Tước Đăng Tiên

Chương 25



Mộng Xu nhìn hắn như vậy, không hiểu sao nghĩ đến hai từ thỏa mãn, lập tức rùng mình.

Tinh Như không biết mình đã trở thành đối tượng chú ý số một của thượng thần Mộng Xu, hôm qua suốt đêm y không ngủ, về đến Thiên Đào Viên, cứ chốc chốc lại có vài tiên quân đến hỏi han, thật vất vả mới tiễn được bọn họ đi, y tùy tiện tìm một chỗ trong hoa viên, ngả lưng xuống. Lần này ngủ đến yên yên ổn ổn, không mơ cái gì.

Khi Tinh Như tỉnh lại, sắc trời còn chưa tối hẳn. Y dựa vào thân cây phía sau, bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ những lời Phong Uyên nói ở Vong Ưu cung tối qua rốt cuộc là lời thật lòng, hay chỉ nói cho hả giận. Sau nhiều lần cân nhắc, y vẫn cảm thấy vế trước khả thi hơn. Đã là như vậy, Phong Uyên đến tột cùng là vì sao lại ở trong mộng chướng Cửu U giới, đưa tay ôm lấy y.

Tinh Như suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được nguyên do, hiện giờ xem ra cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Khi Tống Chu đến, thấy Tinh Như cầm một cành hoa đào trên tay, nghịch nghịch mấy cánh hoa mỏng manh, hắn nặng nề thở dài một hơi. Trước đây hắn đối với mối quan hệ giữa Tinh Như và Tư Tuyền thượng thần chỉ hận rèn sắt không thành thép, hiện tại chớp mắt một cái, đối tượng liền biến thành Phong Uyên, hắn có điểm không thích ứng kịp.

Tinh Như nghe thấy tiếng thở dài, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tống Chu sắc mặt nghiêm trọng nhìn mình, liền hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Tống Chu lại thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tinh Như, do dự nói với y: “Phong Uyên thượng thần này tâm địa sắt đá, đối với vạn vật đều nhàn nhạt tùy ý, ngay cả đối Tập Cốc tiên quân cũng hiếm khi nở nụ cười. Ngươi đêm qua có thể ngủ lại Vong Ưu cung, nhưng chiếm vị trí nào trong lòng hắn cũng khó nói."



"Nhân tiện...kể ta nghe hôm qua ngươi làm thế nào khiến Thượng thần lưu ngươi lại Vong Ưu cung vậy?"

Tinh Như: "..."

Không biết đứng ở Vong Ưu cung gác một đêm, vị trí của y trong lòng Phong Uyên có cao hơn đồ đệ yêu quý Tập Cốc tiên quân của hắn không?

Y cũng thở dài, hỏi Tống Chu: "Ngươi hiểu lầm cái gì à?"

Tống Chu xua xua tay nói: "Hiểu lầm cái gì nha? Hiện tại cả thiên giới đều biết ngươi đêm qua ngủ ở Vong Ưu cung. Ngươi có biết người trước đây lẻn vào Vong Ưu cung có kết cục gì không? Phong Uyên Thượng Thần trực tiếp ném hắn xuống xuống hồ Thái Huyền, dùng định thân chú, bắt hắn ngâm trong hồ trong ba ngày ba đêm, còn mời tất cả chúng tiên đến nhìn, như một lời cảnh tỉnh cho những người khác. Vị tiên quân kia sau khi trở về, suốt hai trăm năm nay chưa từng lộ diện.”

Tinh Như: "..."

Cảm tạ Phong Uyên thượng thần đêm qua thủ hạ lưu tình.

"Thoạt nhìn thì, Phong Uyên thượng thần có vẻ đối ngươi so với Tập Cốc tiên quân tốt hơn một chút đó.”

Khi Tống Chu nói điều này, ngữ khí của hắn dường pha lẫn chút phấn khích, Tinh Như kỳ quái nhìn hắn: "Không phải trước đây ngươi còn cược khi nào Phong Uyên thượng thần cùng Tập Cốc đại hôn à?"

