Tứ Hải Trọng Minh

Chương 49: Cơ hội



Bên ngoài nội hải không hề yên tĩnh, bay hơn trăm dặm thì trời đã tối. Phía trên không có ngôi sao và phía dưới không có bến đỗ, toàn bộ vùng biển của Phong Yêu Trận trông cực kỳ tối tăm và đáng sợ.

Hôm nay chiếc xe lăn trong tay Nam Nhan đã đẩy người thứ ba. Đã gần ba canh giờ, Ân Gia vẫn còn hôn mê, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được một cỗ yêu lực cường đại đang âm thầm lớn lên trong kinh mạch của mình.

Trên thực tế, sau khi cơ thể gửi hồn bị đánh bại, Nam Nhan chỉ còn lại rất ít linh lực, hơn nữa, bị kích thích bởi một nguồn yêu lực mạnh mẽ như vậy, nàng thầm cảm thấy.. đã đến lúc tới Kết Đan.

Luyện Khí và Trúc Cơ chỉ có thể thuộc về thấp và trung bình trong giới tu luyện. Ở hai cấp độ này, tu sĩ chỉ cần liên tục tích lũy linh lực của mình để đột phá. Sau khi thành Kết Đan, họ cần bắt đầu khám phá đại đạo riêng của bản thân.

Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín. Tu chân giới có rất nhiều tông phái, chỉ cần thành công thì mỗi tông phái đều có đại đạo riêng.

Nam Nhan không có tình cảm sâu sắc với những người nghịch đạo, nàng chỉ cảm thấy việc "nghịch đạo" mà nàng thực hành không tàn nhẫn và ngỗ ngược như lời đồn thổi. Nàng cũng đã hỏi Khổ Tâm sư phụ, trên thực tế, giết người, chiếm đoạt thân thể, nhập ma và kết hôn khác chủng tộc đều có thể được giảm nhẹ tội. Duy chỉ có nghịch đạo, ám chỉ ai đó tạo ra hoặc truyền thừa tu tập đạo khác ngoài bốn mươi chín đại đạo mà Đạo Thánh Thiên đã nhận định sẽ bị coi là dị giáo, Chính Pháp điện và Đạo Thánh Thiên tông ở Tử Châu sẽ cử sứ giả thực thi pháp luật đến tiêu diệt.

Người được gọi là "Hoàng đế" là người có quyền quyết định cao nhất được giới tu luyện công nhận để xử lý những vấn đề quan trọng như vậy.

Nghĩ đến đây, Nam Nhan không khỏi liếc nhìn Mục Triển Đình lần nữa.. Đại ca của nàng, đế tử, sẽ sớm tham gia vào một trận chiến Sơn Hải gì đó với các đế tử của các châu lục, kẻ thắng cuối cùng có thể chiếm được vị trí "Hoàng đế".

"Chỉ có các tu sĩ ở cảnh giới Kết Đan tham gia Sơn Hải cấm quyết. Nói một cách đơn giản, họ giết lẫn nhau. Đế tử sống sót đến cuối cùng sẽ là lãnh chúa của tất cả các châu lục. Hắn ta sẽ đoạt được vương miện Sơn Hà Hải, được mười hai đại lục phù hộ, trực tiếp từ cảnh giới Kết Đan nhảy đến Nguyên Anh, tuổi thọ tăng thêm 500 năm, thứ duy nhất cần phải trả là ở lại Chính Pháp điện và cai trị trong một trăm năm. Cho đến một trăm năm sau, hắn ta thoái vị và để thế hệ hoàng đế tiếp theo lên kế vị."

Nam Nhan kinh ngạc nói: "Ngươi biết cai trị sao?"

"Không thành vấn đề nếu ngươi không biết gì về công việc của Chính Pháp điện. Vương miện Sơn Hà Hải - núi, sông và biển - sẽ đổ thẳng tất cả các sách vở kinh điển trên thế giới vào tâm linh của ngươi. Ngay cả một người ăn xin mù chữ cũng có thể trở thành một gã khổng lồ văn học." Trên đường, Mục Triển Đình hướng về phía Nam Nhan giải thích ý nghĩa vị trí hoàng đế mà mình muốn đoạt lấy trong tương lai, với vẻ mặt đầy mong đợi: "Ta muốn trở thành một đại gia văn chương."

