Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 147: 147




***
Nam Chu:
– Hả? Cầu gì?
Cậu suy nghĩ, không nhớ trong căn biệt thự này còn có cầu.
Tuy Nam Chu không hiểu gì nhưng vẫn nhìn vào mắt Giang Phảng, nghiêm túc trả lời:
– Ừ, không lên.
Giang Phảng khẽ cười, không biết có ý gì, hầu kết hơi chuyển động:
– Cậu có biết tôi đang nói gì không?
Nhìn hầu kết anh cuộn lên xuống, đường gấp khúc nhẵn nhụi, Nam Chu lắc đầu với thái độ nghiêm túc hệt như ban nãy.
Giang Phảng hỏi:
– Vậy cậu đồng ý cái gì?
Nam Chu thầm nghĩ:
– Không biết.

Nhưng bởi vì nhìn anh có vẻ muốn tôi đồng ý.
Mưa nhỏ và sương mù đang bao phủ thế giới bên ngoài, cảnh sắc xám xịt.
Hơi lạnh ùa vào qua khe cửa, dẫu vậy vẫn không thể dung nhập vào bầu không khí đang dần nóng lên bên trong.
Giang Phảng nắm cổ tay cậu đè lên trên đầu, tình d.ục như nước chảy vừa lưu luyến, vừa nóng bỏng, dọc theo hơi ấm bàn tay anh truyền tới cơ thể Nam Chu.
Anh cách Nam Chu rất gần, trên môi vẫn còn vương mùi hương của rượu Brandy.
Nam Chu rất nhạy cảm với rượu, thở ra hít vào, nháy mắt cảm thấy say.
Phía bên kia, làm sao mà Giang Phảng không biết cơ thể và suy nghĩ của bản thân xảy ra vấn đề lớn.
Trái tim ban đầu vốn lạnh lẽo, khi nhìn thấy Nam Chu, nó bùng lên lửa ngút trời, thiêu đốt lý trí của anh khiến hai má đỏ bừng, suy nghĩ hỗn loạn.
Anh muốn rời mắt đi, nhưng lòng như có lửa đốt, ngọn lửa rơi xuống đâu, những gông xiềng anh tự tạo ra theo quán tính để trói buộc bản thân đều bị thiêu đứt đoạn, không còn lại chút gì.
Anh càng nóng vội, thì càng không khống chế được trái tim đập loạn như trống.
Dưới sự tấn công của cảm xúc nôn nóng, Giang Phảng nghe thấy mình bật cười:
– Tôi muốn cậu đồng ý chuyện gì?
Rõ ràng giọng Giang Phảng đã trở nên nhanh hơn:
– Cậu hiểu tôi lắm à? Cậu biết được những gì?
Nam Chu ngước mắt nhìn anh.
Vì cố gắng áp chế cảm xúc và giằng xé nội tâm, giọng Giang Phảng lộ ra vẻ kiềm chế và nóng nảy hiếm thấy.
Đó chính là âm thanh hỗn độn trong lòng anh.
Âm thanh đó đang kêu gào: Trói buộc cậu ấy, nhốt cậu ấy lại.

Đừng để cho cậu ấy rời khỏi mày, rõ ràng mày đã yêu nhiều như thế…
Không đợi âm thanh kia xâm chiếm cả trái tim, Giang Phảng vươn tay nắm lấy vạt áo trước của Nam Chu, cánh tay chợt dùng sức kéo cả người cậu dậy.
Lời xua đuổi như thể rít ra từ kẽ răng anh:

– Đi! Cậu đi đi!
Nam Chu cúi đầu, nhìn đầu ngón tay nắm chặt vạt áo mình không buông đang khẽ run rẩy như thần kinh.
Cậu hiểu ý Giang Phảng muốn nói.
Cậu vòng tay lên cổ Giang Phảng, kéo anh vào trong lòng mình.
Nam Chu áp cái trán hơi lạnh của mình lên trán Giang Phảng, cọ như một con động vật nhỏ, giọng trong trẻo vang lên:
– Ừ, tôi biết.

