Tu Tẫn Hoan

Chương 199: PHIÊN NGOẠI 1



PHIÊN NGOẠI 1

Tháng sáu, Vĩnh Khang năm thứ hai mươi ba. Khải Văn Tông bệnh chết, truyền ngôi cho Trưởng công chúa Chử Thừa Hoan, sử xưng là Khải Tuyên nữ đế, mẫu thân nàng là Hoàng hậu Tạ thị lên làm Hoàng Thái Hậu. Năm thứ hai cải tên thành Nguyên Bình Yến.

Nữ đế đã tới tuổi lập thất mà nay hậu cung trống vắng, trên triều nhiều lần tranh chấp, nhưng luôn bị Nữ đế đè xuống.

"Bệ hạ! Hoàng tự là việc quốc gia đại sự, bệ hạ sao có thể nhiều lần đối với việc này không quyết.

Chúng thần mong bệ hạ chứng giám cho tâm của chúng thần, mà sớm nạp hậu phi, sớm lập phượng vị, vì quốc gia kéo dài con nối dõi!"

Trên triều, những tấu chương quan trọng nàng đã đều xem qua, duy chỉ có tấu chương khuyên can Nữ đế nạp phi, nàng quẳng qua một bên.

"Bệ hạ vẫn còn đang trẻ khỏe, nên sớm tìm một thục nam, mới có thể con cháu đầy đàn, có lợi cho quốc gia a!"

Hắn chưa tấu xong, một đại thần khác lại đứng ra, nước miếng tung tóe mà phụ họa nói: "Bệ hạ, là vua của một nước, vì đất nước mà suy nghĩ, há có thể bởi vì bản thân vô dục, mà quên đi việc kéo dài hoàng tự, bệ hạ xin hãy suy xét."

Đến rồi, đến rồi, lại là những lời nói này, khoảng thời gian này nàng nghe tới chán rồi, lỗ tai đều sắp mọc thành kén rồi.

Chử Thừa Hoan thở dài một hơi, xoa xoa thái dương đau nhức, đối với những lời nói này ngoảnh mặt làm ngơ, nói thẳng: "Các Ái khanh , nếu như không có chuyện gì quan trọng, hôm nay liền như vậy bãi triều đi, trẫm cũng thấy mệt mỏi"

Dứt lời, từ trên long tọa đứng lên, bỏ lại đám đại thần ở phía sau.

Trở lại đại điện, Chử Thừa Hoan được thị nữ thay đổi trang phục nặng nề, mặc lại thường phục, âm thanh bên tai cũng ngừng hẳn, nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm a.

Vung lên tay áo, ngâm tay vào bồn nước cẩn thận rửa sạch, sau đó nhận lấy khăn từ thị nữ lau khô.

Đại giám ( thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế) thường ngày đi theo nàng thấy tâm trạng nàng không tệ lắm, hắn dâng trà lên, cẩn thận nói: "Nô tài không hiểu, bệ hạ tại sao không nghe các đại thần chọn phi vào hậu cung, cũng làm cho Thái Hậu sớm ngày có cháu nối dõi?"

Chử Thừa Hoan đem khăn mặt ném cho hắn, nhận lấy trà, vẻ mặt không vui nói: "Đến ngươi cũng muốn nhìn những nam tử của trẫm ở trong hậu cung tranh sủng, đoạt yêu, đấu đá lẫn nhau sao?"

Vu Hải rất hiểu rõ tính khí nữ đế, cợt nhả nói: "Nam tử cũng sẽ không như thế đi...."

"Làm sao ngươi biết sẽ không?" Chử Thừa Hoan lườm hắn một cái nói.

Vu Hải im bặt, không biết nên đáp lại như thế nào.

Chử Thừa Hoan trào phúng nói: "Việc này không liên quan tới nam nữ, trẫm không muốn giống như Tiên hoàng, để hậu cung ồn ào không ngừng, náo loạn." Nàng nói xong liền đem chén trà thả lại trên tay Vu Hải.

