Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 74: Chương 74:



 

Edit: Vân
Đầu hạ, cây hoa trong Lan viên sum suê um tùm như mây như khói.
Sau khi được sửa chữa, hậu hoa viên phô bày cảnh tượng náo nhiệt của trăm hoa đua nở, phần núi giả cũng được trồng thêm vô số cây xanh, có thể nói là năm bước một cảnh, hết sức mĩ lệ.
Giữa chốn cây hoa tươi tốt, ba người đẹp mặc lụa trắng chậm rãi tản bộ, y hương tấn ảnh* tinh tế nhã khiết, đó là Nguyễn Thời Ý, Từ Minh Sơ và Thu Trừng. 

(*) y hương tấn ảnh: hình dung quần áo phụ nữ mặc hết sức hoa lệ
Dung mạo các nàng vốn có bảy, tám phần tương tự, cộng thêm Từ Minh Sơ chăm sóc rất tốt, vừa nhìn qua, ba người trông như ba tỷ muội.
Thu Trừng không thể thấy xe hoa được vây xem trong tin đồn, vô cùng thất vọng về lại Thập Giản đình, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào món thạch hoa hạnh thủy tinh bên cạnh ngẩn người.
Nguyễn Thời Ý dỗ vài câu, thấy Từ Minh Sơ cũng ngồi ở bên, nàng bèn tự tay đẩy một khay bánh ô mai tới: “Mời vương hậu nếm thử món này một chút…”
Trước ánh mắt vi diệu của nữ nhi, nàng vội vàng giải thích: “Vu ma ma nói, đây là món trước đây vương hậu thích ăn, không biết ngài tha hương ở dị quốc nhiều năm, khẩu vị có thay đổi hay không?”
Từ Minh Sơ cười nhạt: “Mẫu nữ chúng ta trở về Đại Tuyên là vì chuyện riêng, ngay cả Xích Nguyệt hành quán cũng không về, cô đừng treo gì mà ‘vương hậu’ hay ‘công chúa’ ngoài miệng nữa.”
Nàng ta tao nhã đưa một khối bánh ngọt lên, cắn thử một miếng nhỏ, tỏ ý Nguyễn Thời Ý không cần khách khí.
Sau khi yên lặng khoảng nửa chung trà, Thu Trừng chu môi: “Thật thiệt thòi, muội đã tuyên bố với bên ngoài, tỷ là đại biểu tẩu tương lai của muội, vậy mà bây giờ tỷ lại bỏ chạy với tiên sinh! Còn nữa, sao tỷ lại tụ họp với loại người như Hạ Tiêm Lạc? Ngoài ra, Lam đại công tử, Hồng đại công tử bọn họ…”
Nguyễn Thời Ý bị đống vấn đề này làm cho dở khóc dở cười, chỉ giải thích nàng với Từ Thịnh là người thân, với tiên sinh là hợp tác, với Lam Dự Lập và Hồng Hiên là bạn.
Còn với người hoàng tộc chỉ là có qua có lại mà thôi.
Nàng ám chỉ không rõ ràng với Thu Trừng —— dường như Tề vương tiếp cận người Từ gia vì có âm mưu khác.
Không ngờ Thu Trừng nghe nàng nhắc tới Tề vương, bực bội than một tiếng: “Tốt nhất tỷ đừng để ý đến hắn! Hắn…”
Từ Minh Sơ nghe vậy, làm như lơ đãng nhìn các nàng một cái.
Thu Trừng chuyển lời ngay tức khắc, hỏi Nguyễn Thời Ý có đi Thư họa viện thành Nam không, tình hình các nữ học viên lúc trước quen giờ thế nào.
Nguyễn Thời Ý biết nàng ta xưa nay không có chung đề tài với các nữ học viên, thậm chí còn vì mấy người Hoàng Cẩn nhiệt tình hỏi thăm mà không khỏi thấy phiền.

Đoán rằng bởi vì có Từ Minh Sơ ở bên cạnh, Thu Trừng vừa không muốn nói về Tề vương, vừa muốn vờ như từng chăm chỉ luyện vẽ, cho nên mới dời đến đề tài lạ lùng này.
Thấy Thu Trừng cầm lên được, buông xuống được, không bị thủ đoạn của tên Tề vương xảo quyệt kia che mắt, tấm lòng ngoại tổ mẫu của Nguyễn Thời Ý cũng yên tâm vui vẻ.
Tổ tôn vừa ăn vừa tán gẫu, bởi cảnh trí xung quanh hấp dẫn, trà bánh tinh xảo, bầu không khí có vẻ sôi nổi hơn lúc trước nhiều.