Tôi sẽ ở lại đây!
Có Nam Chu đảm bảo, cộng thêm nhịp tim ổn định dẫn đường, Giang Phảng dần dần bước ra khỏi cảm xúc cực đoan.
Hoặc có thể nói, anh tạm thời áp chế được tác dụng của thuốc, thành công khoác lên lớp ngụy trang.
Tóm lại, khi anh chủ động đến gần Nam Chu hơn, cảm xúc mất khống chế trên gương mặt anh đã không còn nữa.
Nam Chu tuân thủ đúng lời hứa, không rời khỏi căn phòng này.
Hai người ngồi sóng vai ở đầu giường, nghe tiếng mưa rơi rả rích chạm vào cành lá cây.
Giang Phảng đã đoán được bản thân xảy ra bất thường là do hiệu quả của [Hồi Đáp].
Anh lặng lẽ lấy ra thuốc có thể loại bỏ trạng thái xấu trên cơ thể, nuốt thẳng vào luôn không cần uống thêm nước.
Anh ngậm thuốc, nghĩ phải làm thế nào mới cứu vãn được lời mình vừa nói.
Nam Chu thì lại đang suy nghĩ về câu nói đó.
Cậu cũng là người phá vỡ bầu không khí im lặng lạ thường này trước.
Nam Chu không hiểu rõ “gượng gạo” là gì, chỉ đơn giản nói tiếp chủ đề bị cắt ngang ban nãy:
– Anh nói tôi không hiểu anh, điều này đúng.

Nhưng trước giờ anh chưa từng nói với tôi chuyện có liên quan đến anh, thực ra tôi cũng rất muốn biết đấy.
Viên thuốc như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Giang Phảng ngửa cổ, nuốt xuống song vẫn cảm giác có thứ gì đó nóng rực đang kẹt cứng trong cổ họng.
Anh không nhìn Nam Chu, chỉ nói qua loa:
– Không có gì để nói hết, con người tôi rất nhàm chán.
– Tôi cũng không biết anh thích ăn gì?
– Tôi không thích gì hết.

– Đây là lời thật lòng.
– Nhưng anh rất hiểu tôi.

Anh đã từng đọc…
– Bây giờ tôi chẳng hiểu cậu chút nào.
Giang Phảng ngắt lời cậu.
Anh nói rõ ràng, từng câu từng chữ lạnh như băng đập thẳng vào Nam Chu, xóa tan đi sự mờ ám của cái ôm ban nãy.
– Tôi chỉ biết cậu thích ăn đồ ngọt, nhưng tôi sẽ không hỏi cậu thích đồ ăn gì.

– Tôi không biết ngoài vẽ tranh ra thì cậu còn sở thích nào khác hay không, cũng không muốn dẫn dắt cậu phát triển sở thích mới.
– Tôi không muốn hỏi đến những câu chuyện về cậu, cũng không muốn cậu biết gì về tôi.
– Tôi cho rằng chúng ta như hiện tại cũng đã đủ rồi.
Nghe một loạt những câu nói của Giang Phảng, Nam Chu ngây người.
Cậu không tức giận, chỉ ngạc nhiên:
– Hôm nay anh rất khác với mọi hôm.
– Tôi uống nhầm thuốc, hoặc điên rồi.

