Vân Việt Vãng Sự

Chương 55: Hấy rõ con đường của chính mình



Ánh mặt trời vô cùng chói mắt, nướng nóng mặt đường đông nghịt. Xa xa có thể thấy được ánh sáng chói loá toả ra từ áo giáp của thủ vệ trước cung, mặc dù khí trời nóng bức, bọn họ vẫn bày ra trận địa sẵn sàng đón tiếp quân địch. 

Việt Tiềm đứng dưới mái hiên, bên cạnh là tiếng trò chuyện của đám Ngự phu, còn không biết tiếng khóc thút thít nghẹn ngào của nữ tử truyền ra từ nơi nào. 

Sáng sớm, hắn đã đưa Chiêu Linh tới cửa cung, đi qua một hàng phủ đệ của các quan chức ở Nam thành, từng thấy binh sĩ theo lệnh áp giải mấy tên hầu người Vân Việt ra khỏi phủ. 

Người hầu đều bị trói gô, mặt mày không cảm xúc, tự thân đã tê dại với đối xử thô lỗ, hoặc có những người che mặt gào khóc, bi thương thấu trời. 

Lúc này, tiếng khóc lóc nghẹn ngào đè nén, tiếng bước chân dồn dập, quan chức cũng đã hạ triều, lục tục đi từ cửa cung ra. 

Hai quan chức vừa đi vừa tán gẫu, người trẻ tâm tình kích động, thì thầm: “Dựa vào đâu mà tên người hầu Vân Việt kia có thể miễn tội đi đày! Mệnh lệnh của Quốc quân ban xuống, thân là công tử không chỉ không nhận lệnh, còn công khai cãi lời! Ai cũng nói Linh công tử là hiền tài, ta thấy người trong thiên hạ đã bị che mắt cả rồi!” 

“Suỵt!” Quan chức lớn tuổi nháy mắt ra dấu, nhìn thấy Ngự phu người Vân Việt kia của Linh công tử đang đứng cách đó không xa.

Quan chức tuổi trẻ chẳng có thời gian để ý, cất cao giọng mà nói: “Ngươi đường đường là đại phu, chẳng lẽ còn sợ một tên nô lệ Vân Việt?” 

Người lớn tuổi bị chỉ trích, cũng không thèm quản, chỉ lắc đầu rồi phất ống tay áo rời đi. 

Mặt mày Việt Tiềm nhìn không ra chút tâm tình không yên nào, dù có những người chỉ trỏ hắn, trong mắt hắn cũng chẳng có những quan chức Dung Quốc này, chỉ tập trung kiếm tìm một bóng hình duy nhất. 

Bóng dáng Chiêu Linh nhanh chóng xuất hiện. Y đang đi cùng Sử quan Cảnh Trọng Diên, hai người họ thấp giọng trò chuyện. 

Đi tới bên cạnh xe ngựa, Cảnh Trọng Diên nói lời từ biệt với Chiêu Linh, còn liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt mày đầy vẻ rầu rĩ. 

Cảnh Trọng Diên lên xe, xe ngựa chậm rãi lăn bánh rời đi. Trước sau màn xe vẫn chẳng thả xuống, y nhìn kỹ Việt Tiềm và Linh công tử, đáy lòng không khỏi thổn thức. 

Quốc quân khăng khăng muốn đày những nô bộc Vân Việt trong Đô thành lưu vong về Mạnh Dương thành, Cảnh Trọng Diên vẫn duy trì thái độ phản đối với việc này, cho là đa số những người hầu này không mắc phải sai lầm, lưu vong những người vô tội thật sự quá tàn khốc, không biết làm sao để khuyên bảo Quốc quân. 

Mệnh lệnh của Quốc quân đã được ban xuống hai ngày, nhóm người Vân Việt đầu tiên cũng đã bị lưu vong. 

Trong quý phủ của quan to, ai cũng có vài nô bộc Vân Việt đang phục vụ, có những nhóm chỉ để thoả mãn nhu cầu ăn uống của quý tộc, có những nhóm để thoả mãn nhu cầu sắc dục, tất cả đều bị những kẻ cổ hủ ấy coi là người mang tội. 