Tống Chu hừ một tiếng, gật đầu đáp: "Khi đó ta cược Thượng Thần ngàn năm sau cũng không thành hôn. Thành thực mà nói, ta cảm thấy ngàn năm còn hơi ít đó.Tuy rằng Phong Uyên thượng thần hạ phàm lịch kiếp một chuyến, tâm liền nở một đóa hoa, nhưng như ta nói đó, hắn cao lãnh như vậy, không dễ khiến hắn động tâm một lần nữa đâu. Nga ~ phải rồi, bây giờ hắn còn có khả năng đem hoa này chiết lên người ngươi nha"



Tinh Như: "..."

Tống Chu thì ra còn hiểu Phong Uyên hơn cả y nữa.

Tinh Như lại thở dài: "Rất nhiều chuyện kỳ thật không phải như ngươi nghĩ. Ta đi tìm Phong Uyên cũng không phải vì thích hắn, đêm qua chuyện gì cũng không hề phát sinh.”

"Ý của ngươi là ——" Tống Chu híp mắt, sờ sờ cằm, tiếp tục hỏi: "Tối hôm qua, các ngươi cô nam quả nam ở cùng một chỗ nhưng cái gì cũng chưa làm?"

Tinh Như: "..."

Lời này nói ra giống như cô nam quả nam ở cùng một chỗ thì nhất định phải phát sinh chuyện gì vậy.

“Nếu Thượng thần đã lưu ngươi ở Vong Ưu cung, lại không làm ra chuyện gì, chẳng lẽ hắn…” Tống Chu trong lòng bách chuyển thiên hồi*, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.

*bách chuyển thiên hồi: quay cuồng, rối loạn.

Tinh Như cau mày, hoàn toàn không biết Tống Chu đang tự mình bổ não cái gì. Tống Chu lại tựa hồ biết được bí mật kinh thiên động địa nào đó, lấm lét nhìn xung quanh, chỉ khi xác định không có người nào nghe lén, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mấy lời này ngươi tuyệt đối không được với ai."

Bầu trời lấp lánh ánh sao, gió đêm mát rượi, Tinh Như ném cành đào trong tay xuống dưới gốc cây, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Tống Chu, nghe lời dặn dò của hắn, liền mờ mịt hỏi.: "Chuyện gì vậy?"

Tống Chu ai nha một tiếng, bắt lấy tay Tinh Như, chán ghét than với y một tiếng, thanh âm đột nhiên trở nên the thé, giống như thái giám tổng quản trong hoàng cung hạ giới.

Tinh Như như bị sét đánh, vội vàng muốn tránh xa Tống Chu đột nhiên phát bệnh, nhưng y chưa kịp nhấc mông lên thì đã bị Tống Chu giữ chặt.

Tống Chu thu hồi vẻ cười đùa, nghiêm túc nhìn Tinh Như: "Ngươi không ái mộ Phong Uyên thượng thần là tốt rồi, ngươi không yêu hắn liền không thương tâm." Hắn giơ tay lên, vén mấy sợ tóc trên trán Tinh Như ra sau, nhẹ giọng nói: "Không biết tại sao, ta một chút cũng không muốn thấy ngươi khổ sở."

Tống Chu rất ít khi nghiêm túc như vậy, Tinh Như bị hắn ảnh hưởng, ngồi thẳng dậy, nhìn Tống Chu trước mặt, bình tĩnh nói “Tuy rằng ta... không ái mộ Phong Uyên thượng thần, nhưng ta và thượng thần lại có một khúc mắc không tiện nói ra, tương lai thế nào ta không biết được, cũng không muốn quan tâm, nhưng hôm nay, vẫn là cảm ơn ngươi.”

"Ngươi không cần cùng ta nói cái này, vừa rồi ta nghĩ rồi lại nghĩ, vì sao luôn cảm thấy ngươi rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu, có lẽ là bởi vì ngươi cũng phi thăng từ yêu giới." Tống Chu nhìn Tinh Như đang rũ mắt xuống, dừng một chút, tiếp tục nói: "Chuyện này ta cũng không hỏi ngươi thêm nữa, chỉ là Phong Uyên thượng thần từ trước đến nay đều không quá thích sinh vật yêu giới, hắn luôn chê trên người chúng ta có mùi khó chịu. Mỗi lần ta đi gặp Phong Uyên thượng thần luôn phải tắm rửa kỹ càng, sợ bị hắn ngửi được mùi gì.”