàm xúc, có phần dứt khoát



Biệt đệ của Thái tử nằm ở nơi mặt Đông của mặt hồ trong Phán cung, nơ đó cây cối um sùm, hạc sếu bay cao, cảnh sắc tuyệt hảo. 

Biệt đệ tuy lớn, bên ngoài nhìn khí thế vô cùng, bên trong lại bày trí đơn giản, còn có thể gọi là giản dị. Thái tử cũng chẳng phải người xa hoa lãng phí.  

Xe ngựa của Chiêu Linh và Chiêu Thuỵ còn chưa tới bên ven hồ, người hầu trong Biệt đệ đã tập trung ngay ngoài cửa lớn, cùng nhau nhìn về bên ngoài, trông chờ mong mỏi. 

Vừa thấy xe ngựa của khách quý phía xa xa, quản gia lập tức vào nhà thông báo với Thái tử. 

Xe ngựa vững vàng dừng trước cửa viện. Chiêu Linh và Chiêu Thuỵ vừa mới xuống xe, ngẩng đầu lên đã thấy một nam tử trẻ tuổi nhưng uy nghiêm đi từ cửa viện ra, bước thẳng về phía bọn họ. Đó chính là Thái tử. 

Thái tử tiến đến nghênh đón hai vị đệ đệ, dư quang liếc qua tuỳ tùng bên cạnh xe ngựa, ánh mắt dừng lại trên người Việt Tiềm trong chốc lát, con ngươi lạnh tựa như đao. 

Môn khách Vệ Bình của Thái tử đã phát hiện ra tư tình của Chiêu Linh và Việt Tiềm, tính tới nay đã là khoảng mấy ngày, hẳn Vệ Bình đã sớm báo chuyện này cho Thái tử. 

Việt Tiềm nhìn thẳng Thái tử, không tránh né ánh mắt của đối phương, cũng chẳng có chút chột dạ nào. Trong mắt Thái tử, dáng vẻ ấy chính là yên tâm thoải mái, không coi ai ra gì. 

“Huynh trưởng!” Chiêu Thuỵ chạy mấy bước về phía Thái tử, bước chân tuy chậm, nhưng thân mình êm ái. 

“Huynh trưởng.” Chiêu Linh cười khanh khách, cất bước tiến lên. 

Thái tử nắm lấy tay hai vị đệ đệ, cười nói: “Đều tới rồi, mau vào viện thôi. Ta đã bày tiệc xong xuôi, chỉ còn chờ hai người.” 

Ba huynh đệ cùng đi vào cửa viện, một đường vừa bước vừa tán gẫu, chuyện được nhắc tới chính là Thất công tử sắp tới đất phong Trường Hành. 

Lại nghe Chiêu Thuỵ nói: “Đường đi phải tới những hai trặm dặm, quá xa. Nếu không phải không tiện về gặp các ngươi, ta sẽ vô cùng hài lòng với mảnh đất Trường Hành ấy.” 

Thái tử nói: “Không tính là xa, còn gần hơn nhiều so với đất phong của lão Ngũ. Nhưng không được lười biếng, mỗi năm nhớ phải trở về ít nhất hai lần.” 

Chiêu Linh không nói gì, chỉ nghe tiếng cười càng đi càng xa. 

Chủ nhân và khách quý đều đã tiến vào trong chủ viện, tuỳ tùng của khách quý được sắp xếp nghỉ ngơi ở tiền viện. Lúc này đã là hoàng hôn, cảnh sắc sông núi bên ngoài có thể nói là vô cùng tráng lệ. 

Thái tử, Chiêu Linh và Chiêu Thuỵ cùng leo lên lầu cao, phóng tầm mắt ngắm nhìn mỹ cảnh trên mặt hồ, ánh mặt trời cũng nhuộm lên người họ một tầng vàng sáng. 

Chiêu Thuỵ không hứng thú với mỹ cảnh nhiều bằng mỹ thực. Hắn đứng trên lầu nhìn mấy tên đầu bếp nhấc từng hộp cơm bước vào cửa viện, dường như có thể nghe được mùi thơm của đồ ăn, không nhịn được mà xoa tay. 