Những người Vân Việt trẻ tuổi cường tráng sẽ bị lưu đày về núi Tử Đồng khai thác quặng, tinh luyện kim loại, làm khổ dịch; người già trẻ em lại có cách khác, có thể làm những việc không cần nhiều quá nhiều sức lực trong nhà xưởng, hoặc dệt vải may áo cho binh sĩ. 

Chiêu Linh leo lên xe ngựa, ngồi vào trong toa xe, lại thả màn xe xuống, xe đi ánh nắng nóng nực, cũng ngăn trở sự hỗn loạn bên ngoài. 

Màn đã được buông xuống, Việt Tiềm vòng qua thân xe, đi về phía trước lái xe. 

Xe ngựa tiến lên vững vàng, trong toa xe râm mát thư thái. Chiêu Linh dựa vào toa xe, y có hơi mỏi mệt, nhắm mắt lại, nghe âm thanh bánh xe chuyển mình. 

“Công tử, thuộc hạ là người Vân Việt, đi hay ở đều phải nghe theo mệnh lệnh của Quốc quân.” 

Âm giọng của Việt Tiềm cách màn xe truyền tới, trong lời nói chẳng hề có sắc thái tình cảm, tuỳ việc mà xét. 

Chiêu Linh mở mắt ra, hơi cau mày. Y vén màn xe lên, nhìn về phía Việt Tiềm đang nắm chặt dây cương, giọng điệu rõ ràng, nói từng câu từng chữ: “Ngươi là người của ta, đi hay ở là do ta quyết định.”

Chiêu Linh có thể bảo vệ Việt Tiềm. 

Chưa nói tới việc Việt Tiềm có ân cứu mạng với y, y nói lý hay không nói lý, cũng không có tên lính nào dám bước tới cửa Phủ đệ, áp giải Việt Tiềm đi ngay trước mặt y. 

Ở chung lâu ngày, quan hệ lại cực kỳ thân mật, Chiêu Linh đã có thể nhìn thấu ý nghĩ trong nội tâm Việt Tiềm, dù hắn ít lời, rất ít biểu lộ tình cảm. 

Chiêu Linh nói: “Việt Tiềm, những lời tương tự, ta không muốn nghe lần thứ hai.” 

Ngươi cảm thấy mình cần phải lưu vong cùng những người Vân Việt kia, ngươi có lòng thương đối với dân tộc của ngươi, ta có thể hiểu được. Ta thân là công tử Dung Quốc, mạnh mẽ có quyền thế, ngươi lại không lo lắng cho ta sao? 

Việt Tiềm nắm chặt dây thừng trong tay, đáp: “Dạ.” 

Ngươi là người của ta. Những lời này, Việt Tiềm đã từng nghe thấy. 

Khi ấy Linh công tử cứu hắn từ trong nhà xưởng chế tạo sách thẻ tre, y cũng đã từng nói những lời này. 

Chỉ trong chớp mắt, đã là chuyện từ hai năm trước. 

Việt Tiềm điều động xe ngựa, không quay đầu lại nhìn về phía công tử Dung Quốc ngồi phía sau. Không cần quay đầu lại, bóng dáng ấy đã khắc ghi trong lòng hắn, từng nụ cười, từng cái nhăn mày đều được khảm vào trong tim. 

Hệt như Chiêu Linh nói với Việt Tiềm: Ngươi đi hay ở, do ta quyết định. 

Liên tiếp hai ngày, binh sĩ trong Nam thành áp giải đi vô số những đầu bếp, vũ nữ, nô bộc người Vân Việt; nhưng binh sĩ cũng chưa từng xuất hiện trong phủ của Linh công tử. Chạng vạng, Việt Tiềm lái xe ra khỏi cửa thành, hắn đưa giấy thông hành ra, thủ vệ cửa thành cho đi, không ai ngăn cản, cũng chẳng ai bắt hắn. 

Những người không biết thân phận của Việt Tiềm, nhìn trang phục còn tưởng hắn là quý tộc Dung Quốc. Cư trú trong Đô thành hai năm, khi nói tiếng người Dung, Việt Tiềm đã không còn khẩu âm nữa. 

Mọi người không thể nào phân biệt một người Vân Việt mặc trang phục của người Dung, khẩu âm cũng thuần khiết hệt như người Dung được. 