Mà Từ Minh Sơ vẫn giữ vẻ hời hợt trước những câu chuyện không liên quan, dường như không nghe câu nào, mắt đẹp sáng ngời cứ luôn hướng về “Nguyễn cô nương”.
Thầm phát hiện thái độ kì lạ của nữ nhi, Nguyễn Thời Ý rất muốn chân thành đối đãi, nhưng không nghĩ ra nên đánh đổ ngăn cách nửa đời như thế nào.
Đang lúc không biết đâu mà lần, nàng quyết định xóa sạch những gì không vui lúc trước, lấy thân phận người xa lạ, làm quen từ đầu với nữ nhi, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Gần tới buổi trưa, một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào trong: “Cô nương, tiên sinh tới.”
Sắc mặt Nguyễn Thời Ý trầm xuống.
Nếu hai mẫu nữ này không có ở đây, chắc là nàng sẽ chặn luôn Từ Hách ngoài cửa.
Dấu vết trước ngực vẫn chưa tiêu, tức giận đương nhiên cũng chưa tiêu.
Nhưng sau khi ổn định tâm khí, nàng thấy nếu nói giận hắn càn rỡ trêu chọc, chẳng thà nói nàng chán ghét lặp đi lặp lại mình.
—— ngoài miệng thì từ chối vô số lần, thân thể lại không nghe lời, thuận theo hắn làm bừa? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Có lúc, trong người nàng, một nửa là thái phu nhân thận trọng vững vàng, một nửa là tiểu cô nương to gan bạo dạn; có lúc ngược lại, một nửa là lão thái bà bá đạo hung hãn, một nửa là tiểu nha đầu ngượng ngùng nội liễm.

Im lặng một hồi, Nguyễn Thời Ý hời hợt đáp lời tiểu nha hoàn: “Biết rồi, mời Vu ma ma tiếp đãi một chút.”
Đợi tiểu nha hoàn lui ra, Thu Trừng cười hì hì nhích tới gần: “Già vờ ‘không quen’ cho ai xem đây? Muội đi chào hỏi rồi té liền! Không quấy rầy hai người ‘tâm sự’ đâu.”
Nguyễn Thời Ý định mời hai mẫu nữ ở lại dùng bữa, vậy mà bây giờ Từ Hách đột nhiên xuất hiện, cũng khiến tình hình trở nên lúng túng.
Thấy Thu Trừng cố ý muốn đi, nàng đành đích thân tiễn mẫu nữ Từ Minh Sơ ra khỏi hoa viên.
Đi tới hành lang thì gặp phải Từ Hách đang được Vu Nhàn và A Lục cười đón, hai bên làm lễ chào.
Người nọ đã thay bào gấm xanh nhạt viền đen, tóc buộc phát quan bạch ngọc, cả người toát ra khí chất nho nhã phong lưu.
Hắn chăm chú nhìn Nguyễn Thời Ý, ánh mắt như đong đầy mật ngọt đậm đà.
Thu Trừng cười nói: “Tiên sinh quả nhiên không phải vật trong ao nhé! Hôm qua chưa được chúc mừng trước mặt, hôm nay liền gặp ở nhà tỷ tỷ!”
“Tiểu công chúa khen nhầm rồi, tại hạ cảm tạ ngài tri ngộ*.” Từ Hách khiêm tốn vài câu, thấy Nguyễn Thời Ý buồn bực không nói gì, hắn hơi cười, nói: “Xem ra, ta đã quấy rầy nhã hứng của ba vị rồi?”
(*) tri ngộ: được thưởng thức hoặc trọng dụng
Thu Trừng nhướn mày cười một tiếng: “Không không không, hai người cứ từ từ trò chuyện! Chúng ta phải đi trước!”
Từ Minh Sơ đã quan sát Từ Hách hồi lâu, nàng ta hơi gật đầu, cất bước về phía cổng trong trước.
Khi Từ Hách đã được dẫn vào thiên thính, Từ Minh Sơ đột nhiên nói: “Thu Trừng, nếu con còn muốn học vẽ sơn thủy, đừng ngại tiếp tục mời vị tiên sinh này dạy. Đã là thân tộc cùng dòng họ thì không cần tận lực tị hiềm.”
Thu Trừng mừng rỡ: “Vậy đại biểu ca và tỷ tỷ thì sao ạ?”
