Tử Vong Tuần Hoàn

Chương 25: Câu Chuyện Thứ Tư (8)





  Tượng đá đó nặng tựa ngàn cân, cái thân thể bằng da bằng thịt của tôi khó lòng chống đỡ, chiếc ghế tôi ngồi bất di bất dịch, hai cánh tay gồng lên như muốn gãy.

Ghế ngồi cũng bị tảng đá ép chặt, xem ra cũng không đỡ nổi được bao lâu, có thể thịt nát xương tan bất cứ lúc nào.

Tôi bị ép cho tức ngực khó thở, dùng chút lực khí yếu ớt cuối cùng để kịp hét lên: "Cứu tôi với!"

Nhưng do sức ép quá nặng, cho nên âm thanh phát ra quá nhỏ, ngay đến tôi còn nghe không rõ.

Bỗng nghe một tiếng "Rắc, rắc...", chiếc ghế bị sập, bức tượng đổ nhào xuống, tôi cũng bị khụy xuống đất.

Lúc này mấy người Xú Ngư cũng đã đẩy cửa đi vào, thấy vậy bèn hợp lực đẩy tượng đá sang một bên.

Xú Ngư hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì ?

Tôi liếc mắt nhìn Đằng Minh Nguyệt, đúng lúc cô đang gửi gắm cho tôi ánh mắt tò mò, tôi trộm nghĩ, nhất định không được nói ra sự thật, mình không thể phá vỡ hình tượng trước mặt phụ nữ như vậy được.

Thế là tôi vừa xoa bóp chỗ đau, vừa kể cho bọn họ chuyện vừa trải qua, chỉ có điều cái tình tiết tôi ôm có gái đó đã được cải biên thành cô gái chủ động đi lại ôm tôi.

Nhưng nhìn nét mặt bọn họ thì hình như không tin lời tôi kể cho lắm. Tôi càng nghĩ càng thấy giận, lại nghĩ bụng, lão gia ta một đời thanh danh, không màng chân đau mà đẩy bức tượng đá đó ra, thì còn nghĩ tới chuyện gì nữa.

Đằng Minh Nguyệt vội xoay người, còn A Hào và Xú Ngư thì bật cười ha hả.

Tôi trông thấy tượng đá giống như một luồng khí xám bốc lên không trung rồi dần tiêu biến mất.

Xú Ngư nói:

- Vẫn may là chúng tớ đến kịp, nên cậu mới chưa bị tượng đá cưỡng gian, coi như vẫn chưa mất trinh tiết, hahaha....

A Hào cũng cười đùa nói với tôi:

- Nhìn vào tạo hình của tượng đá thì chắc nó cũng phải có lịch sử hơn ngàn năm rồi, tuổi đời lâu như vậy cũng dễ hóa thành tinh, chắc nó chỉ muốn trừng phạt cái thói thiếu đứng đắn của cậu thôi, cũng may là chưa bị nó nghiền nát đấy.

Lúc này tôi giống như không đất dung thân, hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống, vội hỏi A Hào lúc nào thì rời khỏi đây?

A Hào thu lại điệu cười, nói:

- Việc không thể chậm trễ, nơi này quá ma tà nguy hiểm, chúng ta rời đi càng sớm lúc nào thì càng đỡ nguy hiểm lúc ấy.

Xú Ngư cắt ngang lời A Hào, còn giơ cây gậy lên nói:

- Không được, ông nội nó chứ, chúng ta đã chịu thiệt rồi. Lão già họ Trần kia tuy trốn đi rồi, nhưng hòa thượng thì không chạy nổi ra khỏi chùa. Để tớ phóng hỏa thiêu cháy tiệm thuốc của lão đã rồi đi cũng chưa muộn.

Nói đoạn lăm le cậy gậy trong tay đập phá đồ trong nhà.

Tôi rất tán đồng với ý kiến của Xú Ngư, nếu không thiêu rụi cái chỗ quỷ quái này thì quả thật rất khó nuốt trôi cục hận này. Bèn lôi ra bật lửa chuẩn bị hành sự.

Tôi với Xú Ngư quen nhau từ nhỏ, cậu ta là một tên "Hỗn Thế Ma Vương" điển hình, từ nhỏ đã thích sử dụng gậy gộc côn đao, hàng ngày cực thích xem phim chưởng, rồi lại tham gia lớp dạy võ thuật, cũng học được ít cước quyền nên bản tính có chút ngông cuồng bất cần, không ai dám dây vào, chỗ nào cũng thấy có mặt gây sự đánh nhau. Năm lên mười bảy tuổi, người nhà sợ cậu ta lỡ tay giết chết người ta, nên không cho cậu ta đi học võ nữa. Giờ tuy đã hai sáu hai bảy tuổi đầu, nhưng vẫn chẳng có chút chín chắn trưởng thành gì cả, cứ hễ nhắc đến chuyện đánh nhau phóng hỏa, thì chắc là ngay đến trong mơ cậu ta cũng bật cười ha hả vì khoái chí mất.

A Hào thì khá trầm tính và ôn hòa, còn tính cách tôi lại có chút thiên kiến, dễ bị kích động, thường làm việc theo ý chí, nhưng ba chúng tôi lại có một điểm chung, chính là sợ thiên hạ đại loạn.

A Hào thấy tôi muốn phóng hỏa, vốn muốn ngăn lại, nhưng bị chúng tôi lôi kéo hùa vào làm bộc phát thiên tính, chạy khắp nơi tìm vật dẫn lửa.

Đằng Minh Nguyệt dù gì cũng là giảng viên của trường Đại học sư phạm, thấy chúng tôi hùng hằng hành sự không lường hậu quả thì vội can ngăn. Nhưng lời của cô chỉ như nước đổ đầu vịt, cô bối rối, tay chân nhấp nhỏm mà không biết phải nói sao cho chúng tôi hiểu.

Trong lúc hí hửng chạy loạn xạ trong nhà, thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang vọng dồn dập truyền tới, như thể có con vật khổng lồ nào đó đang tiến lại gần cái tiệm thuốc này.

Tiếng bước chân ấy mỗi lúc một rõ, bát đĩa tách chén trong phòng cũng theo đó mà bị lay động, chúng tôi toàn thân run lẩy bẩy.

Không lâu sau lại nghe thấy có tiếng rích rắc đinh tai rất lớn truyền lại, vẻ mặt A Hào biến sắc nói:

- Gay rồi! Xe của chúng ta bị đập bể rồi!