Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 157: Sỉ nhục thánh viện



Thế và Vi là chênh lệch giữa cảnh giới.

Thế rầm rộ ào ạt, dùng năng lượng trời đất để mình sử dụng, áp bách đối phương, tăng cường công kích của bản thân, là đại thế vô cùng lợi hại.

Mà vi lại là sự thăng hoa của thế trên cảnh giới, dùng năng lượng trời đất tan thành một điểm, huyễn hóa ra rất nhỏ, nhìn một chiêu lơ đãng nhưng lại mang theo sức mạnh hủy diệt.

Thế của Mục Phàm gặp cảnh giới nhập vi của Lâm Phong mà lại ngang bằng tu vi, há có thể là đối thủ.

Lúc này, Mục Phàm đã hiểu vì sao Lâm Phong không bị thế ảnh hưởng, thì ra hắn đã đạt tới Nhập Vi cảnh, kẻ Nhập Vi có tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, thật quá đáng sợ.

Lui, đây là ý nghĩ duy nhất của Mục Phàm.

Giơ chân giẫm mạnh xuống đất, cát bụi lại bay lên mù mịt, mà thân hình Mục Phàm cũng không ngừng lùi ra sau.

- Chậm rồi!

Âm thanh lạnh lẽo phát ra từ miệng Lâm Phong, thân thể hắn như ảo ảnh, bàn tay giáng lên người Mục Phàm.

Hai tiếng răng rắc vang lên rõ rệt, hai bóng người ở trong bụi đất ngừng lại. Thương mang tối đen kia chui vào cơ thể Mục Phàm, chỉ chớp mắt đã phá hủy sức sống của Mục Phàm, một chiêu giết chết.

- Hả?

Mọi người híp mắt, trong bụi đất bay mù mịt kia, không biết hai người kia lúc này như thế nào.

Đám người Tuyết Nguyệt thánh viện lại nhìn chằm chằm bụi đất đang tung bay kia, hận không thể nhìn xuyên qua xem bên trong xảy ra chuyện gì.

- Hừ, cái tên không biết lượng sức mình tự xưng là Đoạt Mệnh kia chắc chắn đã chết trong tay Mục Phàm sư huynh rồi!

Lúc này một giọng nói vang lên, làm cho những người của Tuyết Nguyệt thánh viện kia khẽ gật đầu, bỏ đi chút lo lắng trong lòng.

Đúng vậy, một kẻ không danh tiếng sao có thể là đệ tử có thiên phú Mục Phàm của Tuyết Nguyệt thánh viện, Mục Phàm nhưng nắm thế trong tay, cực kỳ mạnh. Một tên tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm bình thường vốn không phải là đối thủ của gã, ở trong cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng năm, Mục Phàm với thế trong tay hầu như không có địch thủ, dù là Tuyết Nguyệt thánh viện cũng vậy huống chi là Lâm Phong.

- Mục Phàm sư huynh thắng rồi.

Tên thanh niên quý tộc kia nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo niềm tin nồng đậm. Mục Phàm nhất định phải thắng, nếu thua thì mặt y để đâu cho nổi.

- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.

Một giọng nói thanh thúy vang lên khiến mọi người chấn động.

- Một kẻ không có ý chí võ giả của mình, dựa vào thủ đoạn hèn hạ để thể hiện mình mạnh mẽ thì lợi hại cái nỗi gì.

Giọng nói kia lại truyền ra. Bụi đất đầy trời cũng dần tan, Lâm Phong và Mục Phàm cùng xuất hiện.

Lúc này, Lâm Phong chậm rãi xoay người lại, mà Mục Phàm thì từ từ ngã xuống.

Rầm!

Tiếng ngã không lớn nhưng lại truyền rõ vào lòng người, khiến ai nấy đều run lên.

Thắng, nhưng người thắng thực sự không phải là Mục Phàm mà ai cũng nghĩ, mà là Lâm Phong.