Nếu như lột sạch một người Vân Việt và một người Dung, không cho họ lên tiếng rồi để cả hai đứng chung một chỗ, dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể nào phân biệt hai dân tộc được. 

Xe ngựa men theo tường thành đi tới chợ dưới chân tường. Con đường phía trước đã bị một đám người cản lại, Việt Tiềm đành kìm tốc độ xe lại, xuống xe xem tình huống. 

Có một đứa bé đang ngồi bệt trên đất gào khóc, ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc quần áo của tôi tớ trên người. 

Hai tên lính thô lỗ kéo đứa bé trai này, muốn ép nó đứng lên, đứa nhỏ không chịu, khóc tan nát cõi lòng, bách tính vây xem còn nghị luận sôi nổi. 

“Đây là người hầu nhỏ người Vân Việt của lão Thái gia mà, thường tới đây mua rượu của ta, người vừa chịu khó vừa ngoan ngoãn. Một đứa bé như nó phạm được vào tội gì chứ, là ai báo quan thế, vì chút tiền thưởng mà ném lương tâm cho chó ăn!” 

“Quan binh các ngươi dựa vào đâu mà bắt người!” 

“Thật là đáng thương, đứa nhỏ này sẽ bị áp giải đi đâu?” 

Mọi người chỉ thấy đứa bé kia vô cùng đáng thương, thái độ của binh sĩ lại thô bạo, mồm năm miệng mười nghị luận, dồn dập chỉ trích binh lính. Hai tên lính nhăn mặt lại, vội vàng kéo đứa bé kia chen từ trong đám người ra. 

Binh sĩ áp giải đứa bé đi xa, đám người trên mặt đường cũng tản đi, Việt Tiềm lái xe qua con đường rộng rãi. 

Xe ngựa rong ruổi, đi thẳng tới đất Tề phía Nam. 

Khi đặt chân tới đất Tề phía Nam, chân trời cũng xuất hiện một đám mây như lửa, đỏ đỏ hồng hồng, hệt như một cây đuốc nhen lửa đốt cháy ngọn cây, phòng ốc hiên nhà. 

Ngay chính giữa cửa thôn, một đám người đang bị dây thừng buộc chặt vào nhau, có già có trẻ, tất cả đều cúi đầu ủ rũ, bên cạnh còn có mấy tên binh lính quản giáo. 

Quan to và quý nhân ngoại thành thường thường không có nhiều khác biệt, biệt đệ ngoại thành cũng sẽ có những người hầu Vân Việt, hiển nhiên tất cả bọn họ cũng không tránh được vận mệnh lưu vong Mạnh Dương thành. 

Việt Tiềm ghìm cương lại, ngựa cũng ngửa đầu hí lên, khiến những sĩ binh và người hầu Vân Việt bị trói ngẩng đầu nhìn qua. 

Từ những người ấy, Việt Tiềm nhận ra một gương mặt quen thuộc — là Thường phụ. 

Chuyện hắn luôn lo lắng lúc này đã trở thành sự thật, Thường phụ cũng bị bắt trói giữa những người Vân Việt ấy. 

Thường phụ thấy Việt Tiềm nhảy từ trên xe xuống, một tay nắm chặt cán kiếm, khí thế hùng hổ, vội vàng quát hắn: “A Tiềm!” 

“Cạch!” một tiếng, Việt Tiềm rút bội kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm sắc bén loé sáng. 

Đó là bảo kiếm Linh công tử tặng hắn, rực rỡ rạng ngời dưới ánh hào quang. 

Thường phụ thất kinh kêu to: “A Tiềm, ngươi định làm gì?! Mau thả kiếm được!” 

Binh lính trông coi những người Vân Việt thấy hắn hung dữ không có ý tốt, dồn dập cầm thương cầm kiếm vây lấy Việt Tiềm, nhất thời vô cùng hoang mang, không biết rõ thân phận người tới, cũng không dám cầm vũ khí xuống tay với người kia. 

Việt Tiềm không sợ hãi chút nào, đi thẳng một đường vào giữa đám đao thương, chậm rãi tới bên cạnh Thường phụ, trường kiếm trong tay vẫn nắm chặt không buông. Thường phụ đã từng nuôi nấng dạy dỗ Việt Tiềm trong Hữu uyển, lại nhìn hắn lớn lên, từ ánh mắt, cử chỉ đã đoán được hắn muốn làm gì. 