Nguyễn Thời Ý cười ngượng: “Đại biểu ca của muội công vụ bề bộn, ta cũng còn một đống chuyện vặt, chắc là…”
“Hừ! Bây giờ hai người mệnh ai nấy chơi, không ai chơi với muội cả!” Thu Trừng mếu máo nũng nịu.
Nguyễn Thời Ý khuyên nhủ nhẹ nhàng: “Lúc này vương hậu đến kinh thành, muội nên ở cùng nhiều hơn mới đúng.”
Thu Trừng lè lưỡi một cái, giả vở kéo tay thân mật với Từ Minh Sơ.
Đã mười mấy năm rồi, chưa bao giờ Nguyễn Thời Ý được tận mắt chứng kiến hai mẫu nữ sống chung hòa thuận thế này, chỉ thường nghe hai người có tranh chấp.
Giờ đây thấy hai người sống chung hòa thuận, nàng vui sướng cảm khái trong lòng —— cuối cùng nữ nhi cũng có cơ hội xây dựng được quan hệ tình cảm mẫu nữ mà nàng chưa từng cho nó.
Sau khi tiễn Từ Minh Sơ và Thu Trừng, Nguyễn Thời Ý bước từng bước vào thiên thính, đi được nửa đường, đột nhiên nàng thay đổi chủ ý, về thẳng phòng, đóng cửa lại.
Nàng không muốn gặp mặt Từ Hách.
Chủ yếu là… trải qua cái đêm ấy ấy, nàng cảm thấy rất mất mặt.
Ừm, yên tĩnh vài ngày sẽ ổn thôi.
Nửa giờ sau, Vu Nhàn tự tới gõ cửa: “Người sao vậy? Có còn là trẻ con nữa đâu, sao lại giận dỗi thế?”
Nguyễn Thời Ý không thể nói lí do vì sao qua một đêm nàng bỗng thế này, bèn thoái thác: “Ta mệt, nếu không có chuyện gì, ngươi cứ để hắn tự nhiên đi.”
Vu Nhàn thấp giọng thở dài: “Càng ngày người càng giống tiểu cô nương, trong ngoài gì cũng giống.”
Nguyễn Thời Ý cắm đầu vào chăn nệm, khó chịu trong lòng chợt tăng lên.
—— tên kia tới làm gì! Cố ý xem nàng khó xử thế nào sau khi bị ức hiếp sao?
Chiếm hết tiện nghi rồi! Còn cười híp mắt nói “Nguyễn Nguyễn, nàng đang vui thích”.
Lúc đó đầu óc nàng trúng gió hay là tinh thần bốc hơi? Sao để hắn tùy ý dày vò mà không kháng cự gì thế?
Điên rồi! Hoàn toàn điên rồi!
Ngay cả Vu Nhàn cũng bị hắn mua chuộc! Dám cười nhạo nàng!
Cáu vẫn hoàn cáu, nàng không thể không thừa nhận, bản thân “tức giận”, khá là không có phong độ của “thái phu nhân”, sống khinh suất hệt như thiếu nữ!
Nghĩ đến chuyện này, nàng lại càng thấy tức!
*****

Hôm sau, Nguyễn Thời Ý ra ngoài thật sớm, đi tới Nghĩa thiện đường ở thành Nam trước.
Qua mấy tháng học hành, lũ trẻ ở Nghĩa học đường đã biết không ít chữ.
Tiếng sách vở trong Giản Phác viện vang lên sột soạt, sôi nổi hào hứng.
Phòng bên cạnh có hơn mười vị lão nhân cô quả nhàn rỗi không có việc gì, chủ động ngồi làm mấy món đồ thủ công tinh xảo như bện dây thừng, làm quạt lông để phụ giúp chi tiêu.
Bọn họ vừa kính trọng vừa cảm ơn Nguyễn Thời Ý, thấy nàng đích thân tới liền nhiệt tình đối đãi, dâng lên đủ loại thức ăn và đồ chơi, trò chuyện tỏ tâm ý.
Thịnh tình khó chối từ, Nguyễn Thời Ý cười đáp từng người, sau đó hỏi thăm sức khỏe những ai bệnh yếu, đợi đến giữa trưa mới vội vàng chạy tới Trường Hưng lâu.
Tôn Bá Duyên đã đến đó từ trước, đang được Từ Thịnh tiếp đãi.
Không ngạc nhiên chút nào, Tôn Bá Duyên bình tĩnh dừng chân trước bức họa kia của Từ Hách, bào tro trang nhã gột sạch bụi bẩn trần gian.