Một kẻ chưa từng nghe nói đến bao giờ, đeo mặt nạ xuất hiện ở nơi đây, lại chỉ dùng một chiêu đánh bại đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện đang cực kỳ hưng thịnh kia.

Lâm Phong thậm chí không hề dao động, ánh mắt và khí tức hắn vẫn bình tĩnh, vẫn lạnh nhạt như thế, giống như kết cục vốn là như vậy.

- Thua?

Đám người Tuyết Nguyệt thánh viện mở to mắt, không thể tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mắt. Lâm Phong chỉ dùng một chiêu đánh chết Mục Phàm.

- Thiên tài trong Tuyết Nguyệt thánh viện, ha ha, quả nhiên rất lợi hại, ta xem như đã được thấy rồi!

Lâm Phong thản nhiên nói khiến mọi người đều giật mình, lời nhục nhã trắng trợn. Lúc này Lâm Phong nói ra những lời này, hàm ý nhục nhã đã rất rõ ràng, không thể nghi ngờ là đánh mặt đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện đó, đồng thời cũng đánh mặt Tuyết Nguyệt thánh viện.

Thiên tài cũng chỉ là loại này, Tuyết Nguyệt thánh viện có thể tốt đến mức nào?

Đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện kia ai nấy đều sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt như muốn ăn thịt luôn Lâm Phong.

- Chỉ là may mắn mà đã kiêu ngạo tự đại, không coi ai ra gì như thế, làm gì có tư cách nói đến võ đạo.

Thanh niên quý tộc cứng ngắc mặt mũi, lạnh lùng nói một câu, khiến Lâm Phong sửng sốt, lập tức trong đôi mắt hắn lộ ra vẻ trêu tức.

Người lại có thể không biết xấu hổ đến trình độ này, đúng là một đóa hoa tuyệt thế rồi.

- Không bằng ngươi tù đấu với ta một lần thử xem?

Lâm Phong giương mắt nhìn lên thanh niên quý tộc kia, miệng thì nhàn nhạt nói một câu khiến đối phương bị kiềm hãm lại. Mục Phàm đã không phải đối thủ của Lâm Phong, thực lực y kém Mục Phàm rất nhiều, sao dám lên chịu chết.

Thấy đối phương không nói lời nào, Lâm Phong tiếp tục nói:

- Ngay cả tư cách ứng chiến cũng không có, ngươi ở đó phóng rắm cái gì thế!

Sắc mặt tên kia xanh mét lại, trong đôi mắt tỏa ra sát khí.

- Nói thì ai cũng lợi hại, bản lĩnh châm chọc cũng lô hỏa thuần thanh, nhưng chân chính chiến đấu thì lại không chịu nổi một chiêu, đã thế còn ở đó lắm lời, thật không biết thẹn là gì! Chẳng lẽ người của Tuyết Nguyệt thánh viện lần nào tạo uy lập tế cũng phải dựa vào mấy thủ đoạn ám muội như này sao?

Lâm Phong không thèm để ý đến ánh mắt đối phương mà cứ nói tiếp:

- Cũng đúng, Tuyết Nguyệt thánh viện các ngươi đang cần tạo thế dương oai, làm cho người ta cảm thấy các ngươi mạnh nhất! Đương nhiên, sự thật như nào thì hôm nay các vị đã tận mắt nhìn thấy, ta cũng không nói gì thêm.

Lâm Thiên nhìn chằm chằm Lâm Thiên, kẻ này nói thật sắc bén, chỉ vài câu tùy ý đã khiến Tuyết Nguyệt thánh viện bị trát lên vết nhơ, bị cho là không đáng một đồng, là một đám chỉ biết tạo thế chứ chẳng hề có thực lực.

Có thể nói, hôm nay không chỉ mấy tên đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện bọn họ mất hết mặt mũi, mà cả Tuyết Nguyệt thánh viện cũng bị bôi nhọ, khó có thể rửa sạch. Thật không biết kẻ này có thù hận gì với Tuyết Nguyệt thánh viện, lại cố ý hạ thấp Tuyết Nguyệt thánh viện như thế.