Vu Hải trong lòng nghĩ Nữ đế là người thông minh, hắn không giám nhiều lời giám nói gì thêm.

"Thái Hậu hiện tại đang ở đâu?" Chử Thừa Hoàn nhìn đống tấu chương trên bàn, thở dài.

Vu Hải đáp: "Dạ bẩm, Thái Hậu hiện tại đang ở Từ Ninh cung"

"Bãi giá Từ Ninh cung, trẫm muốn đi thỉnh an Thái Hậu." Chử Thừa Hoàn nói.

Vu Hải khom người tuân lệnh.

Chử Thừa Hoan cùng đám nội thị đã đi tới Từ Ninh cung , nhưng lại được báo rằng Thái Hậu không có trong cung, Thái Hậu đã đi Cảnh Minh viên ngắm hoa, thế là đoàn người lại chuyển hướng đi Cảnh Minh Viên.

Thời tiết đầu xuân , liễu rủ hai bên hồ Thái dịch xanh mơn mởn, màu sắc rực tỡ, mái đình cong cong, nước trong hồ trong suốt, đẹp không tả siết.

Chử Thừa Hoan còn chưa đến gần đình hồ, liền nghe thấy tiếng cười nói không ngừng từ nơi đó truyền tới, bất giác đứng đó thả lỏng tâm tình của chính mình, mỉm cười, đang muốn hướng giữa hồ đi tới.

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng rắc trên đỉnh đầu truyền tới, giống như tiếng gãy của cành cây, còn chưa kịp ngẩng đầu lên xem, liền thấy một bóng đen từ trên ập xuống người nàng.

Chử Thừa Hoan đột nhiên không kịp chuẩn bị, vội vã lùi về sau một bước, theo bản năng đưa tay ra tiếp được bóng đen kia.

Theo tiếng hét của Vu Hải "Bệ hạ cẩn thận!" bóng đen đã trực tiếp lọt vào trong ngực nàng.

Bóng đen cùng với lá cây dồn dập rơi xuống. Chử Thừa Hoan cùng người trong ngực bốn mắt mà nhìn nhau, người kia có đôi mắt trong suốt, giống như chưa dính bụi trần vậy.

Giật mình nhận ra sự việc, Chử Thừa Hoan cúi đầu kinh ngạc mà nhìn đối phương, mới vừa mở miệng định hỏi, thì bất ngờ đối phương cũng hỏi, vậy là hai người đồng thanh hỏi: "Ngươi là ai?"

Vu Hải đứng một bên bị dọa tới biến sắc, sợ hãi hét to : "Có thích khách!"

"Câm miệng!"

"Câm miệng!"

Hai người đứng đó đồng thanh hô lên, Vu Hải lén nhìn Nữ đế đang bế lấy nữ tử kia, âm thanh liền nhỏ xuống.

Chử Thừa Hoan cùng đối phương ngạc nhiên mà nhìn nhau, sau đó người trong lòng nàng dùng đôi mắt thanh tú kia mà đánh giá nàng, phát hiện hai người đang trong tình cảnh lúng túng, đôi mi thanh tú nhíu lại kêu lên: "Ồ nha..."

Chử Thừa Hoan trì độn đem đối phương để xuống, nữ tử nhanh chóng, cách xa nàng một bước.

Chử Thừa Hoan đang muốn hỏi tên của đối phương, liền nghe thấy phía sau có âm thanh của muội muội mình truyền tới: "Kỳ tỷ tỷ, ngươi không cần né ta a, ta đã thấy ngươi."

Nháy mắt thân thể nữ tử cứng đờ, giống như là rất sợ người đang hô kia bắt được, không nói hai lời liền hướng về Chử Thừa Hoan nói một câu "Cảm ơn"

Sau đó xách váy lên chạy mất dép, để lại cho Chử Thừa Hoan một bóng lưng với y phục màu hổ phách.