Tiểu tử thối này đang muốn cắt dây thừng trói trên người mình sao?

Dù dây thừng có bị cắt đứt, cũng không thay đổi được điều gì. 

Binh lính cầm thương chĩa vào ngực Việt Tiềm, cùng nhau bao vây xung quanh hắn, có người quát lên: “Chúng ta tuân theo mệnh lệnh của Quốc quân, lùng bắt nô lệ Vân Việt nơi đất Tề phía Nam, không cần biết ngươi là ai, đều không ngăn được!” 

Mũi thương đâm thủng cẩm bào, máu đỏ chảy ra, vết tích loang lổ. Việt Tiềm không lùi mà còn tiến lên, nắm chặt lấy kiếm trong tay, mặt mày vô cùng tàn nhẫn. Thấy dáng vẻ ấy của hắn, dù không biết mục đích của hắn, binh lính vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. 

Binh sĩ lùi về phía sau một bước, quay đầu nhìn nhau, có điều mũi thương vẫn cứ đè trước ngực Việt Tiềm. 

“A Tiềm!” 

Âm giọng Thường phụ vô cùng vang dội, ông muốn ngăn Việt Tiềm đang hành động lỗ mãng lại. Việt Tiềm ngẩng mặt lên, gương mặt luôn chẳng có tình cảm lại toát lên vẻ bi thương. 

“Khi ta còn là nô lệ, mỗi ngày cũng chỉ ao ước có một bữa cơm no, trời đông giá rét có áo ấm để mặc.” 

Thường phụ cúi đầu nhìn xuống đôi tay bị dây thừng trói chặt của mình, tiếp tục nói: “Hơn một năm nay, thật sự đã là không lo ăn không lo mặc, phúc cũng đã hưởng đủ rồi.”

“Làm người mà, ai cũng sẽ có lòng tham. Ăn uống no đủ liền nhớ về cố hương, nhớ đến vợ con. Xa cách quê nhà cũng đã mười năm rồi…” Thường phụ ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ rực như lửa cháy, đáy lòng vô cùng bình tĩnh. Ông nói: “Dù có là mơ, cũng muốn trở về đất tổ.” 

Những ngày né tránh nơi đất Tề phía Nam, thi thoảng lại đề phòng lo lắng, không muốn để lộ ra bí mật, liên luỵ đến Việt Tiềm. Không biết hôm nay là ai báo quan về ông, có điều cũng tốt, không cần phải tiếp tục lo sợ nữa. Thường phụ vốn là người hào hiệp, cười nói: “Cũng hơn là chết không có nơi chôn, bộ xương già của ta vừa vặn sẽ trở thành lá rụng về cội.” 

Những người Vân Việt cùng bị bắt nghe lời Thường phụ nói, có người nhỏ giọng khóc nức nở, có người trầm mặc không lên tiếng, vô cùng thất vọng. 

Thần sắc Việt Tiềm ảm đạm, viền mắt đỏ ửng, không nói một lời. 

Thường phụ quát lớn: “Tiểu tử thối, mau thả thanh kiếm công tử tặng ngươi xuống! Đừng uổng phí những năm tháng ta nuôi nấng ngươi, đừng khiến lão già này lo lắng!” 

Thân bảo kiếm được nạm từ thuỷ tinh, dưới ánh hào quang rực đỏ loé lên màu đỏ thẫm. Bên tai Việt Tiềm vang lên giọng nói của Linh công tử vào ngày trao tặng hắn bảo kiếm, lời rằng: Từ nay về sau, ngươi phải dùng nó, bảo vệ ta chu toàn.

Cánh tay Việt Tiềm chậm rãi thả xuống, lực nắm trên cán kiếm cũng từ từ buông lỏng. Âm giọng Việt Tiềm không lớn, cuối cùng mở miệng nói hai chữ, gần như không nghe thấy được: “Bảo trọng.” 

Ngày ấy, khi tiễn Phàn Ngư rời khỏi bến tàu, hắn cũng chỉ nói một lời này. 

