Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 243: Q.14 - Chương 14





Cũng như “Phàm gian nhất thế thiên”, “Cửu tinh ngự bản đạo” là công quyết thích hợp tu luyện vào đêm sao.
Ban đêm hiệu quả hơi tệ, ban ngày hiệu quả còn tệ hơn.
Đương nhiên đấy chỉ là tương đối, thực tế Tôn Lập đột phá Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, hai đại huyệt cùng lúc tu luyện, tốc độ gấp đôi Đạo nhân cảnh tu sĩ thông thường.
Nhưng dù ban ngày cũng cực nhanh.
Sau chín tiểu chu thiên, Tôn Lập mệt mỏi, thu công pháp, mở mắt.
Gai tài của gã lại trở nên giàu có, trước đó là phần di sản của Vọng Hư, rồi rút bớt nguyên liệu của trận pháp, thêm phần “thưởng” của Lạc Vân Bằng thì gã lại quay về nhóm giàu xổi của Đại Tùy tu chân giới.
Cảm giác này dễ chịu hơn nhiều.
Gã cần ngầy ấy nguyên liệu để thăng cấp Ngũ hành hợp linh trận kỳ.
Gã đã Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, đẳng cấp Ngũ hành hợp linh trận kỳ thành ra hơi thấp, sử dụng lại không tiện như trận bàn.
Trừ ra, cần luyện chế trận bàn phong ấn để mỗi lần tu luyện không cần bố trận phong bế căn phòng nữa.
Gã tính thử, hai trận bàn tiêu hao không nhiều nguyên liệu nên gã không thiếu gì hiện giờ.
Đoạn gã dẹp ý định lại, kiểm tra chiến lợi phẩm từ Thất cực thiên quỹ sát trận.
Đại trận này mai táng tám mươi hai ma kỵ, một Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả cùng một toán ma tu.

Thời gian khẩn bách, Tôn Lập thực tế chỉ kịp lấy trữ vật giới chỉ của Hiền nhân cảnh đệ thất trọng na danh ma tu, ma kỵ sinh đôi, và một ma tu không rõ cảnh giới, còn lại không hiểu sẽ tiện nghi cho ai.
Tôn Lập rất có ấn tượng với ma tu sinh đôi, trước đó gã truy sát trường cung ma tu và Hồ Chửng, biết họ là thân tín của A Tổ tiểu vương gia. Trường cung ma tu và Hồ Chửng đều rất giàu, ma kỵ sinh đôi tất hơn xa Hiền nhân cảnh đệ thất trọng.
Nên gã lấy trữ vật giới chỉ của ma kỵ sinh đôi ra mở đầu tiên, quả nhiên không thiếu đồ tốt, lại toàn hai phần.
Không gian đều rất lớn, bên ngoài bày toàn linh thạch, Tôn Lập đếm thử, cộng lại ba vạn sáu nghìn khối!
Tiếp theo là linh đơn để bổ sung linh khí, liệu thương, giải độc... sắp xếp rất chỉnh tề. Linh đơn là thứ cứu mệnh, đương nhiên cần gọn gàng để khi cần là lấy được ngay.
Linh đơn đặt trong bốn ngăn kéo lớn, chừng hơn nghìn viên!
Tiếp nữa là nguyên liệu, linh thảo và pháp khí.
Gã bất ngờ là có hai đống yêu thú noãn, cộng lại một nghìn hai trăm quả. Tuy số lượng không nhiều so với mớ gã phát hiện ở Tố Bão sơn nhưng đều còn sinh lực.
Cạnh đó còn ngọc giản ghi rõ ràng cách thuần hóa thành vật cưỡi. Tôn Lập hiểu là để bổ sung cho Huyết ma đỉnh.
Gã không hề khách khí cho hết yêu thú noãn vào thú binh linh hoàn.
Những thứ khác không đáng cho Tôn Lập đặc biệt chú ý. Gã tính rằng gia tài của huynh đệ ma kỵ sinh đôi cộng lại gần trăm vạn linh thạch, quả nhiên không kém gì Vọng Hư.
Cho hết vào trữ vật không gian, Tôn Lập lại mở của Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả ra.
Cường giả đó cũng oan uổng, chỉ thiếu một chút là đạt Chân nhân cảnh, có thể tự xưng "Lão tổ" nhưng lại bị thiên thần giáng thế giết chết, thậm chí không thể phản kháng.
Vị cường giả này đúng như Tôn Lập đoán, gia tài tệ hơn nhiều ma kỵ sinh đôi.
Tu sĩ như y đang dốc sức xung kích Chân nhân cảnh, các phương diện đều tiêu hao nhiều linh thạch.
Tôn Lập quét sạch trữ vật giới chỉ của y cũng chỉ được tám nghìn khối linh thạch, một ít đơn dược và nguyên liệu.
Của ma kỵ sinh đôi, dù đơn dược hay nguyên liệu, pháp khí, đẳng cấp đều cao, thậm chí còn xuất hiện nhị phẩm nguyên liệu trân quý. Nhưng ở đây tốt nhất chỉ là tam phẩm hạ linh đơn, xem ra vị cường giả đó để giữ mạng.
Tôn Lập thất vọng, cho hết vào trữ vật không gian.
Gã nhận ra trữ vật không gian của mình gần không đựng nổi nữa, lại tìm một trữ vật giới chỉ tương đối “trống” để đựng chiến lợi phẩm.
Xong xuôi, gã định ra ngoài thì vỗ trán: Đúng rồi, còn một trữ vật giới chỉ.
Thứ này không biết của ai, lúc đó trong đại chết có quá nhiều người chết, gã thuận tay lấy bừa, mục tiêu chủ yếu là ma kỵ sinh đôi và Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả. Có lẽ là của một ma tu hoặc ma kỵ nào đó.
Lấy về rồi, Tôn Lập không hi vọng gì nhưng cũng mở ra xem.
Trữ vật không gian này nhỏ hơn ba cái trước, không hơn gian phòn của Tôn Lập tại Vọng Sơn biệt viện bao nhiêu, bên trong có một nghìn sáu trăm khối linh thạch xếp chỉnh chỉnh tề tề.
Còn cả một trăm linh đơn, chỉnh chỉnh tề tề xếp trong hộp vuông.