Nàng rời đi với tốc độ quá nhanh, nên không nhận ra được tai Chử Thừa Hoan đã đỏ rực lên .

Vu Hải trơ mắt nhìn nữ tử biến mất sau khóm hoa, nghĩ tới nữ tử đó đối với bệ hạ thất kính, sau đó quát lên "Làm càn!"

Quay đầu hướng Chử Thừa Hoan chờ lệnh nói: "Bệ hạ, có muốn hay không nô tài đi điều tra thân phận của nữ tử đó, để bệ hạ phạt tội bất kính."

Thật lâu không thấy Nữ đế đáp lại, hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện ra , Nữ đế là đang nhìn hướng nữ tử lúc nãy chạy đi không biết đang suy nghĩ cái gì mà lại thất thần, quan phát trên đầu có nhiều thêm một đồ vật cũng đều không phát hiện.

Vu Hải vì giữ thể diện cho bệ hạ, quay đầu lại nhìn thị nữ hầu hạ, sua đó nhẹ giọng tiến đến bên Chử Thừa Hoan Kêu: "Bệ .... bệ hạ...."

Chử Thừa Hoan bị hắn gọi hoàn hồn lại, hỏi: "Làm sao?"

Vu Hải cong người nhỏ giọng nhắc nhở: "Trên phát quan...."Chử Thừa Hoan giơ tay lên sờ thấy một chiếc lá cây khô vàng, cảm thấy buồn cười.

Lúc này vị muội muội cũng tìm tới đây, vừa thấy Chử Thừa Hoan , liền vui vẻ nói: "Hoàng tỷ người sao lại ở chỗ này?"

Người tới là muội muội ruột của Nữ đế, cùng một mẫu thân sinh ra, Cẩm Dương công chúa.Chử Thừa Hoan còn chưa kịp trả lời nàng, Cẩm Dương liền vội vã nhịn không nổi hỏi tới: "Hoàng tỷ, ngươi có nhìn thấy Kỳ tỷ tỷ không?"

"Hai người muội đang chơi trốn tìm, kết quả cả nửa ngày muội đều không tìm được nàng." Chử Thừa Hoan nghe thấy vậy dừng lại, ngẩng đầu nhìn đoạn cây bị gãy. Hóa ra là chơi trốn tìm a, nên là nàng ấy trốn trên cây này, ẩn giấu cũng quá kĩ đi, hơn nữa y phục của nàng ấy, có thể trèo lên cao như thế sao?

Trong lòng Chử Thừa Hoan bắt đầu sinh ra tò mò đối với nữ tử nà, lại hỏi muội muội: "Kỳ tỷ tỷ?"

 "A.... " Cẩm Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Muội quên là Hoàng tỷ không quen biết Kỳ tỷ tỷ."

 "Kỳ tỷ tỷ chính là tiểu thư nhà Lã Tướng quân, là chất nữ là Lã Thượng cung." Bởi vì mẫu hậu nghe Lã Thượng cung nói nàng hoạt bát đáng yêu, lại cùng tuổi với muội, cho nên Mẫu hậu liền để Lã thượng cung đưa nàng mang vào trong cung bồi Cẩm Dương chơi." Nàng rung đùi đắc ý mà giới thiệu cho Hoàng tỷ biết. 

"Hoạt bát đáng yêu..." Chử Thừa Hoan không biết nói sao cho thỏa đáng, thật sự rất hoạt bát đáng yêu.

 "Nàng hôm nay mặc y phục màu hổ phách, Hoàng tỷ đến cùng Tỷ có nhìn thấy nàng hay không?"

 Cẩm Dương thấy Hoàng tỷ chậm chạp không trả lời, thiếu kiên nhẫn hỏi lại. "Màu hổ phách.... đương nhiên có." Chử Thừa Hoan nháy mắt, chỉ phương hướng ngược lại với nữ tử chạy đi , nói với Cẩm Dương: "Trẫm nhìn thấy nàng chạy về bên kia."

