Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 498: Dưới Vách Đá Dựng Đứng



Lúc này Lâm Phong dĩ nhiên sẽ không biết sự việc xảy ra trong Hoàng cung.

Trong Tuyết Nguyệt thánh viện ngày xưa, Vân Hải tông bây giờ, ở bảy phương vị lớn, từng bóng người hiện lên không ngừng, ở nơi đó, sửa chữa lại toàn bộ, trên mặt đất lộ ra nguyên khí thiên địa nồng đậm.

Lúc này, Hỏa lão và Xích lão đứng ở một trong bảy phương vị, nhìn người đang ở nơi đó, Xích lão cười nói:

- Hỏa lão đầu, Lâm Phong hắn đây là muốn bố trí trận gì lớn, mà lại di chuyển nhiều vũ khí lớn vậy.

- Lục Hợp chủ sát, Thất Tinh chủ huyễn, Bát Quái chủ vây, Cửu Cung chủ tụ! Lần này Lâm Phong bày trận, bảy phương vị lớn hiện lên Thất Tinh, chắc là đang bố trí ảo trận.

Hỏa lão đáp.

Trong trận pháp, trận pháp dưới Ngũ Hành, tất cả đều là trận pháp đơn giản, chỉ có từ Lục Hợp trận pháp mới khó khăn, uy lực cũng lớn. Lục Hợp Thất Tinh Bát Quái Cửu Cung đều có ý nghĩa, có thể là sát trận, ảo trận, tụ nguyên đại trận, nhưng đều có pháp thuật mạnh, Lục Hợp trận pháp, sát phạt mãnh liệt hơn, Thất Tinh trận pháp ảo giác mạnh hơn, Bát Quái bao vây lợi hại nhất, Cửu Cung là đứng đầu.

Đương nhiên đây chỉ là một cách nói mà thôi, cũng không phải tuyệt đối, Lục Hợp cũng có thể là ảo trận lợi hại và tụ nguyên đại trận, mà Cửu Cung trận pháp có thể vây khốn người phi thường lợi hại, mấu chốt của trận pháp vẫn là bản thân.

Còn trận pháp lợi hại chân chính, thì không chỉ có đơn giản là Lục Hợp Thất Tinh Bát Quái Cửu Cung nữa, trong trận pháp cường đại dung hợp vô số loại trận pháp nhỏ mà thành, bao gồm cả Lục Hợp Thất Tinh Bát Quái Cửu Cung vào trận, đã là sát trận cũng là ảo trận, uy lực vô cùng cường đại.

Hơn nữa, dung hợp càng nhiều trận pháp, uy lực của nó có thể càng khủng bố, đương nhiên, muốn lấy được văn tự của loại trận pháp này vốn đã khó, càng không nói đến bày trận còn khó hơn.

Ở Cửu Tiêu đại lục, đại sư trận pháp chân chính rất lợi hại, cũng có rất ít người dám trêu chọc, phất tay có thể thành trận, vượt cấp khiêu chiến dễ dàng, phất tay thành trận diệt ngàn người, thi cốt buồn thiu.

Hiện giờ mặc dù không thể bố trí đại trận vô cùng dũng mãnh kia, nhưng hắn cũng đã tìm hiểu trận pháp nhiều ngày, về trận pháp cũng có thành tựu nhất định.

Hơn nữa ba mươi sáu vị nữ tử đối trận cũng có chút tính thông, hợp lực, xung quanh Vân Hải tông đã mơ hồ có một tầng hơi thở mê ảo phiêu đãng, giống như có rất nhiều sương mù lượn lờ trong hư không.

- Trình độ tĩnh mạch của huyền ảo trận pháp không thua kém con đường luyện đan chút nào.

Hỏa lão nhìn khí mê ảo xinh đẹp không ngừng lan tràn phía xa cảm thán một tiếng. Võ có võ đạo, đan có đan đạo, trận cũng có đạo thuộc về mình, huyền ảo vô cùng, người thường chỉ cảm thấy không thể nắm bắt.

- Đây là hiển nhiên! Phải biết rằng Cửu Tiêu đại lục vô cùng rộng lớn, ngay cả chúng ra cũng không rõ nó rộng bao nhiêu, Tuyết Vực cũng chưa từng đi ra ngoài, kiến thức nông cạn, chân chính cũng chỉ có thể nhìn thấy một ít từ trong sách cổ do Đại Năng Giả ghi lại. Những Đại Năng Giả này cũng không phải đều là người nghiên cứu võ đạo, hay đại sư luyện đan được người sùng bái, trận pháp Đại Năng Giả cũng có thể hủy thiên diệt địa. Đương nhiên, bất kể là luyện đan hay trận pháp đều phải lấy võ đạo làm cơ sở.