Khuôn mặt gầy gò của hắn ta lộ vẻ tán tụng, hai mắt long lanh, hồi lâu mới than thở: “Bức họa này dồi dào khí thế, bút pháp tuyệt diệu, như Tham Vi tiên sinh tái thế… Sợ là chỉ có vị Từ đại nhân kia mới đạt tới cảnh giới này thôi.”
Nguyễn Thời Ý vờ không nghe thấy, bước tới mời Tôn Bá Duyên vào nhã gian.
Bữa tiệc hôm nay được mở mang danh là “Người Từ gia chúc mừng Tôn tiên sinh đứng đầu thịnh hội”, nhưng thật ra là hỏi thăm tung tích của 《 Vạn Sơn Tình Lam đồ 》.
Tiệc diễn ra, Từ Thịnh lấy danh nghĩa trưởng tôn của “Tham Vi tiên sinh” chúc mừng, lời nói tâng bốc đương nhiên cuồn cuộn không ngớt.
Tôn Bá Duyên nói năng phong nhã, trong lúc nói chuyện luôn bày tỏ kính ngưỡng với “Tham Vi tiên sinh”.
Những lời nói tương tự đã từng được vô số họa sư từ Nam chí Bắc thốt ra, Nguyễn Thời Ý đã nghe hơn nửa đời người, đa phần chỉ lấy lời khách sáo đáp lại.
Vậy mà Từ Thịnh và Tôn Bá Duyên ở cùng một chỗ, khen tổ phụ nhà mình từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, hai người thao thao bất tuyệt tán tụng một phen, Nguyễn Thời Ý nghe mà thấy xấu hổ.
—— đứa nhỏ này! Có hiểu “khiêm tốn” là thế nào không hả?
Từ Thịnh vừa thoải mái chè chén, vừa hình dung tổ phụ mặt mũi anh tuấn, trừ vẽ tranh sơn thủy nổi danh thiên hạ, vẽ hoa điểu, thú vật, nhân vật đều giống như đúc, thi thư họa tam tuyệt, có thể làm văn có thể múa võ, võ công không thể khinh thường, có thể sánh vai với Hồng đại tướng quân…
Khi Tôn Bá Duyên nuối tiếc trời xanh đố kị anh tài của “Tham Vi tiên sinh”, lại tiếc bản thân chưa có cơ hội được gặp, Từ Thịnh cũng lộ vẻ đau lòng, ôm đầu bi oán, hận trời không có mắt, hại mình và tổ phụ vô duyên.
Đến cuối cùng, hai người ôm đầu khóc lóc trong Trường Hưng lâu, tình cảnh thật có thể nói là cảm động sâu sắc.
Cả quá trình Nguyễn Thời Ý phải chịu đựng không khí quỷ dị này, nàng cố lắm mới kiên nhẫn không xông lên thức tỉnh trưởng tôn nhà mình.
Tiếc nuối tổ phụ mất sớm còn được, nhưng nói mình “ra đời quá trễ” là có ý gì? Muốn cướp suất giáng thế trước cha thủ phụ luôn sao?
Trò chuyện nhiệt tình cho đến khi cơm rượu no nê, Nguyễn Thời Ý đợi tiểu nhị dọn hết canh thừa thịt nguội, thay vào đó là mứt quả anh đào, nàng mới hắng giọng một cái, thẳng thắn hỏi chuyện.
“Tôn tiên sinh từng đi khắp thiên hạ, phỏng lại bản gốc tranh Tham Vi tiên sinh ở các nơi, tiểu nữ cả gan hỏi một câu, ngài có từng biết tung tích của các đoạn Tình Lam đồ không?”
Tôn Bá Duyên lắc đầu, khó nén buồn bã nơi đáy mắt.
“Thực không dám giấu giếm, đời này Tôn mỗ mô phỏng kiệt tác của Tham Vi tiên sinh, gồm cả những bức cất giữ ở Hàn lâm họa viện, tổng cộng có bốn mươi ba bức, tiếc là không có bức nào mô phỏng năm đoạn còn lại.”
“Trước đây từng nghe Bình gia ở kinh thành có giữ một đoạn, nhưng Bình phu nhân mất sớm, tranh truyền lại cho con cái là ai không biết, tại hạ không thể nào thỉnh cầu. Nghe nói một đoạn khác được Trấn quốc đại tướng quân cất kĩ, cô nương đã đòi lại. Dám hỏi… tin này là thật hay giả?”
Nguyễn Thời Ý không ngờ nổi đối phương lại hỏi ngược như vậy.
Nàng không thể phủ nhận bí mật công khai này được, chỉ đành đưa “di mệnh của thái phu nhân” ra lần nữa.