Hắn quay đầu lại nhìn Thái tử và Chiêu Linh, bọn họ còn đang bận trò chuyện cùng nhau. Thái tử dò hỏi đôi ba chuyện trong phủ của Chiêu Linh, nói rất nhỏ. Chiêu Thuỵ không tiện tham gia vào, tâm tư cũng chẳng còn ở đây, hô lên: “Huynh trưởng, Bát đệ, ta đi xuống lầu trước. Hai người đừng đợi lâu quá, trời đã sắp tối rồi.”

Thái tử và Chiêu Linh đồng thời gật đầu nhìn Chiêu Thuỵ. Tầm mắt Thái tử hướng về ven hồ, nơi ấy có hai, ba người đang đi dạo, trong đó có một dáng hình thẳng tắp, y nhận ra được đó là Việt Tiềm. 

Chiêu Linh thuật lại: “Quản gia là người chính trực trung hậu, ta gọi lão làm việc, trước nay chưa từng phải căn dặn cũng vẫn sẽ làm rất tốt. Hiện nay vẫn cần chiêu nạp thêm vài môn khách nữa, dù sao những người khác cũng đông đủ tôi tớ rồi.”

Y nhìn theo tầm mắt Thái tử, cũng thấy Việt Tiềm đang đi lại ven hồ. 

Trước đây vốn muốn để Việt Tiềm tránh khỏi tầm mắt Thái tử, hiện tay Thái tử đã biết quan hệ giữa y và Việt Tiềm, tránh né cũng chẳng còn có ý nghĩa gì cả. 

“A Linh, ta nghe nói Tây viện vốn dành cho mỹ cơ của ngươi không có một mỹ cơ nào, ngược lại còn để một tên Việt hầu ở, có chuyện này sao?” Thái tử khoác tay lên lan can, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng Việt Tiềm, bởi cách khá xa nên cũng không thấy rõ mặt mày hắn.

Trí nhớ của Thái tử rất tốt, mà ấm tượng Việt Tiềm để lại cho y cũnng tương đối sâu sắc. 

Chiêu Linh như đã chuẩn bị từ lâu, sảng khoái thừa nhận: “Chuyện này là thật.”

Thái tử khoác một tay lên, buông nắm đấm ra. Y đang suy tư. Thái tử chưa từng trách cứ Chiêu Linh bao giờ, tuổi tác hai huynh đệ chênh lệch nhiều, từ khi còn nhỏ đã vô cùng cưng chiều đệ đệ cùng mẹ duy nhất này. 

Thái tử trầm ngâm nói: “Nói như vậy, những chuyện khác cũng đều là thật?”

Những chuyện khác ở đây đến cùng là chỉ chuyện nào, trong lòng Chiêu Linh biết rõ. 

Y không che giấu, vốn cũng chẳng cần thiết, vô cùng thẳng thắn: “Nếu là thật, huynh trưởng sẽ muốn giết hắn sao?” 

Thái tử lạnh lùng đáp: “Đúng là có ý đó.” 

Chỉ cần làm thịt Việt Tiềm là có thể giải quyết chuyện này, Thái tử đã muốn làm như vậy từ lâu. 

Chiêu Linh lập tức trả lời: “Không cho.”

Đèn đuốc trong chủ viện sáng choang, yến hội đã sẵn sàng, ven hồ không còn bóng dáng Việt Tiềm. Thân là tuỳ tùng của khách quý, nhà bếp cũng chuẩn bị rượu và đồ nhắm cho họ. 

Thái tử biết y không chịu, ý vị sâu xa: “A Linh, ta không hy vọng cố sự của Trường Lăng quân sẽ lặp lại trên người ngươi.” 

Trường Lăng quân là người Chấp Quốc, vốn là đệ đệ của Chấp Vương, được phong là Trường Lăng quân. Trường Lăng quân không gần nữ sắc, chỉ chuyên sủng mỗi một môn khách họ Nguỵ, cũng giao hết quyền lực trong tay cho họ Nguỵ kia. Sau đó quân địch tấn công Chấp Quốc, Chấp Quốc cũng liên tục bại trận thua cuộc, kẻ họ Nguỵ kia bắt cóc Trường Lăng quân hiến cho địch quốc, muốn mưu cầu quan to lộc lớn. 