 "Cảm ơn Hoàng Tỷ !" Cẩm Dương nói xong bừng bừng hứng thú chạy tới phương hướng Hoàng tỷ mà đi.

 "Bệ hạ vì sao lại lừa gạt Trưởng công chúa?" chờ Cẩm Dương rời đi, Vu Hải tò mò hỏi. Hắn biết rõ hướng nữ tử kia không phải hướng đó. 

Chử Thừa Hoan đem tay áo giấu ở phía sau, cười ha hả nói: "Cẩm Dương luôn được Mẫu hậu chiều, tính khí cũng sắp hỏng rồi, hiện tại cho nàng ăn một chút thiệt đi." 

Vu Hải biết Nữ đế rất sủng Trưởng công chúa, làm sao có khả năng để Trưởng công chúa thiệt thòi đây, nhịn không được thầm nghĩ, nữ tử lúc nãy có điểm khả nghi. 

Giống như hắn dự liệu, bệ hạ phái hắn đi điều tra nữ tử đó, tên tuổi, đã xuất giá hay chưa, có hôn ước chưa, thậm chí ngày sinh tháng đẻ, bình thường yêu thích những gì. Nếu là mệnh lệnh, hắn cũng không dám nhiều lời, lập tức cho người đi điều tra.

 "Nữ tử họ Lã tên Kỳ, là đích nữ của Lã tướng quân, cùng tuổi với Cẩm Dương công chúa." Bởi vì xưa nay được Lã tướng quân sủng ái, nuông chiều, vì lẽ đó tính cách không giống tiểu thư khuê các, chêu mèo chọc cẩu, thường ngày hay phẫn nam trang đi trên đường phố, hành hiệp trượng nghĩa, cùng người khác đánh nhau..." điều tra rõ ràng Vu Hải hướng về Chử Thừa Hoan báo cáo.

 Nuông chiều.... chêu mèo chọc cẩu... nữ phẫn nam trang... hành hiệp trượng nghĩa, cùng người khác đánh nhau... Nếu là nữ tử khác, khả năng sẽ không như thế, trong lòng Vu Hải cũng không có ấn tượng tốt đối với nữ tử như thế.

 "Còn gì nữa không?" nàng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ , hỏi.

 "Còn có, chính là nô tài nghe nói Lã tướng quân có ý định cùng Lương thị lang kết thân, muốn đem đích nữ của mình gả qua đó, hai nhà đã trao đổi thiếp canh, mời một vị đạo nhân xem bát tự của hai người..." 

"Lương thị lang?" Chử Thừa Hoan bấu nhẹ mặt bàn nói. Vu Hải lại nói: "Chính là Trạng nguyên năm thứ hai mươi Vĩnh Khang, đang đương nhiệm chức vụ tu soạn ở Hàn lâm viện. Lương Chính Tự, Lương thị lang." 

"Trẫm nhớ là nhân phẩm của người này không tồi." Chử Thừa Hoan tư vị không rõ nói.

 Vu Hải nhận thấy Nữ đế không vui, lập tức nói: "Nhưng nữ tử kia tựa hồ không tình nguyện xuất giá, cả ngày khóc lóc trong phủ, nháo loạn, đòi thắt cổ, còn nhiều lần chạy trốn, đều bị Lã tướng quân cản được." 

Chử Thừa Hoan mỉm cười nghe Vu Hải nói, thực sự đối phương không muốn gả cho Lương Chính Tự. 

Ánh nến bên cạnh lay động, khóe miệng nàng cười nói: "Nếu nàng không thích ngự sử trẻ tuổi tuấn kiệt như Lương Chính Tự, không biết là trẫm hôm nay lấy thân phận cùng với dung mạo này, nàng có thể coi trọng hay không?"