Nhìn qua những người Vân Việt thân phận thấp kém, bất lực bi thương, lại nhìn Thường phụ già yếu, mặt mày đầy nếp nhăn, trong mắt còn chất chồng những lo lắng, Việt Tiềm buông mũi kiếm xuống, chậm rãi tra trường kiếm vào trong vỏ. 

Binh sĩ Dung Quốc đứng nơi đây đều thở phào nhẹ nhõm, bởi không biết Việt Tiềm có lai lịch gì, chỉ nhìn hắn đằng đằng sát khí, eo đeo bảo kiếm, áo bào cực kỳ hoa mỹ cũng đã không muốn xảy ra xung đột cùng hắn. 

Việt Tiềm đứng dưới bậc cửa, nhìn binh lính áp giải Thường phụ và một đám người Vân Việt rời đi. Hắn đứng im không nhúc nhích, hệt như một pho tượng đá. 

Hào quang như lửa biến mất phía chân trời, màn đêm buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào sân trước tối tăm, tịch mịch. 

Việt Tiềm ngồi trước bậc cửa trong đình viện, cánh tay khoác lên đầu gối, lưng cúi xuống. Vốn dĩ bóng lưng của hắn vô cùng cao to kiên cường, giờ phút này lại hệt như một lão già cụt hứng. 

Phía trước là khoảng sân thoáng đãng, phía sau là nhà bếp tàn tạ, đồ đạc rơi vãi lung tung. Ấy là dấu vết khi binh lính xông vào nhà, bắt Thường phụ trong bếp đi. 

Cái giá treo thịt khô đã bị đá văng, vại nước vỡ tung toé, nước chảy đầy đất, một cái bình sứ đã vỡ tan, gạo trong bình cũng rải rác ra bên cạnh. 

Hai con gà tham ăn đang mổ thóc trong nhà bếp, mừng rỡ phát hiện ra kho vàng của chúng nó, thậm chí còn quên trời đã tối, phải quay về ổ gà. 

Chủ nhân chăn nuôi chúng đã rời đi, nhưng chúng cũng chẳng thể hiểu được mối liên quan trong ấy. 

Ở nơi tối tăm này, gà con nhảy nhót kêu lên, trong đầu Việt Tiềm lại là hồi ức hắn đã từng đi qua: tuổi thơ sinh sống tại Vân Việt Quốc, ở trong Vân Thuỷ thành, ngày ngày không thể nói là hoạt bát, nhưng khi đó tuổi tác còn nhỏ, cũng không biết sầu khổ; năm mười tuổi Vân Thuỷ thành bị công phá, hắn bị bắt làm tù binh, lại may mắn sống sót dưới tế đàn. 

Sau đó, hắn đi tới Hữu uyển của Dung Quốc, làm nô lệ bắt cá của Quốc quân Dung Quốc, sinh sống bảy năm vô cùng khroo cực, đáy lòng ôm đầy oán hận; sau đó nữa lại được Sử quan Cảnh Trọng Diên thu xếp cho ở trong Tàng tahast, trầm tư qua độ nửa năm, cũng dần hiểu được cách che giấu lệ khí và oán hận dưới đáy lòng, hay cũng không biết những điều ấy đã tan biến đi đâu. 

Mưa rào xối xả, hắn đứng bên bờ sông Quái, tiễn đưa nô lệ Hữu uyển trên thuyền lớn đi xa; hôm nay, dưới cổng thôn nơi đất Tề phía Nam, hắn và Thường phụ chia đôi hai ngả. 

Giữa những hồi ức ấy, Việt Tiềm không chạm tới Linh công tử, bởi ấy là nơi mmềm mại nhất dưới đáy lòng hắn, cũng là nơi tình cảm trở nên vô cùng rối ren, phức tạp.

Những năm này, hắn chưa từng nghĩ đến việc mình nên làm gì, muốn làm gì, chỉ đơn giản là sống sót mà thôi. 

Dần dần, tại nơi tối om giơ tay không thấy năm ngón này, giữa những cô độc buồn khổ đang cuộn trào, cuối cùng Việt Tiềm thấy rõ con đường của chính mình. 

*** 

Tác giả có lời muốn nói: Không phải lo lắng quá nhiều, là chia xa, nhưng cũng chỉ tạm thời thôi.