Chiêu Linh quả thực đã từng nghe về cố sự của Trường Lăng quân. Y trầm mặc trong chốc lát, trả lời: “Huynh trưởng, ta biết Việt Tiềm là người thế nào. Hắn không phải kẻ họ Nguỵ ấy, mà ta cũng sẽ không trở thành Trường Lăng quân. Hắn đã cứu mạng ta nhiều lần, có ân với ta, nên được khoan thứ.” 

“Còn về chuyện trong phòng ngủ, đương nhiên là do ta ra lệnh cho hắn, le nào hắn còn có thể tới cưỡ,ng bức ta?” Cảm xúc của Chiêu Linh vô cùng bằng phẳng, ung dung tự tại. 

Y sinh ra trong Vương thất, đã từng thấy vô số những chuyện kỳ quái, không thấy thì từng nghe, các quốc gia đều có chuyện hỗn loạn hoang đường của Vương công quý tộc, quả thực quá khó coi. So với những chuyện ấy, yêu thích nam sắc thật sự chẳng phải là chuyện hiếm lạ. 

“Nhóm người Vân Việt cuối cùng sẽ được vận chuyển về Mạnh Dương thành cuối tháng nay. Hoặc là hắn chết, hoặc là lưu vong, đều sẽ phải rời khỏi Dần thành.” Thái tử không định bàn luận cùng Chiêu Linh, chỉ đang nói ra sự thật. 

Nghe Thái tử cường điệu Việt Tiềm chỉ có hai lựa chọn khác nhau, Chiêu Linh lắc lắc đầu, nói rằng: “Huynh trưởng sủng ái Đường cơ, Đường cơ bị bệnh liệt giường, huynh trưởng cực nhọc ngày đêm, chẳng thể nghỉ ngơi yên ổn, tự mình bưng cháo bón thuốc, huynh trưởng yêu nàng sao? Ta yêu Việt Tiềm, cũng không kém gì huynh trưởng yêu Đường cơ.” 

“Nếu ta muốn huynh trưởng gi,ết chết Đường cơ, hoặc trục xuất nàng, tránh việc kết thông gia với con gái chư hầu Vương tộc không thành, huynh trưởng chịu không?” Chiêu Linh tình cảm dạt dào, mỗi lời đều là xuất phát từ đáy lòng. 

Thân phận đặc biệt khiến họ luôn phải đối mặt với giữ lấy hay từ bỏ, không thể xử lý theo cảm tính; nhưng buông thân phận ấy xuống, bọn họ cũng là một con người. 

Đáy lòng Thái tử vô cùng sầu lo. Y không thể lý giải được tình yêu của nam tử trên thế gian này, mà lúc này y biết rõ, Chiêu Linh đã sảy chân rơi vào bể tình. 

***

Sau khi trời tối, chủ viện vang lên tiếng ca múa đàn hát, ăn uống linh đình, tiếng cười nói vui vẻ. Thái tử chủ trì yến hội, không chỉ có hai công tử Chiêu Thuỵ và Chiêu Linh mà còn có những khách mời khác nữa. 

Nơi tiền viện cũng được bày sẵn rượu và thức ăn để chiêu đãi tuỳ tùng của khách nhân. Đồ ăn sung túc, hơn nữa còn vô cùng phong phú. 

Một đám tuỳ tùng ăn đến mức ăn bóng loáng dầu, tiếng cười nói chẳng dứt. 

Việt Tiềm ngồi trong góc uống rượu, ban đầu là một mình, một chén lại một chén, cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu, thi thoảng còn có người lại đây chúc rượu, ai đến Việt Tiềm cũng không cự tuyệt, cùng người chè chén. 

Ngự phu Vệ Hoè ngồi cùng bàn khuyên hắn: “Việt hầu uống vừa rượu thôi, sáng mai không dậy nổi sẽ hỏng việc.” 

Đêm nay bọn họ ngủ lại Biệt đệ của Thái tử, sáng mai Linh công tử sẽ trở về thành. Thân là người hầu thiếp thân, thường ngày Việt Tiềm có uống rượu cũng sẽ cố gắng thiết chế. 

“Mấy chén nhỏ thôi, không có chuyện gì.” Việt Tiềm không nghe khuyên bảo, gõ nhẹ lên bàn ăn, nhắc nhở tỳ nữ rót rượu. 