Tôn Bá Duyên mừng rỡ như điên, cầu xin được xem Tình Lam đồ trong tay nàng.
Nguyễn Thời Ý nghĩ rằng để hắn ta thưởng thức một chút cũng không sao, nhưng trùng hợp là nàng vừa đưa cho Từ Hách mất rồi, giờ cũng không đành lòng từ chối thành ý dào dạt của Tôn Bá Duyên.
Nàng giải thích mạch lạc, hiện tại chưa tiện lắm, cần trì hoãn hai tháng sau.
Tôn Bá Duyên tâm tâm niệm niệm muốn thưởng thức Tình Lam đồ, cho nên đồng ý ngay tức khắc, hắn ta cũng nói rằng gần đây sẽ ở lại kinh thành, Từ gia có thể phái người truyền đạt bất cứ lúc nào.
Sau khi bầu không khí hòa hợp của buổi gặp gỡ kết thúc, Nguyễn Thời Ý hơi say đi về Lan viên, được bẩm báo Từ Hách đã từng tới tìm một lần, Hàm Vân quận chúa cũng sai người tới đưa thiệp mời, mời nàng sau giờ Ngọ ngày mai đến phủ tham dự nhã tập về thư họa.
Nàng nhìn qua hai lần, nhưng vì mệt quá không chịu nổi, bèn về thẳng phòng đi ngủ, không hỏi nhiều nữa.

*****
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Thời Ý ngồi xe ngựa chạy thẳng tới phố buôn thành Nam, một là chuẩn bị lễ vật cho Hạ Tiêm Lạc, hai là để thăm tôn tử Từ Hạo một mình gánh vác thế nào.
Gần đây Từ Hạo bận bịu với việc quản lí quán trà mới, tới nơi từ rất sớm, đích thân chỉ đạo tiểu nhị bố trí theo yêu cầu.
Tuy hắn ta và “Nguyễn tỷ tỷ” chưa nói chuyện quen thân nhiều, nhưng bá phụ và phụ thân đã dặn dò, hắn ta cực kì lễ kính, tự mình chọn lá trà và dụng cụ pha trà tốt nhất, đóng gói cẩn thận.
Nguyễn Thời Ý thấy Từ Hạo chững chạc chu đáo vậy thì rất mừng rỡ, không khỏi trò chuyện thêm mấy câu, nhưng khi quay đầu, nhìn tên hộ vệ A Hú kia công khai lộ mặt, trò chuyện thân thiết với Tĩnh Ảnh, trong lòng nàng bỗng thấy không vui.
Có điều lúc này nàng cùng vai phải lứa, không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể tìm cách khác khuyên giải.
Trên đường đến phủ quận chúa, Nguyễn Thời Ý dừng xe giữa đường, đi vào Tập Hiền trai chọn bút mực giấy nghiên, định nhân tiện mang cho Hàm Vân quận chúa mấy bộ.
Bởi thịnh hội diễn ra, người yêu thích thư họa từ bảy tộc bốn nước đều tề tụ ở kinh thành.
Ngoại trừ cuộc thi do Gia Nguyên đế cử hành, còn có những cuộc thi của các lưu phái dân gian nữa, nhiều nhóm thư họa chuẩn bị mở triển lãm lớn nhỏ, nhã tập, vì vậy các họa sư từ nơi khác đến chen đầy phố lớn hẻm nhỏ, ngay cả trong Tập Hiền trai cũng đông nghịt.
Khi Nguyễn Thời Ý và Trầm Bích xách bọc lớn bọc nhỏ đi ra thì được phu xe lo lắng thông báo, vừa nãy tránh đội tuần phòng không kịp, cho nên miễn cưỡng đưa xe ngựa vào trong ngõ hèm, không cẩn thận vấp phải tảng đá, khiến bánh xe bị nứt, hạ nhân đang trở về Lan viên chuẩn bị xe ngựa khác.
Nguyễn Thời Ý tính toán chặng đường, sợ không đến kịp thời gian đã hẹn, nàng đang định điều động xe từ các cửa hàng Từ gia thì chợt thấy có mấy người đi ra từ cửa hành vũ khí phía trước.
Nam tử đi đầu có vóc người cao thẳng, ngọc thụ lâm phong, nữ tử bên cạnh thì hào sảng hiên ngang, không thua kém gì đấng mày râu, hai người đó chính là huynh muội Lam gia.