– Giang Phảng quay sang nhìn Nam Chu – Hoặc có thể, bây giờ mới thực sự là tôi.
Nam Chu khẽ “ồ” một tiếng, cảm giác chua xót quái dị lan dần trong tim cậu.
Nhưng lòng tò mò vẫn khiến cậu hỏi ra câu:
– Tại sao?
Đúng vậy, tại sao?
Dược tính của [Hồi Đáp] dâng lên, tự động cho trái tim Giang Phảng một đáp án.
Nếu biết được ngoài đồ ngọt ra cậu ấy còn thích ăn những món khác, mày nỡ lòng nào mà không làm cho cậu ấy nhiều món ăn phong phú hơn.
Không muốn cậu ấy phát triển sở thích khác bởi vì mày không dám nghĩ.
Mày hận không thể dẫn cậu ấy ra ngoài, đi picnic, nhảy dù, lặn, lướt ván, lái chiếc xe dã ngoại đưa cậu đi du lịch thế giới, nhưng mày có làm được không?
Mày không hiểu hết về cậu ấy.
Chỉ với Nam Chu của hiện tại thôi cũng đủ để mày yêu đến phát điên rồi.
Giang Phảng đứng phắt dậy.
Anh không cho phép người mang giọng nói giống hệt tồn tại trong tim anh.
Anh phải tìm cách gi.ết chết âm thanh ấy.
Nam Chu nhìn Giang Phảng cất bước ra ngoài, hỏi:
– Anh đi đâu vậy?
Giang Phảng bám vào khung cửa, bình tĩnh nói:
– Đi giết một người.
Đạo cụ cấp A không thể áp chế được [Hồi Đáp] cấp S.
Vậy thì chỉ cần gi.ết chết người sở hữu đạo cụ, thì có thể chấm dứt ảnh hưởng của thuốc tới anh.
Ngay khi Giang Phảng bước chân ra khỏi cửa, Nam Chu đã tìm được một đáp án có thể miễn cưỡng phù hợp với câu hỏi của mình vừa rồi.

Cậu hỏi:
– Vì tôi không phải người hả?
Khi cậu hỏi câu này, giọng điệu không buồn bã hay bất an.
Cậu nói rất rõ ràng với vẻ tò mò như bình thường cậu đặt ra bất cứ câu hỏi nào.
Giang Phảng quay lưng với cậu, cúi đầu im lặng hồi lâu.