Nam Nhan: "Không, ngươi đã là đại gia văn chương rồi."

Mục Triển Đình: "Thật sao? Vậy ta sẽ ngâm cho ngươi nghe một bài thơ ta mới làm."

Nam Nhan vừa mới bị trọng thương, đang vắt óc tìm lý do để cắt đứt ý tưởng của đại ca mình, thì tên ma tu được hộ tống suốt dọc đường lên tiếng:

"Đoạn Thiết ở gần đây."

Nam Nhan ngẩng đầu lên, nhìn thấy một hòn đảo hình lưỡi liềm trong đêm tối sâu thẳm, hòn đảo này khác với những nơi khác, trên đảo có một số dây leo với những quả màu xanh mọc lên, nếu nhìn kỹ dưới làn sương mù, có thể thấy một số giống như là một điểm sáng lấp lánh, giống như một ngôi sao.

"Quả Sương Nguyên! Ma tu ở Tị Châu các ngươi khó mà tìm được thứ tốt này."

Hoắc Vô Kỵ ánh mắt lóe lên, nói: "Đúng vậy, quả Sương Nguyên là một trong những nguyên liệu chính để luyện chế Anh Hóa Đan, đặc biệt được trồng ở nơi cực lạnh. Ở ngoài, có tiền cũng không mua được."

Có tới hàng nghìn quả lớn nhỏ ở đây, nếu người Tị Châu lấy được, trong vài năm nữa sẽ có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh ở Tị Châu, điều này sẽ vô cùng bất lợi cho chiến tranh.

Vì đây là cơ hội nên chúng ta nên tận dụng nó, nhưng mọi người đều có chút cảnh giác và không ai có hành động gì.

"Nơi này sẽ có đại nhật tinh hỏa sao?"

"Có khả năng cực âm sinh dương. Ngươi thấy đấy, ở một nơi lạnh lẽo như vậy, sương mù dày đặc dần dần từ biển bốc lên. Nếu hỏa linh của mặt trời ở dưới biển, thì dị thường như vậy xảy ra có thể giải thích được."

Thấy bọn họ không có chút bị mê hoặc nào bởi quả Sương Nguyên, Hoắc Vô Kỵ bổ sung thêm: "Trước khi Hỏa Linh bị dập tắt, nó sẽ phóng thích toàn bộ năng lượng lửa, đốt cháy khu vực này thành một vòng xoáy biển. Những quả Sương Nguyên này cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn, vì vậy tốt hơn là nên hái chúng kịp thời."

Trong lúc nói chuyện, lão đã quan sát mấy người, Mục Triển Đình ở cảnh giới Kết Đan sơ kỳ đỉnh cao, trong người có dị hỏa, khiến huyết ma và ma lực của lão có phần bị áp chế, lão vừa mới học được bài học và hành động gì đó với hắn là không phù hợp.

Về phần Kỷ Dương, người dám giả làm đế tử Tị Châu, giữ cây đàn Tửu Thương trong tay, tu vi không thể thấy rõ, nhìn hắn cải trang thành Lệ Trì rất hoàn mỹ thì hẳn là cảnh giới cao hơn Kết Đan. Nghe hắn thề nếu nữ Phật tu muốn trừ ma thì sẽ ra tay cứu mạng, điều này khiến nữ Phật tu nhìn hắn một cách tức giận, hai người dường như có mâu thuẫn.

Cuối cùng Hoắc Vô Kỵ nhìn về phía Nam Nhan.

Nữ Phật tu này dọc đường che mặt bằng rèm mũ, hình như cũng không được các bạn đồng hành chăm sóc, hẳn là một người phụ nữ xấu xí.