Phía sau bọn họ còn có hai người nữa, một người mắt như chuông đồng, vẻ ngoài khôi ngô, tuy ăn mặc giản dị nhưng phóng khoáng như võ tướng; người kia là nữ tử, tay cầm liên nỏ cỡ nhỏ nghiêng qua nghiêng lại thưởng thức.
Nguyễn Thời Ý nhìn kĩ nữ tử kia, tuy nhiên không nhìn ra được tuổi tác.
Đối phương ăn mặc theo lối phụ nhân, thần thái lộ vẻ khôn khéo trầm ổn của trưởng giả lớn tuổi, nhưng dáng người và dung mạo trông chỉ gần trung niên, riêng da thịt như trứng gà bóc, trắng nõn mịn màng.
Búi tóc của người đó được chải hết sức tùy tiện, cắm một cây ngân trâm, toàn thân phát ra khí chất ơ hờ ưu nhã, thân phận chắc hẳn tôn quý.
Gương mặt này hiển nhiên không thuộc về bất kì một quý nhân nào ở kinh thành Đại Tuyên!
Tim của Nguyễn Thời Ý bỗng nhiên đập mạnh.
Chỉ vì nàng đã từng thấy khí chất tương tự trên người Diêu Đình Ngọc, loại chênh lệch giữa tướng mạo và sự từng trải đó khiến lòng nàng phát run.
Nhất là liên nỏ trong tay người kia, Nguyễn Thời Ý đã tận mắt nhìn thấy ít nhất hai lần!
Một lần là khi dạo chơi ở Bắc Sơn, gặp ba phe côn đồ lưu manh, phản đồ Xích Nguyệt quốc và sát thủ Nhạn tộc cùng đánh úp bất ngờ, Lam Dự Lập từng dùng liên nỏ này bắn tên tẩm thuốc mê, bắn liên tiếp năm người, giải cứu Nguyễn Thời Ý, Từ Hách và Thu Trừng khỏi nguy hiểm.
Một lần khác là tiệc đón gió tẩy trần cho Diêu Đình Ngọc ở Tùng Hạc lâu, Lam Dự Lập hứng thú bừng bừng phô ra liên nỏ cỡ nhỏ mình vừa cải tiến, Diêu Đình Ngọc nhận lấy dùng thử.
Nếu Nguyễn Thời Ý đoán không sai, nỏ này đúng là Diêu Đình Ngọc tặng cho!
Đường phố huyên náo, Nguyễn Thời Ý không nghe rõ cuộc đối thoại giữa huynh muội Lam gia và hai nam nữ xa lạ kia.
Nhưng nàng hoàn toàn không có ý tiến lên hàn huyên, thậm chí còn nóng lòng rút lui, tránh bị người Lam gia lôi kéo trò chuyện, khiến nữ tử kia phát hiện manh mối.
Vậy mà xe ngựa lại hỏng, nếu nàng chờ ở đây, chỉ sợ sẽ chạm phải.
Nàng quay lại tránh trong cửa Tập Hiền trai, thoáng thấy huynh muội Lam gia lấy lại liên nỏ cỡ nhỏ, lễ phép từ biệt hai người kia, sau đó xoay người đi về hướng khác.
Một nam một nữ kia thì dừng chân không bước, ghé tai thảo luận gì đó.
Nguyễn Thời Ý dằn lòng nhẫn nhịn, chỉ chờ hai người đó đi xa, trùng hợp thay, ngoài cửa có tiếng vó ngựa vừa dừng, một giọng nam trầm cất lên hỏi: “Ơ? Trầm Bích cô nương, Nguyễn cô nương ở đây sao?”
Nghe giọng Hồng Hiên, Nguyễn Thời Ý không tiện tránh nữa, bèn ra đón: “Hồng đại công tử, thật là trùng hợp.”
Hồng Hiên mặc trường bào màu tím, vẫn ôn nhã tuấn tú như thường.
Thấy nàng xuất hiện, hắn ta tung người xuống ngựa chấp lễ, nhìn xe ngựa hỏng hóc ở bên: “Bánh xe của cô nương bị nứt rồi?”
Nguyễn Thời Ý thò đầu nhìn ra xe ngựa gỗ lim đen của hắn ta, mạ vàng sơn bạc, khí phái bất phàm, chắc là xa giá của Hồng phu nhân.
“Bái kiến đại tướng quân phu nhân.” Nàng giải thích với người vừa nhẹ nhàng vén rèm xe, “Phiền đại công tử quan tâm, ta đang đợi hạ nhân đổi xe.”
Hồng Hiên thấy vẻ sốt ruột giữa đôi chân mày của nàng, dịu dàng hỏi: “Cô nương sốt ruột trở về sao?”