Xích lão cũng có chút cảm thán, nói lên chủ kiến của mình.

Hỏa lão rất đồng tình gật gật đầu:

- Không tinh thông võ học, luyện đan, bày trận đều là nói xạo, không có thành tựu lớn, hơn nữa bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người ám sát, võ là căn bản của đại lục.

- Hai lão hứng thú nhỉ.

Lúc này, phía sau hai người truyền đến một tiếng cười, khiến ánh mắt Xích lão và Hỏa lão kinh ngạc, xoay người, thì nhìn thấy Lâm Phong mỉm cười đứng phía sau, không khỏi sửng sốt, lập tức cười khổ.

- Lâm Phong, bây giờ ngươi đã đem hai lão nhân vô dụng chúng ta, bỏ rất xa rồi.

Hỏa lão lắc đầu nói. Lâm Phong đi đến phía sau bọn họ, mà bọn họ lại mắt điếc tai ngơ, không mảy may phát hiện. Vậy nếu Lâm Phong muốn giết bọn họ, bọn họ đã chết lâu rồi, từ điểm đó có thể nhìn ra, tu vi của Lâm Phong tinh xảo, cả người hơi thở nội liễm không tỏa ra, bước chân mềm nhẹ mà lại không một chút âm thanh.

- Là hai lão không dụng tâm chú ý thôi.

Lâm Phong thay hai lão lấp liếm, nói:

- Hãi lão vừa mới nói đến, gốc rễ của Cửu Tiêu đại lục vẫn là võ đạo, điểm ấy ta cũng đồng ý, thực lực mạnh mới có thể hiên ngang, giết chết tất cả những người ngăn cản. Nhưng mà tất cả mọi người đều biết võ đạo là gốc rễ vì sao còn có nhiều người bước vào con đường luyện đan hoặc luyện khí bày trận như vậy.

- Lâm Phong ngươi phải biết rằng, cũng không phải tất cả mọi người đều có thiên phú giống nhau. Rất nhiều người trong lúc tu luyện thường xuyên gặp phải bình cảnh vẫn không thể đột phá, lúc này cứ không phải mãnh liệt tu luyện thì sẽ có hiệu quả, ngộ tính không đủ, tâm cảnh không thể tăng lên đến một cảnh giới khác, đột phá giống như một hào chắn phía trước, mà lúc này, nếu người học chút ít bàng môn tà đạo, ngộ ra được một số việc nói không chừng có thể đột phá được.

- Hơn nữa luyện đan, luyện khí cùng trận pháp này chằng những không thể xem là bàng môn tà đạo, mà còn có thể gọi là thủ đoạn phi thường lợi hại. Một Luyện Đan Sư có thể luyện chế trung phẩm huyền đan, người Huyền Vũ cảnh trung cấp đều muốn cầu cạnh thỏa mãn hắn, còn có thể trao đổi vật chất tốt hơn, hơn nữa luyện chế ra đan dược kia cũng có khả năng hỗ trợ cho việc tu luyện võ đạo khiến chính hắn trở nên mạnh mẽ. Việc như vậy cớ sao không làm?

Lâm Phong tán đồng, gật đầu, sự thật cũng đúng là như thế. Những việc này hắn cũng có nghĩ đến, hắn hỏi hai lão bởi vì chính hắn gặp vài vấn đề trên tâm cảnh. Hắn phát hiện mình bất kể là ở võ đạo, luyện đan, trận pháp đều có được thiên phú khác biệt so với người thường, việc này ngược lại khiến hắn có chút do dự, rốt cuộc nên chi phối tinh lực của mình như thế nào.

- Lâm Phong, ta hiểu rõ nghi hoặc trong lòng ngươi, nhưng ta muốn nói, thiên phú của ngươi về mặt luyện đan, trận pháp phải tránh không được lãng phí, có lẽ sẽ có một ngày phát huy kết quả không tưởng. Võ có thể làm người danh xưng thiên hạ, nhưng không có nghĩa không gì không làm được. Ngươi có thể tưởng tượng một chút, nếu là ngươi không có ở đây, có người uy hiếp tình nhân, bằng hữu của ngươi, vậy ngươi làm thế nào? Mà nếu như ngươi tinh thông luyện đan, trận pháp, cùng lúc có thể trợ giúp thân nhân ngươi tăng thực lực, về phương diện khác cũng có thể dùng trận bảo hộ bọn họ.