Lòng bàn tay anh để lại một lớp hơi nóng trên tay nắm cửa.
Nhiệt độ khiến tư duy của Giang Phảng như rơi xuống vũng lầy nóng bức và ẩm ướt.
Anh lẩm bẩm với bản thân: “Đúng vậy, nếu cậu là người…”
Nhưng anh lập tức nhận ra điểm sai trong câu nói này, kịp thời sửa cách nói của mình, đồng thời xin lỗi cậu ngay:
– Xin lỗi, tôi không có ý đó.
Song, rốt cuộc có ý gì thì Giang Phảng lại chẳng nói được thành lời.
Để tránh tạo thành nhiều hiểu lầm hơn, Giang Phảng vội vàng rời khỏi.
Một mình Nam Chu ngồi trên giường cùng trái tim chết lặng.
Cậu nghĩ, rõ ràng anh muốn cậu ở đây, vậy mà anh lại đi trước.
Nghĩ vậy, Nam Chu đặt tay lên trái tim mình, không thể hiểu nổi tại sao trong đó tựa như kẹo đường đun nóng, dần dâng lên cảm giác khó chịu và chua xót.
Cậu có trái tim biết đập, cũng có thể hô hấp, tại sao cậu không thể được coi là con người?
Không phải người thì không thể tiếp tục làm bạn với anh Phảng được sao?
Cho dù Nam Chu nghĩ thế nào, cuối cùng thì đội của Nam Chu cũng thắng trận PVP đó.
Để đáp trả Thịnh Nghi Dân – người đã chuốc thuốc mình, Giang Phảng mặc kệ lời cầu xin, đổ thẳng cả lọ [Hồi Đáp] vào miệng ông ta.
Dưới tác dụng nhanh và mạnh của thuốc, mặt Thịnh Nghi Dân tím tái như gan lợn.
Muôn vàn cảm xúc dữ dội và dụ,c vọng xung đột trong đầu ông ta, khiến tinh thần ông ta nhanh chóng suy sụp.
Cuối cùng, ông ta nhảy qua cửa sổ y hệt con chuột tự tử, tự đập đầu mình vỡ nát bét như quả dưa hấu.
Giang Phảng chống khung cửa sổ, lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Thị lực của anh rất tốt, tận mắt nhìn thấy trong đống tóc máu me bết bát của Thịnh Nghi Dân hiện ra mấy người nhỏ như u nhọt.
Tay chân của u hình người rất nhỏ, lắc lư theo mưa gió rét căm, giống hệt một con lật đật vụng về và đáng sợ.
Cùng với cái chết do nhảy lầu của Thịnh Nghi Dân, hiệu quả của thuốc quấn lấy Giang Phảng cũng được giải trừ, có thể nói rất nhanh chóng.
Những người đi theo anh không hiểu được tại sao sếp mình lại phát điên, chỉ có thể dựa vào những viên thuốc rơi vãi dưới sàn nhà để biết có lẽ vì uống thuốc.
Trong khi những người chơi đội bên kia như rắn mất đầu đang chìm trong nỗi nghi ngờ và sợ hãi thì Giang Phảng chủ động đứng ra đề xuất thủ đoạn gian lận có hiệu quả.
Anh để những thành viên của Thịnh Nghi Dân sáp nhập vào đội ngũ của mình.
Đội ngũ nháy mắt mở rộng thành hai mươi người tất nhiên đã giành được thắng lợi.
Và đương nhiên, mánh khóe này chỉ có thể sử dụng một lần.
Trong những màn PVP sau này, hành vi giành thắng lợi thông qua việc biến đối thủ thành thành viên đội mình bị cấm.
Giang Phảng cũng không cảm thấy quá bất ngờ với điều này.
Trò chơi là vật sống, sẽ được hoàn thiện từ từ.
Bọn họ cũng chỉ là công cụ để kiểm tra xác định bug và các thủ đoạn gian lận.
Giang Phảng nghĩ, cho dù đến một ngày công việc thí nghiệm này có chấm dứt, vậy người đứng đằng sau bày ra chuyện này có thả bọn họ đi không?
Đến lúc ấy, lẽ nào bọn họ sẽ giống như Nam Chu, vĩnh viễn ở lại trong trò chơi này.
Nếu vậy, phải chăng anh có thể nghĩ đến chuyện tương lai?
Cũng may sau khi thoát khỏi sự khống chế của thuốc, Giang Phảng có được năng lực khống chế lý trí và tư duy của mình.
Anh chủ động dừng suy nghĩ mất khống chế này lại, ép bản thân không được nghĩ thêm, không được nghe đáp án chân thực từ trái tim mình.
Sau khi sự việc ổn thỏa, Nam Chu cũng không thể hiện bất cứ cảm xúc đề phòng, thất vọng hay từ chối với Giang Phảng.
Tất cả vẫn diễn ra như bình thường, hai người cùng ăn cùng ngủ, không bị ảnh hưởng bởi cuộc cãi vã kia.
Điều này khiến Giang Phảng dù muốn hóa giải và bù đắp sự lúng túng hôm đó cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Tối thứ ba sau khi bước ra khỏi phó bản, Giang Phảng và Nam Chu vẫn ngủ chung một giường.
Nhìn bóng lưng Nam Chu trong đêm tối, ma xui quỷ khiến Giang Phảng thảo luận tiếp chủ đề lúc trước bỏ dở:
– Nếu sau này tôi rời khỏi, cậu phải làm thế nào đây?
Nam Chu mím môi.