Hoắc Vô Kỵ hạ quyết tâm, âm thầm điều chỉnh khí tức.. Cho dù là phân thần của tu sĩ Hóa Thần, lão vẫn mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ Kết Đan bình thường, lão đang chuẩn bị sẵn một đòn, chờ đợi cơ hội.

Kỷ Dương bên cạnh nói: "Đạo hữu cho ta cơ hội này, ta cảm thấy rất có ơn. Thế nhưng, phía dưới quả Sương Nguyên có quái vật ẩn nấp. Đạo hữu có biện pháp gì không?"

Vừa nghe, Hoắc Vô Kỵ trong lòng cảm thấy nhột nhột, "Mọi người đều biết nhất định có yêu thú thủ hộ quả Sương Nguyên, hấp thu khí lạnh, cho nên một lượng lớn tu sĩ được phái vào trong trận pháp phong yêu. Nhưng bọn họ đều bị ngươi giết chết, ta làm sao biết nên làm như thế nào?"

Nam Nhan cúi đầu ngưng tụ thần thức nhìn xem, sau đó phát hiện, gần đảo lưỡi liềm, gần chỗ như ngôi sao, có vô số con cá kỳ lạ có vảy trên lưng, tuy là cá nhưng chúng có một đôi chân sau có màng. Chúng trôi lặng lẽ dưới mặt biển, một chiếc lưỡi hình móc câu xuất hiện trong cái miệng hơi hé mở của chúng.

"Con cá này còn rắc rối hơn cả quái vật cá voi lớn. Quái vật cá voi đang ở cảnh giới Nguyên Anh và không thể nhảy ra khỏi nước. Những con cá này đang ở cảnh giới Trúc Cơ và Kết Đan. Nhìn vào lưỡi của chúng, có vẻ như chúng sẽ nhô lên khỏi mặt nước để câu người vào."

Kỷ Dương quan sát một lát, nói: "Đại Nhật Hỏa Linh vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện, ta có thể chơi Cảnh Dạ Khúc, tạm thời làm cho những con yêu quái này ngủ say. Các ngươi có thể đi hái quả Sương Nguyên được không?"

Mục Triển Đình rất vui vẻ nói: "Đúng đúng, A Nhan khi còn nhỏ rất giỏi chơi cờ thỏ cáo. Hãy để Ân Gia học hội họa. Tương lai chúng ta sẽ là tứ đại tài năng cầm kỳ thi họa. Trong dịp Tết và ngày lễ, tứ đại tài năng chúng ta chỉ cần đến các cuộc hội họp để thách thức những học giả chua ngoa ở Tử Châu, và chắc chắn sẽ nổi bật giữa đám đông.. Nhân tiện, ngươi có cô đơn khi chơi đàn một mình không? Có muốn ai đó đệm cùng không?"

Kỷ Dương cảm thấy cạn lời.

Nam Nhan mặt không biểu tình nói: "Mõ gỗ của ta đã bị một tên ma tu độc ác xảo quyệt ném xuống biển, túi càn khôn cũng mất rồi. Hiện tại trong tay ta cái gì cũng không có."

Trước khi họ vào nội hải, tất cả pháp khí họ cầm đều biến thành ảo ảnh. Nam Nhan cũng đặc biệt nhặt những thứ mà nàng cho là quan trọng, như mõ gỗ, hương, nến, áo cà sa.. và gói chúng vào một chiếc túi Càn Khôn mang trên người. Sau khi bị Ân Gia cào xé, cả thân thể gửi hồn và chiếc túi đều không thể thoát nạn.

Mục Triển Đình thấy tiếc vô cùng, không còn cách nào khác, đành phải yêu cầu Kỷ Dương đàn lên bản Cảnh Dạ khúc, chờ cơ hội lẻn vào hòn đảo hình bán nguyệt.

* * *

Lúc này đã là nửa đêm, quả Sương Nguyên trên đảo bán nguyệt đã gần chín, thỉnh thoảng có yêu trùng bay đến gần đó, tốc độ bay lập tức chậm lại, đôi cánh bị lạnh thấu xương, dần dần đóng băng và vỡ thành các tinh thể.