Ba món pháp khí, hai thất phẩm hạ, một lục phẩm trung, đều rất cẩn thận, đạt trên ba cái giá gỗ đỏ.
Tôn Lập cực kỳ coi thường kiểu cất giữ "trọc phú" đó.
Đồ cỡ này mà phải kỹ thế hả?
Nguyên liệu nào cũng có một ít, đều bọc bằng gấm hảo hạng. Tôn Lập kiên nhẫn mở từng thứ, hy vọng có phát hiện nhưng không có món nào hơn thất phẩm khiến gã suýt chửi váng lên.
Sau đó còn hơn mười túi nhưng gã lười, dùng linh quang chấn tan hết túi đựng, quả nhiên không có gì cao cấp.
Tôn Lập lắc đầu, chắc y là con nhà nghèo.
Gã chuyển hết vào trữ vật không gian của mình thì chợt phát hiện còn một vật, để ở sâu nhất, đặt trên ba cái ghế chồng nhau.
Tuy trông rất rình rang nhưng Tôn Lập đã hiểu được “tầm” chủ nhân của trữ vật giới chỉ nên không mong chờ gì.
Gã cầm hộp lên lẩm bẩm: "Dù gì cũng hơn lục phẩm chứ?"
Thuận tay mở ra, bên trong trải một lớp lụa vàng bọc lên một vật, gã trợn tròng trắng, mở tiếp ra, là một cái đĩa không theo hình thù gì, như mới gãy từ cái gì đó ra.
Tôn Lập thấy quen mắt, chợt kêu to: "Mảnh vỡ Luân hồi bàn!"
Tôn Lập tại Liệt Hỏa cốc vô tình lấy được một mảnh Luân hồi bàn nên mới quen mắt. Lục đạo luân hồi là thế giới pháp tắc tối căn bản, Luân hồi bàn là thứ chứa pháp tắc này, dù một mảnh vỡ cũng trân quý vô cùng.
Gã không ngờ trong trữ vật không gian của con qur mạt rệp này có một mảnh Luân hồi bàn.
Hiển nhiên chủ nhân chỉ biết thứ đó quý giá chứ không biết quý đến mức nào.
Tôn Lập vui vẻ thu lại, cho hai mảnh vỡ vào cạnh nhau nhưng không ghép được, tuy vậy, gã cũng vừa ý, thậm chí còn hơn lấy được trữ vật giới chỉ của ma kỵ sinh đôi.
Gã thu gom gom xong thì đã tối.
Tôn Lập thoáng nghĩ, rồi gọi một đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu vảo hỏi: "Sư huynh, Chiêm Hưng Hiền lão tổ ở đâu?"

Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu có ai không biết gã vào Chiêm Hưng Hiền có "ân oán"? Đệ tử đó tưởng gã định làm gì, hơi biến sắc thì sau lưng vang lên giọng nói: "Không cần tìm, ta tự tới."
Chiêm Hưng Hiền thản nhiên đi tới.
Đệ tử đó thầm lấy làm may mắn, hành lễ với Chiêm Hưng Hiền rồi lui.
Sùng Bá, Sùng Dần dẫn các đệ tử xoạt đứng sau lưng Tôn Lập, trừng mắt nhìn Chiêm Hưng Hiền.
Chiêm Hưng Hiền nổi giận, chỉ muốn đập chết hết nhưng không dám, y không hạ mình làm hòa với Tôn Lập được, nhạt giọng: "Ngươi tìm ta để đòi phần cá cược?"
Tôn Lập gật đầu: "Tất nhiên."
Chiêm Hưng Hiền lạnh lùng nhìn, Tôn Lập bình tĩnh ứng đối. Chiêm Hưng Hiền mắt lóe lên, hầm hừ ném hộp ngọc ra: "Lấy đi, thua thì thua, lão tổ ta chấp nhận."
Tôn Lập mở hộp ngọc ra, chỉnh chỉnh tề tề bốn mươi ngăn, ba mươi cái đựng Tam hoàn đơn.
Gã gật đầu, Chiêm Hưng Hiền nhìn gã đoạn hừ lạnh, đợi gã gật đầu là đi ngay.
Tôn Lập chợt lên tiếng: "Chiêm lão tổ, ba mươi viên Tam hoàn đơn là tất cả của các hạ hả? Đại chiến sắp tới, đưa hết ỗ, vạn nhất cần tới..."
Chiêm Hưng Hiền tức giận: "Ngươi rủa ta?"
Tôn Lập thản nhiên: "Phi dã, mỗ muốn giao dịch với lão tổ, mỗ sẽ trả các hạ mười lăm viên Tam hoàn đơn, nhưng mỗ cần tòa tiểu lâu các hạ ở."
Chiêm Hưng Hiền nhíu mày: "Ngươi cần tiểu lâu của ta làm gì?"