Cậu trả lời rất đơn giản:
– Anh đi rồi, tôi sẽ về lại trấn nhỏ.
– Nếu không về được thì sao?
– Tôi sẽ đi khắp nơi.
Nghe Nam Chu đưa ra từng đáp án khiến người ta hài lòng, câu nói mắc tại đầu lưỡi Giang Phảng không thể thốt ra.
Nếu cậu giữ tôi lại, tôi sẽ không đi nữa.
Đáp án này chưa thể truyền đạt đến Nam Chu, nhưng đã khiến Giang Phảng phải giật mình.
Anh vội quay lưng đi, kéo chăn lên, nhắm chặt mắt, đầu ngón tay siết chặt ga giường lạnh băng, thầm nghĩ lẽ nào hiệu quả của [Hồi Đáp] còn chưa được trừ hết.
Nam Chu ở sau lưng anh mở mắt ra.
Cậu nhìn theo bóng lưng Giang Phảng trong đêm tối, tựa như nhìn một bóng lưng định mệnh đã sắp đặt phải rời đi.
Hệt như những bóng lưng cậu đã từng nhìn thấy, từng người từng người vứt bỏ cậu phía sau, không hề khác biệt.
Cho dù cậu đã hứa sẽ không lên cầu của người khác, sẽ không đi, nhưng Giang Phảng vẫn chỉ để lại cho cậu một bóng lưng thôi sao?
Nam Chu nhìn ánh trăng chiếu vào bên cửa sổ.
Ban sáng Giang Phảng đã gấp cho cậu một chiếc chong chóng, nó đang khẽ xoay tròn nhờ gió nhẹ dưới trăng.
Nó tựa một chiếc bánh xe, vui vẻ chạy về phía mặt trăng mà mình yêu thích.
Chẳng qua vì lời nói dối của gió mà thôi.
***
Giang Phảng không kể quá nhiều với Lý Ngân Hàng.
Anh chỉ kết hợp những gì trải qua trong trận PVP ấy, trần thuật tại sao mình biết [Hồi Đáp] sẽ khiến cho đầu người sử dụng mọc ra người nhỏ.
Dưới tác động lâu dài của hai người, Lý Ngân Hàng đã có thể vừa ăn bánh quy hồi phục thể lực, vừa tỉnh bơ nghe Giang Phảng kể chuyện đầu của Thịnh Nghi Dân vỡ nát dưới đất ra sao.
Cô vốn còn định hỏi thêm những chuyện Giang Phảng đã gặp trước đây.
Bởi vì nó thực sự giống như thí nghiệm kết cấu của một phó bản.
Cô vô thức cảm thấy chuyện này có giá trị tham khảo rất cao, có tác dụng trợ giúp rất lớn cho bọn họ trong việc thoát khỏi khống chế.
Cho tới khi cô liếc thấy Nam Chu ở bên cạnh.
Nam Chu đang sốt, thoạt nhìn cậu không thoải mái lắm, gò má ửng đỏ, đôi mày khẽ chau.
Tựa như đang nằm mơ thấy ác mộng.
Lý Ngân Hàng giật mình, muốn gọi tên cậu, nhưng Giang Phảng luôn quan sát thần thái trên mặt Nam Chu đã ngồi sát bên cạnh cậu rồi.
Anh áp tay lên má cậu, chạm vào lòng bàn tay cậu, động tác rất nhẹ nhàng, chẳng hề né tránh.
– Không đi.

– Giang Phảng thủ thỉ với cậu – Tôi sẽ ở lại đây, mỗi ngày cậu mở mắt ra đều có thể nhìn thấy tôi.
Giang Phảng dứt lời, cảm xúc và biểu cảm trên gương mặt Nam Chu chậm rãi dịu xuống.
– Không đi được nữa.

– Giang Phảng cười, dịu dàng vỗ vai cậu, lẩm bẩm một mình – Cậu đã hạ quá nhiều bùa chú lên người tôi, ngay cả trái tim cũng đã trao đi, chịu đánh cược thì đành chịu thua thôi.
Hết chương 146
Lời tác giả:
Tình yêu như một ly rượu, ai uống cũng phải say qwq
 
------oOo------