Trước đây Việt Tiềm vẫn luôn cẩn trọng, chưa bao giờ mê rượu, hôm nay sao lại như biến thành người khác. 

Nhìn hành vi phómng đãng chẳng nghe khuyến cáo của hắn, Vệ Hoè thầm nghĩ: Còn nói không có chuyện gì, này rõ ràng là say rồi. 

Màn đêm thăm thẳm, tiếng ca múa bên chủ viện đã ngừng lại từ lâu. Khách nhân lưu lại qua đêm, thị nữ chong đèn chiếu sáng, đưa người tới phòng khách. 

Tiệc rượu tại biệt viện cũng chuẩn bị kết thúc, tuỳ tùng dồn dập rời chỗ, để lại mắt đất bừa bộn, mấy người hầu còn đang lúi húi dọn dẹp. 

Việt Tiềm loạng choà loạng choạng đứng lên, hỏi người hầu trong Biệt đệ xem nhà xí ở nơi nào. Người hầu chỉ tay về phía góc biệt viện. 

Hành lang Biệt đệ được đèn đuốc chiếu sáng, tìm một gian nhà xí cũng không khó. 

Việt Tiềm đi qua một cánh cửa viện, đây là góc Tây trong viện, nhìn thấy gian nhà xí, hắn bước vào trong giải quyết vấn đề, sau đó ra ngoài rửa tay. 

Sau khi rửa sạch tay, Việt Tiềm ngẩng đầu lên, đánh giá bốn phía. 

Tửu lượng của hắn tốt, đã say sáu, bảy phần nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo. 

Việt Tiềm không quay về tiền viện, trái lại còn đi về phía Tây viện cách vách. Yến hội nơi chủ viện đã kết thúc từ lâu, bắt đầu có mỹ cơ, thị nữ lục tục trở về nghỉ ngơi. 

Việt Tiềm xông vào Tây viện. Giữa đêm tối, chẳng ai chú ý tới hắn, hắn đứng dựa vào tường, đèn lồng bên người thi thoảng lại lách tách kêu vang. 

Một nhạc sĩ đi qua người Việt Tiềm, bước chân vội vã. Việt Tiềm ẩn thân trong tối, nếu không nhìn kỹ, chẳng một ai phát hiện ra trong góc có người. 

Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, phát hiện ra vầng trăng đã mỏng như đường mày. Cuối tháng rồi, mấy ngày nữa là đã hết một tháng. 

Trăng sáng chảy theo vòng tuần hoàn, từ khi trăng khuyết tới trăng tròn, lại từ khi trăng tròn đến trăng khuyết. 

Đáng tiếc chuyện giữa người và người phân phân hợp hợp, không giống mặt trăng có khuyết tất viên, có viên tất khuyết. Giữa người và người, nếu đã rời xa, thường sẽ khó mà gặp lại. 

Gió đêm thổi qua mùi rượu trên người Việt Tiềm, khiến đầu óc hắn vô cùng tỉnh táo. Hắn tự giễu nghĩ, e là còn phải rót thêm thật nhiều rượu. 

Chịu đựng tới tận giờ muốn được say, trái lại càng uống càng không say. 

Bên tai truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, là một tỳ nữ chong đèn hộ tống một mỹ cơ. Hai người đang muốn bước vào Tây viện. 

Nơi Việt Tiềm đang đứng cách cửa viện không xa. Chân hắn dài, bốn, năm bước đã tiến lại.

Tỳ nữ còn nhỏ, mỹ cơ xinh đẹp tựa hoa, áo quần hoa lệ. Khi hai nàngd di tới cửa viện, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng một đại hán cao lớn, mỹ cơ vội vã lùi về phía sau, tỳ nữ kinh hoảng hỏi: “Ngươi là ai?”

Thân thể Việt Tiềm chen vào giữa hai người, ngăn mỹ cơ lại, bả vai rộng lớn, dáng dấp hung hãn. Tỳ nữ thét lên một tiếng, ném đèn lồng chạy đi, chạy về hướng tiền viện hô hoán gọi người: “Người đâu mau tới, có kẻ gian!” 

Mỹ cơ thấy đường đi bị ngăn cản, sợ hãi nói: “Ngươi muốn làm gì?” 

Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị “kẻ gian” đè lên tường, đồng thời còn nghe được mùi rượu nhuốm đầy thân nam tử này. 

Việt Tiềm nói: “Đừng nhúc nhích.”

Mỹ cơ không giám nhúc nhích, tưởng rằng kẻ phía trước đã say khướt, lúc này ngẩng lên lại thấy rõ mặt của đối phương. Đôi mắt ấy sáng ngời, người này rõ ràng không say. 

Từ khi tỳ nữ la to thành tiếng đầu tiên, tiền viện đã có tiếng người đáp lạ, mỹ cơ biết lập tức sẽ có người tới cứu giúp. 

Nhưng nàng vẫn vô cùng hồi hộp, cũng không loại trừ được trường hợp kẻ thù của Thái tử phái tử sĩ tới, người này chém giết Thái tử còn chưa toại nguyện, muốn bắt cóc cả mình? 

“Xin lỗi.”

Âm giọng ấy trầm thấp, lướt qua nhẹ bẫng như bông. 

Mỹ cơ trợn tròn đôi mắt, hoài nghi mình nghe nhầm. 

Cùng lúc đó, hơn mười nam tử vọt từ tiền viện tới đây, nhìn thoáng qua mỹ cơ đã bị nam tử cao lớn kia chế ngự, không nói hai lời, lập tức lao tới bắt “kẻ gian”. 

Việt Tiềm quật ngã người đầu tiên, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba. Phản ứng của hắn nhanh nhẹn, thân mình mạnh mẽ. 

“Cùng tiến lên, mau bắt hắn lại!” Không biết là ai vừa hô lên. 

Mọi người cùng nhau tiến lên, có người đè thân, có người túm chân, tóm tay, cuối cùng cũng đè Việt Tiềm xuống đất. 

Thật ra tới lúc này, Việt Tiềm cũng chẳng còn phản kháng lại nữa. 

“Kẻ gian từ đâu đến, còn dám ngang ngược tại quý phủ Thái tử?”

Một gã hộ vệ nắm lấy búi tóc Việt Tiềm, nhấc đầu hắn lên, châm lửa chiếu sáng. 

Lúc này đã có người nhận ra, kinh ngạc nói: “Là người hầu của Linh công tử.” 

“Đây là say đến mơ hồ rồi?”

“Quá nửa là say rồi sao?” 

Mọi người mồm năm miệng mười, đột nhiên một giọng nói không giận tự uy truyền tới: “Chuyện gì đã xảy ra?” 

Người tới chính là Thái tử. Không biết là ai phản ứng nhanh nhẹn đến thế, chạy tới chủ viện thông báo cho Thái tử. 

Mọi người vội vã quỳ xuống, một người ăn mặc như quản gia tiến lên thuật lại chuyện đã xảy ra. 

Tỳ nữ vô cùng kinh hãi, ôm lấy mỹ cơ gào khóc. Mỹ cơ vỗ vỗ vai tỳ nữ, lúc này nàng vô cùng bình tĩnh, chỉ có tâm lý cảm thấy nghi hoặc. 

Thái tử đã hiểu đại khái câu chuyện, lúc này mới nhìn thấy áo quần hộ vệ của “kẻ gian”. Thấy là Việt Tiềm, Thái tử âm thầm giật mình, sau đó như ý thức được điều gì, y nhìn về phía Việt Tiềm, lạnh giọng: “Ngươi đang tự tìm đường chết.” 

Bị một đám người thô lỗ đè xuống, khoé miệng Việt Tiềm có máu, trên mặt cũng có vết trầy, nhưng ánh mắt kiên nghị, còn có ý tứ quyết tuyệt. 

Thái tử nhìn ra, hơi kinh ngạc. Có điều cũng chỉ đến thế mà thôi. 

Ngươi muốn mượn tay ta, đạt được mục đích về chốn cũ Vân Việt, có đúng không?

Cũng tốt. 

“Không được để lộ chuyện ra ngoài, giải người ra ngoài sân.” Thái tử ra lệnh cho người bên cạnh. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Chiêu Linh hiểu Việt Tiềm rất rõ, có thể đoán được Việt Tiềm cố ý làm vậy.