Có lẽ là vì Hồng Hiên anh tuấn bất phàm, nam nữ trước cửa hành vũ khí đều vô tình hoặc cố ý nhìn hắn, khiến Nguyễn Thời Ý cũng bất giác toát đầy mồ hôi.
Nàng lặng lẽ lùi sang một bên, sau đó mới hòa nhã nói: “Thực ra không phải về Lan viên, là… đến buổi hẹn với Hàm Vân quận chúa, ta sợ không đến kịp thôi.”
Nàng vừa dứt lời, Hồng phu nhân ở trên xe đã dửng dưng lên tiếng: “Phủ quận chúa và Hồng phủ chúng ta chỉ cách nhau một con đường, nếu Nguyễn cô nương có việc gấp, đừng ngại lên xe với ta, xong xuôi lại phái xe đón về.”
Lời ấy vượt xa ý liệu của Nguyễn Thời Ý và Hồng Hiên, hai người nhìn nhau một cái, ai cũng khiếp sợ.
Mắt thấy nam nữ kia sắp đến gần, Nguyễn Thời Ý đành cắn răng: “Vậy cảm ơn phu nhân trước.”
Nàng vội dặn dò hạ nhân của Lan viên, sai Trầm Bích mang theo lễ vật, mình thì chui vào xe ngựa, ngồi bên dưới Hồng phu nhân.
Khi xe ngựa lăn bánh, qua tấm rèm cửa sổ mỏng manh phấp phới, nàng thấy rõ hai người kia nhìn thẳng về Hồng Hiên đang cưỡi ngựa, tựa như đã nhận ra cái gì đó.

Thần sắc nữ tử kia hờ hững, ánh mắt sắc bén như kiếm nhọn.
Nguyễn Thời Ý trải qua bao sóng to gió lớn, cũng coi như tiếp xúc với vô số người, nhưng đối diện với ánh mắt kia qua rèm che, nàng vẫn có cảm giác không lạnh mà run.
*****
Xe ngựa đi qua con phố sầm uất náo nhiệt, các gian hàng hai bên nối liền san sát, bày ra đủ loại đồ ăn vặt và đồ chơi mới lạ.
Trên đường người chen nhốn nháo, vây nhau đông nghịt, tiếng mua bán, tiếng nghị luận, tiếng gào thét như thủy triều tràn ra, làm nổi bật thêm sự yên tĩnh dị thường trong xe ngựa.
Mới đầu Nguyễn Thời Ý lấy thân phận vãn bối thăm hỏi sức khỏe Hồng phu nhân, Hồng phu nhân lãnh đạm đáp lại.
Sau đó, hai người đều không nói gì nữa.
Nguyễn Thời Ý cảm nhận được rõ ràng địch ý của Hồng phu nhân, nhưng không hiểu sao đối phương lại chủ động mời nàng ngồi chung một xe.
Một hồi lâu, Hồng phu nhân bình tĩnh mở miệng: “Cô nương và quận chúa không phải người cũng một đường, ân cần thăm viếng là vì Tình Lam đồ sao?”
“Phu nhân quả nhiên có con mắt tinh tường.”
“Cô sai rồi, ta không có con mắt tinh tường.” Đôi mắt của Hồng phu nhân khẽ chuyển, sắc mặt lãnh đạm, “Ít nhất, ta không thấy rõ dưới vẻ ngoài đoan chính xinh đẹp của cô cất chứa lòng dạ gì.”
Nguyễn Thời Ý cười nhạt: “Vãn bối chỉ như hạt bụi, phu nhân cần gì phải phí tâm suy đoán?”
Hồng phu nhân quan sát nàng một lúc: “Có lẽ cô sẽ cho là ta quá nghi kị… nhưng cô có dung mạo hệt như Từ thái phu nhân lúc còn trẻ, chỉ với một điểm này, ta tuyệt đối không cho phép nhi tử ta có bất kì một ý nghĩ gì với cô.”
“Vãn bối còn đang hi vọng ngài khuyên giải lệnh công tử.” Nguyễn Thời Ý mỉm cười, “Ta không hề có ác ý với người Hồng gia, càng không có những ý niệm khác, ngài cứ yên tâm đi.”
Môi Hồng phu nhân hơi mở ra, nhưng chẳng tỏ ý gì.
Khi xe ngựa chậm rãi đi ngang qua phủ đại tướng quân, Hồng phu nhân hạ lệnh đi tiếp, lẳng lặng đưa mắt về phía Nguyễn Thời Ý: “Thỉnh thoảng ta lại có ảo giác, cho là… Từ thái phu nhân vẫn còn tại thế.”