Trên đảo có một tầng sương giá mỏng, bất kỳ sinh vật nào lên đảo đều sẽ bị chết cóng. Trong số cá răng móc, chỉ có một số ít cực kỳ mạnh ở giai đoạn cuối của cảnh giới Kết Đan mới dám nhảy lên đảo và cắn đứt một quả nhanh như tia chớp rồi về biển, còn lại chỉ có thể ở vùng biển gần đảo, dựa vào linh lực của trận pháp trong biển để tránh bị chết cóng và hấp thụ linh lực của khí lạnh.

Hôm nay khí lạnh do quả Sương Nguyên tỏa ra đã đạt đến đỉnh điểm, cá răng móc tham lam hấp thụ, một số cá nhỏ tiếp tục thăng cấp.

Một lúc sau, một tiếng đàn trầm thấp vang lên từ xa.

Một số con cá răng móc đang ở cảnh giới Kết Đan lập tức rút lui xuống đáy nước và cảnh giác nhìn chằm chằm vào mặt biển, nhưng những con cấp thấp hơn bắt đầu không còn tỉnh táo.

Chúng chỉ là những con yêu vật chưa phát triển trí thông minh, không phải Yêu tộc. Một lúc sau, chúng bắt đầu trôi theo tiếng đàn và lần lượt ngủ thiếp đi.

Chúng không để ý rằng có người đã đổ bộ lên đảo trong lúc sương mù đêm dày đặc.

Nam Nhan sau khi đặt chân lên đảo, còn chưa kịp chạm đất đã cảm nhận được một luồng lạnh thấu xương từ lòng bàn chân, sương giá trên mặt đất dường như cảm nhận được sức nóng phía trên, đã tạo thành một mạng lưới sương mù từ mặt đất, khiến cho ba người phía trên suýt tê liệt. May mắn thay, Mục Triển Đình kịp thời hành động, một chùm lửa đốt cháy xung quanh vị trí họ đang lơ lửng, sau đó họ thoát khỏi nguy hiểm.

Nam Nhan lập tức bay lên cao, vỗ vào túi đựng đồ, xuất ra hai lá bùa phòng ngự cao cấp thuộc tính hỏa, có thể chống đỡ được, nhưng xem ra chỉ có thể trụ được khoảng hai mươi, ba mươi hơi thở.

Hai người không lãng phí thời gian, lập tức chạy về phía quả Sương Nguyên. Nam Nhan niệm A Di Đà Phật, vung tay, tạo ra ảo ảnh của Quan Thế Âm nghìn tay, mỗi tay hái một quả Sương Nguyên.

Nhưng quả Sương Nguyên là một vật cực kỳ lạnh. Không gì có thể miễn nhiễm với đóng băng. Ngay khi ảo ảnh Quan Thế Âm nghìn tay lấy được quả Sương Nguyên, cánh tay liền hoàn toàn đông cứng. Đến khi đưa được vào hộp ngọc, một ngàn cánh tay chỉ có thể lấy được hai mươi, ba mươi quả.

Chỉ vậy thôi, Nam Nhan cho rằng mình đã đủ nhanh, nhưng sau lưng lại có tiếng động ầm ầm, quay lại thì thấy đại ca mình lấy ra một thanh kiếm rực lửa, xúc quả Sương Nguyên, dây leo và đất lên.

Nam Nhan: "Đại ca!"

Mục Triển Đình nhét cả đất vào túi Càn Khôn, đáp: "Cái gì?"

Nam Nhan: "Không có gì, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy huynh thông minh như một kẻ ngốc."

Ừm.. Có vẻ như đây là việc nên làm, nó sẽ giúp quả luôn tươi mới!

Tuy nhiên, hắn ta có thể làm được điều này bởi vì túi Càn Khôn của hắn tương đối lớn và có thể chứa các sinh vật sống. Mặc dù Nam Nhan có rất nhiều túi Càn Khôn trong tay nhưng không gian lại nhỏ, nếu nàng thực sự gói nó như thế này, quả Sương Nguyên sẽ khô héo trong vòng một canh giờ. Nàng chỉ có thể hái từng quả một, cho vào hộp ngọc.

