Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 492: Mẫu tử nhận nhau (2)



Trên một khe núi sâu, thiếu niên lạnh lùng nhìn lão giả trước mặt, dung nhan tuấn mỹ không còn nét ưu nhã lười biếng nữa mà thay bằng sự lạnh lẽo.

Lão giả cau mày nhìn dung nhan tuấn mỹ dưới ánh trăng, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử, ngươi dám giết người của chúng ta, đúng là to gan lớn mật, ngươi biết chúng ta là thế lực gì không?"

Tử Thiên Cảnh cười lạnh, nụ cười lộ ra cảm giác âm trầm: "Biết, mấy con chó của Tử Phượng mà thôi, ta không chỉ muốn giết các ngươi, mỗi một con chó của nàng ta đều sẽ tiêu diệt sạch sẽ!"

Hắn vĩnh viễn không thể quên, ngày đó, máu Tử gia nhiễm đỏ đại lục.

Hắn cũng vĩnh viễn không quên, nữ nhân Tử Phượng kia tàn nhẫn chặt đứt tay chân hắn, không phải chặt một nhát mà là chặt từng chút một bắt đầu từ ngón tay, hơn nữa còn không cho hắn ngất đi, đến hôm nay tay chân hắn vẫn còn cảm giác đau đớn khó nhịn.

Nhưng càng khiến hắn đau hơn chính là nhìn cha mẹ bị thiên kiếp đánh tan thành mây khói...

Thân thể Tử Thiên Cảnh run lên.Không ai biết hận ý của hắn với Tử Phượng, bị giam giữ cả nghìn năm nhưng hắn chưa bao giờ quên mối hận này, ngược lại càng thêm sâu đậm hơn.

Hiện giờ nữ nhân kia không chỉ muốn câu dẫn phụ thân hắn lên giường với nàng, còn dùng hắn để uy hiếp mẫu thân, hắn không thể chịu đựng được chuyện này!

"Chỉ cần là người của Tử Phượng, đều phải chết!"

Toàn thân Tử Thiên Cảnh bộc phát sát khí, con ngươi màu đen dần hiện ra ánh sáng tím, chỉ lướt qua trong giây lát...

"Ha ha, chỉ bằng ngươi sao?" Lão nhân cười ha hả, không hề để tiểu tử này vào mắt, "Tiểu tử thúi, dám can đảm giết người của chúng ta, ngươi đi chết đi!"

Thân thể hắn chợt lóe, bay về phía Tử Thiên Cảnh...

Tử Thiên Cảnh híp mắt, rút kiếm ra nghênh đón, dần dần trong mắt lão giả hiện lên tia kinh ngạc, thực lực tiểu tử này vậy mà ngang ngửa với hắn.

Trong không thời gian ngắn căn bản không thể phân thắng bại...

Lúc này, trong Tiêu gia phát ra một tiếng vang lớn, các trưởng lão vốn đang tụ tập thương nghị chuyện của Tiêu gia bỗng nhiên cả kinh, sợ tới mức đứng bật dậy.

"Các trưởng lão xuất quan!"

"Xong rồi, xong rồi, hiện tại đừng xảy ra phong ba gì nữa, nếu đắc tội Diêu gia chúng ta sẽ không yên ổn..."

Còn không đợi bọn họ kịp thương lượng đối sách, vài thân ảnh đã từ ngoài cửa tiến vào.

Dẫn đầu là một lão giả áo đen, khí chất âm trầm lãnh khốc, toàn thân tản ra hơi thở âm tà, hắn khẽ nheo mắt nhìn quanh bốn phía.

"Tam nhi đâu? Sao không ra nghênh đón ta?"

Tam nhi trong miệng lão giả áo đen chính là Tiêu Tam gia.

Mẫu thân của Tiêu Tam gia là cháu gái hắn, từ nhỏ đã ái mộ Tiêu Bạch Hiên, nếu không, lão giả này cũng sẽ không gậy đánh uyên ương bức bách Tiêu Bạch Hiên cưới nàng.

Bởi vì thân phận này, lão giả áo đen cũng được coi như ông ngoại của Tiêu Tam gia, yêu thương hắn hơn cả phụ thân ruột, cũng chính vì hắn quá dung túng nên Tiêu Tam gia mới vô pháp vô thiên như thế.

"Thạch Lam trưởng lão, cuối cùng ngài đã xuất quan, chúng ta cũng nên làm tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi." Trưởng lão Tiêu gia vội vàng đổi đề tài, mỉm cười nói.

Thạch Lam cau mày: "Ta hỏi Tam nhi đang ở đâu?"

"Cái này..." trưởng lão Tiêu gia vô thức lui về phía sau vài bước, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Tam gia hắn... hắn..."

"Nói mau!" Sắc mặt Thạch Lam trầm xuống, khí thế bức người hỏi.