Nguyễn Thời Ý đã sớm biết bà ta có nghi ngờ, nàng giả vờ không hiểu hàm ý trong đó, cười nói: “Có thể là do những điều thái phu nhân luôn dạy dỗ căn dặn hậu bối vẫn luôn được giữ gìn, nên ngài mới sinh lòng cảm khái chăng?”
“Ồ, phải không?” Hồng phu nhân cụp mắt, cười lạnh lùng.
Nguyễn Thời Ý biết bà ta khó lòng quên đi mối thù cũ nhiều năm, lập tức dịu giọng: “Vãn bối có chút kiến giải không được chín chắn, không biết phu nhân có muốn nghe không?”
Hồng phu nhân ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Phu nhân ở kinh thành lo liệu cho phủ đại tướng quân nhiều năm, lao tâm lao lực, bây giờ con cái đã thành người, chẳng lẽ không nên thừa dịp phong cảnh xuân hạ như tranh vẽ, đi khắp nơi giải sầu sao? Thử nghĩ mà xem, núi xanh cảnh đẹp, chút khổ nhọc đi đường có tính là gì?”
Hồng phu nhân ngẩn ra, không rõ lời này có ý thế nào.
Nguyễn Thời Ý cười một tiếng: “Ý của vãn bối là, hơn hai mươi năm qua ngài xử lí việc nhà đâu ra đấy, nếu mệt mỏi rồi thì hãy ra ngoài hóng mát một chút… Lúc ngài không có ở đây, tất cả mọi người nhất định sẽ nhớ tới công lao to lớn của ngài.”
Nàng vốn định đùa giỡn một phen, khiến Hồng Lãng Nhiên phải nếm thử chút mùi vị độc thủ không phòng, nhưng cuối cùng thấy không nên.
Hồng Lãng Nhiên đối xử với phu nhân nhà mình khi nóng khi lạnh, không chỉ bởi vì ông ta nhớ mãi “Tiểu Nguyễn” không quên, mà còn bởi vì Hồng phu nhân chưa bao giờ đi làm việc riêng, luôn luôn hoàn mĩ không tì vết, năm nào tháng nào cũng an thủ trong nhà, có thể tiếp xúc bất cứ lúc nào.
Có vài người, vài việc, nếu tiếp xúc quá gần chưa chắc nhận ra.
Giống như khi “thái phu nhân” này chết, con cái mới chợt thấy áy náy với nàng. 
Giống như… khi Từ Hách du lịch, nàng chẳng hiểu sao lại nhớ mong lần nữa.
Hồng phu nhân nghe vậy, như có điều suy nghĩ, ít nhiều nhận ra vấn đề.
Đến phủ Hàm Vân quận chúa, Nguyễn Thời Ý được Trầm Bích đỡ xuống xe ngựa, vừa nói cảm ơn với Hồng Hiên thì chợt nghe tiếng vó ngựa phi nhanh ở phía trước.
Một người cưỡi tuấn mã màu trắng vượt qua con phố, ghìm ngựa trước bậc thềm.
Người tới tuấn nhã phi phàm, râu tỉa chỉnh tề, bào trắng được may bằng lụa khéo tinh tươm, đó không phải Từ Hách thì là ai?
Người này! Dám cấu kết với quận chúa sao?
Nguyễn Thời Ý trợn to mắt, vừa hoảng sợ vừa ngẩn ngơ, môi hồng hết khép lại mở, nhất thời không nói được gì.
Từ Hách bỗng thấy Nguyễn Thời Ý và Hồng Hiên đi cùng nhau, cũng kinh ngạc không nói thành lời, gương mặt tuấn tú lộ vẻ oan ức, còn tỏa mùi ghen tuông nồng nặc.
Phu thê cứ đứng bất động như thế, trừng mắt lẫn nhau, trong kinh ngạc có ba phần tức giận.
Tác giả có lời muốn nói: 
Xích Xích: Hai ngày rồi thê tử không để ý đến ta! Vậy mà chạy đi chơi với Tiểu Nghiễn Thai à?
Từ Thịnh nhỏ giọng: Không chỉ vậy đâu, chúng ta còn đi uống rượu với kẻ đã thắng người nữa.
Tiểu Điềm Cao nhỏ giọng: Không chỉ vậy đâu, nàng còn rình ta ở đầu đường nữa… Ngại quá ngại quá.
Xích Xích: Đao của ta đâu?!