Sau một lúc, trên người Nam Nhan chỉ còn lại một lớp mỏng bùa phòng ngự hệ hỏa, trong vòng ba hơi thở sẽ bị phá vỡ. Với hơn một trăm quả Sương Nguyên trong tay, Nam Nhan lập tức bay lên trên.

Đúng lúc này, một cây đột nhiên từ trong dây leo của cây quả Sương Nguyên mọc ra, giống như một con rắn, cây dây leo này khác với những cây dây leo khác, nó có màu tím đen, trên thân đầy ngạnh, trong nháy mắt quấn quanh tay chân Nam Nhan.

"Dây gai máu! Chạy mau!"

Có một loại cây leo tên là dây gai máu, mọc dưới dây leo của cây quả Sương Nguyên. Nếu ai đó bị quả Sương Nguyên thu hút, dây gai máu sẽ quấn lấy và giết chết họ. Sau khi bị dây leo quấn chặt và chết cóng, họ sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho cây.

May mắn thay, Nam Nhan là một tu sĩ Phật giáo, sau khi tay chân bị gai đâm, kim thân hộ thể theo bản năng bứt chúng ra, đẩy bay về hướng ngược lại. Bên cạnh, Mục Triển Đình vốn đang định rời đi đã lập tức phản ứng lại, giơ tay phóng ra một ngọn lửa đỏ rực, đốt cháy dây gai máu. Sau khi dây leo vặn vẹo và cháy, phát ra âm thanh như một con thú hét lên và động đậy tới lui, cố gắng kéo Nam Nhan lại.

Đúng vào thời khắc mấu chốt, sương mù trên biển đột nhiên rung chuyển, như thể có thứ gì đó kinh khủng đang di chuyển dưới đáy biển.

Kết quả, dây gai máu quấn quanh Nam Nhan buông lỏng, nhanh chóng rút về, những con cá răng móc dưới biển cũng bị ảnh hưởng, thoát khỏi sự khống chế của Cảnh Dạ khúc, bơi tứ tung như tổ kiến chạy loạn.

Nước biển chìm dần về phía trung tâm, biển có màu đỏ như mặt trời thiêu đốt dưới đáy biển.

"Đại Nhật Hỏa Tinh Linh đã xuất hiện.."

Mây trên biển điên cuồng đổ vào vòng xoáy biển, mọi thứ xung quanh đều bị sức mạnh lớn ép chặt, hút xuống biển sâu.

Tuy nhiên, vào lúc này, nọc độc của dây gai đã phát tác, Nam Nhan cảm thấy tứ chi tê dại, Mục Triển Đình đang định tạm thời kéo Nam Nhan đi thì đột nhiên nơi xa truyền đến một tiếng cười chói tai.

"Các ngươi! Mấy kẻ ngu xuẩn! Đáng bị Đại Nhật Hỏa Linh thiêu chết. Đi đến Minh Giới Địa Ngục, hãy nhớ rằng, người cho các ngươi hạnh phúc là ta!"

Nam Nhan không có thời gian để suy nghĩ bất cứ điều gì. Trước khi rơi xuống biển, nàng nhìn thấy Mục Triển Đình bị bao bọc trong nước biển đỏ và bị kéo vào xoáy. Sau đó nàng cũng rơi xuống nước, nhưng thay vì bị cuốn vào tâm biển, nàng đã gặp phải thứ gì đó giống như một sợi dây sắt và nó mang nàng đến một nơi khác dưới biển sâu.

Nàng nghĩ: Xui xẻo quá, không biết Thiếu Thương và nhị ca có bị tên ma tu đó tấn công không?

Phật giáo nói rằng trời đất rộng lớn đến nỗi người ta có thể tái sinh trong hạnh phúc ở khắp mọi nơi.

Nhưng, nàng đã đưa nhiều người tới thiên đường như vậy, thiên đường hẳn là không có chỗ cho nàng, nàng hẳn là nên xuống địa ngục đi!