Mà thanh niên làm chứng thì liếc Lâm Phong một cái đầy thâm ý.

- Mới tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm mà đã đến Nhập Vi cảnh, không đơn giản!

Thanh niên đó thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng lại lộ ra ý cười thản nhiên ôn hòa, khẽ nói một tiếng:

- Tra!

Lời vừa ra, lập tức phía sau thanh niên có một bóng người lặng lẽ rời đi.

Lâm Phong không nói gì thêm, chuyển sang nhìn người đang dắt Xích Diễm Ma Sư kia, nói:

- Giờ ta có thể tù đấu chứ?

Người nọ lén liếc thanh niên quý tộc trên khán đài kia một cái, không thể tự quyết định nên vẫn chưa trả lời Lâm Phong.

Cảnh này bị Lâm Phong bắt được khiến hắn cười lạnh trong lòng, quả nhiên hắn đoán đúng, thanh niên quý tộc kia dường như có địa vị rất cao, những người trong Tù đấu trường này đều phải nghe lệnh của y.

- Nếu người ta đã thắng thì các ngươi còn nhìn cái gì nữa?

Thanh niên ôn hòa kia thấy thế thì lạnh nhạt nói một tiếng, làm cho tên đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện kia giật mình, lập tức khẽ gật đầu.

- Được, giao nộp hai mươi nguyên thạch trung phẩm, ngươi có thể tiến hành tù đấu.

Người phụ trách tù đấu kia dắt Xích Diễm Ma Sứ vào giữa lao tù, khiến Lâm Phong nghi hoặc trong lòng.

Người Tù đấu trường nghe lời thanh niên quý tộc, mà tên đệ tử quý tộc của Tuyết Nguyệt thánh viện kia dường như rất sợ người làm chứng. Như vậy, thanh niên ôn hòa làm chứng kia là người phương nào, lại có quyền lực lớn như vậy, một câu như bình thản mà lại khiến tên đệ tử quý tộc Tuyết Nguyệt thánh viện kia không dám kháng cự, phải ngoan ngoãn tuân theo.

Không nghĩ nhiều nữa, Lâm Phong nhìn Xích Diễm Ma Sư trước mặt, ánh mặt lộ ra ý cười đầy ý vị sâu xa. Linh yêu thú cấp năm, mà tương lai có thể trưởng thành thành Huyền yêu thú, thậm chí là Thiên yêu vô cùng khủng bố.

Sức mạnh hùng mạnh, tốc độ nhanh nhẹn, có thể phun ra nuốt vào lửa, đôi cánh kia thậm chí có thể khiến nó ngao du trên không trung.

Thanh niên quý tộc kia thật đúng là bỏ được, lại định tặng con Xích Diễm Ma Sư này cho tên Mục Phàm. Nhưng nếu Mục Phàm mà nhận thì phỏng chừng về sau sẽ thành người của thanh niên kia thôi.

Lấy ra hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, Lâm Phong ném cho đối phương. Người phụ trách tù đấu kia lập tức thả Xích Diễm Ma Sư ra, nhìn về phía Lâm Phong với ánh mắt khá phức tạp, dường như mang theo chút ghen tị.

- Grào!

Xích Diễm Ma Sư rống lên một tiếng với Lâm Phong, ngay sau đó thân thể nó rung lên, vồ tới Lâm Phong, mở cái miệng lớn và phun ra một ngọn liệt diễm vô cùng nóng, đốt cho không gian trước người nó đỏ bừng lên, ánh lửa đầy trời.

Lâm Phong lại lăng không nhảy lên, trường kiếm cùng vỏ kiếm trên lưng đều được Lâm Phong nắm trong tay, ngay sau đó thân thể hắn ầm ầm rơi xuống, đôi tay nắm lấy vỏ kiếm đánh xuống Xích Diễm Ma Sư!