Hỏa lão biết suy nghĩ trong lòng Lâm Phong, khuyên bảo một tiếng:

- Đương nhiên, Lâm Phong đây chỉ là cách nhìn cá nhân của ta, mấu chốt vẫn dựa vào quyết định của bản thân ngươi.

Trên mặt Lâm Phong hiện lên tia cười ấm áp, hướng Hỏa lão gật đầu, nói:

- Hỏa lão, ta hiểu được.

- Hiểu được là tốt rồi, kỳ thật không cần ta nhắc nhở, trong lòng ngươi cũng đã quyết định vài phần đi, bằng không cũng sẽ không phí tinh lực bố trí chỗ này, đem cả cái Vân Hải tông đều được đại trận bao phủ, hơn nữa còn đem kiến trúc phía trước dỡ xuống, đổi thành khu vực thích hợp bày trận.

Hỏa lão nhìn chằm chằm Lâm Phong, làm cho Lâm Phong hơi cười cười. Tuyết Nguyệt thánh viện ngày xưa diện tích cực kỳ rộng lớn, bố trí đại trận này, quả thật rất hao phí tinh lực, tâm trí, lại nói hắn từ kiếm phong nguyên khí địa mạch lấy được nguyên thạch, hơn phân nửa đều dùng trong đại trận này.

...

Ba ngày sau, rất nhiều người lại đến Tuyết Nguyệt thánh viện ngày xưa, hiện tại là Vân Hải tông. Cảnh tượng vẫn như cũ, nhưng rất nhiều người phát hiện Vân Hải tông này dường như có chút khác biệt, cho bọn hắn cảm giác rất hư ảo, lúc ẩn lúc hiện, hình như còn có chút sương mù phiêu đãng trong không khí.

Nhưng mà tầm mắt của bọn họ lại có thể nhìn thấy chỗ này rõ ràng như vậy, không có gì dị thường.

- Thật kỳ quái!

Rất nhiều người thầm nhủ một tiếng, nhìn Vân Hải tông đó như hư như thực.

Nhưng mà đúng lúc này, một bóng người từ trong hư không bước ra, càng ngày càng rõ ràng, đây là một người phi thường trẻ tuổi, tuấn lãng, phóng khoáng, vẻ mặt hưng phấn.

Hơn nữa, đằng sau bóng dáng tuấn lãng còn có một con yêu thú, mãnh thú Cùng Kỳ, mọi người nhìn tới đều thấy run lên.

- Lâm Phong!

Nhìn người kia, rất nhiều người hoảng sợ, cả người cứng ngắc, bóng dáng tuấn lãng vừa đi ra, đúng là Lâm Phong.

Chỉ thấy Lâm Phong sắp bước ra liền sải bước, thân thể lập tức bay lên, cũng cùng lúc này, Cùng Kỳ gầm nhẹ một tiếng, thân thể cũng bay lên, ngừng ở phía dưới người Lâm Phong.

Lâm Phong bước một bước trực tiếp đứng trên cánh của Cùng Kỳ, một người một thú, nhẹ nhàng bay đi, giống như tiên, tự nhiên phóng khoáng không gò bó.

Trên không trung, mây trắng bay bay, mỗi lần Cùng Kỳ vỗ cánh đều là đi ngàn vạn mét, cực kỳ nhanh, mà nơi bọn họ đang hướng tới rõ ràng là Hải Vân Sơn.

Tuy Hải Vân Sơn cách hoàng thành cả ngàn dặm, nhưng mà lấy tốc độ yêu thú của Cùng Kỳ, một ngày có thể tới.

Mây mù mờ ảo, Cùng Kỳ hạ xuống phía sau vách núi Kỳ Phong, chậm rãi hướng chỗ giữa mây mù chìm xuống.

Chuông trống dựng trên vách đá, Lâm Phong nhìn tám mặt của chuông trống, suy nghĩ lập tức phiêu đãng, từng dòng ký ức ùa vào trong đầu.

- Từ trên vách đá dựng đứng đi xuống một ngàn thước.

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, nhớ tới lời của Bắc lão... chậm rãi đi xuống, từ trên vách đá đi xuống một cây số.