Trong đầu nàng hỗn loạn, bóng mẹ nàng lóe lên một lúc, Phật đường nơi nàng ngồi thiền lóe lên một lúc, cảnh tượng nàng diệt ma tu cũng lóe lên một lúc.

Nàng đã uống trước đan dược tránh nước để không bị chết đuối, giờ nàng dùng chút sức lực cuối cùng mở mắt ra và nhìn thấy một số bóng ma đang trôi nổi trong làn nước biển xanh thẳm.

Sau đó, một đôi tay ôm lấy nàng từ phía sau và cố gắng bơi lên cao nhất có thể, nhưng những sợi xích xung quanh đã phát hiện ra họ và bao vây họ từ mọi hướng, trói họ lại..

* * *

"Ha ha ha, đúng là một lũ nhãi ranh, sao dám sỉ nhục ta như thế!"

Trước sự biến đổi mạnh mẽ của biển cả, Hoắc Vô Kỵ trong lúc nhất thời cưỡng ép hấp thu sức sống của trời đất, một chưởng đẩy Kỷ Dương xuống biển sâu, dù không chết cũng sẽ bị trọng thương.. Có vô số quái vật trên biển, và mấy người này hoặc chết hoặc sống dở.

Tuy nhiên, lão vẫn cần biết lối ra ở đâu nên để lại một người sống sót và lên kế hoạch truy hồn. Lão túm lấy đầu Ân Gia vẫn đang bất tỉnh, cay độc nói: "Thì ra là một con cáo. Là Ác Mộng Hồ, khó trách hắn lại hung hãn như vậy, hừ! Đợi ta phát tín hiệu cho đệ tử biết Đại Nhật Hỏa Linh sắp sinh ra ở đây.. Trước tiên giết Nam Dịch, sau đó đoạt lấy Đoạn Thiết!"

Ánh mắt sắc bén, lão tùy ý cào vào mặt Ân Gia, rút ra máu tươi, dùng hết linh lực cuối cùng để vẽ một lá bùa máu, nó lập tức biến thành một con dơi và bay đi rất xa.

"Bước tiếp theo là truy hồn." Hoắc Vô Kỵ ấn năm ngón tay trên thiên linh của Ân Gia, cười nhạo khi tưởng tượng cách hành hạ Nam Dịch.

Đột nhiên, lão cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo xuyên thẳng vào trái tim và tâm hồn.

Lão ngẩng đầu nhìn thì thấy vô số bóng ma xám xịt ẩn sâu trong làn sương mù xung quanh, vây quanh lão, như thể chúng đang che phủ bầu trời.

Truyện được đăng tại TruyenMoi2.com!

"Đây là.. Âm Chúc!"

Hoắc Vô Kỵ đột nhiên biến sắc, xoay người điên cuồng bỏ chạy.

"Ngươi là ai, làm sao có thể khống chế Âm Chúc?"

Bản chất của pháp thuật phân tách linh hồn huyết ma của lão ta là chia linh hồn thành nhiều phần riêng biệt, nếu mảnh linh hồn này bị nuốt chửng bởi một dị vật như Âm Chúc thì khi linh hồn của lão ta quay trở lại bản thể, lão sẽ trực tiếp mang theo cả Âm Chúc trở lại cơ thể.

Khi đó linh hồn ban đầu của lão ta sẽ..

Lão ta vắt ra giọt máu tươi cuối cùng từ cái xác đang dùng và thi triển huyết tẩu, nhưng càng lúc càng nhiều Âm Chúc xuất hiện trước mặt lão ta, và tất cả chúng đều vô cùng thích thú vây quanh lão ta.

Hoắc Vô Kỵ hoảng sợ hơn bao giờ hết. Trong bóng tối phía sau lão, tựa hồ có người đang lưu lại một thanh âm, một thanh âm vừa giễu cợt vừa bi thương:

"Nghe nói tiền bối phạm tội chiếm thân? Không biết.. ngươi đã bao giờ bị trăm vạn kẻ tranh giành chiếm thân chưa?"