Tứ Hải Trọng Minh

Chương 42: Bài hát của tiên cá



Thủy triều khuấy động những câu chuyện của quá khứ.

Nam Dịch chậm rãi đi dọc theo bờ biển, linh thức Hóa thần mở ra vốn có thể phủ xa trăm dặm, nhưng nơi này là Đại Yêu phong ấn trận, là do toàn bộ thế hệ tu sĩ của Đạo Thánh Thiên tông sáng tạo ra, là trận phong ấn mạnh nhất. Không thể do thám.

Nam Dịch nấn ná hồi lâu, cảm thấy trăng đang lên, liền tìm một chỗ bên cạnh một tảng đá, đặt đàn lên và chơi bản "Đương quy".

Đại trận phong ấn yêu có thể ngăn chặn thần thức, nhưng nó không thể ngăn chặn tiếng đàn.

"Đương quy" là một bản nhạc cổ, sau khi nghe xong, những kẻ lang thang ở phương xa sẽ cảm thấy muốn về nhà, và nó cũng có thể dẫn đường cho người lạc lối về nhà.

Hắn hy vọng rằng Kiều Nương sẽ biết đường quay thuyền trở lại bờ biển khi nghe khúc nhạc này.

Giai điệu cổ xưa của nỗi buồn và sự u sầu tuôn ra từ đầu ngón tay, vùng biển vốn ẩn chứa những dòng nước ngầm giờ đã trở nên yên tĩnh, như thể những con quái vật trong biển đã dần dần trấn tĩnh, bồng bềnh nhẹ nhàng lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng từ cầm tu vô song này.

Nam Dịch đã lâu không động tâm như vậy. Nếu tỷ tỷ của hắn biết được, nhất định sẽ cười nhạo hắn là đồ ngốc.

Hắn ta là một tu sĩ, còn cô gái có giọng hát hoàn toàn phù hợp với tiếng đàn của hắn ta chỉ là một phàm nhân. Khoảng cách giữa người phàm và tu sĩ là bao xa thì khỏi cần nói.

Huống chi, năm sau, nàng sẽ lập gia đình, gả cho người phàm cùng lứa tuổi, bình yên cả đời.

Nghĩ đến đây, Nam Dịch đã hiếm hoi mắc lỗi khi đàn. Ngay khi chuẩn bị bắt đầu lại, Nam Dịch đã nghe thấy tiếng nước biển bên cạnh rạn san hô.

Nam Dịch có thể cảm nhận được rằng có một người phụ nữ bên đá ngầm, đang nổi lên, lặng lẽ nhìn hắn từ rìa đá ngầm.

"Ngươi.." Nam Dịch muốn mở miệng hỏi cái gì đó, lại nghe thấy nữ nhân từ trong nước nổi lên, đi đến chỗ tảng đá. Trong lúc đi, giống như có nước từ trên người nhỏ xuống.

Có vẻ như nàng ấy đã không giao tiếp với bất cứ ai trong nhiều năm, và những lời nàng ấy nói có cảm giác không trôi chảy.

"Ngươi, ngươi tại sao không chơi?"

Nam Dịch khàn giọng, chỉ cảm thấy một bàn tay nhỏ ướt át vươn ngón trỏ khẽ chạm vào hắn, tựa hồ rất thích đàn của hắn. Thấy hắn không cự tuyệt, nàng lại đánh liều lại gần.

Nam Dịch gần như có thể cảm thấy mái tóc dài của nàng khẽ lướt qua mu bàn tay hắn, và hắn nắm chặt năm ngón tay lại.

"Nàng có phải là Kiều Nương?"

Nàng nghe lầm: Kiều nữ? Mỹ nhân? Mỹ nhân ngư? Hắn biết sao?

Nàng nao núng, và vội rút bàn tay về, như thể muốn quay trở lại biển ngay lập tức.

Nam Dịch ý thức được nàng sắp rời đi, nhất thời bối rối, khi hoàn hồn lại phát hiện mình đã nắm tay nàng.

"Tiểu thư ở lại, ta.." Điều này không phù hợp với lễ nghi, Nam Dịch muốn ép mình buông tay, lại sợ nàng bỏ đi, bèn nói: "Nếu nàng là Kiều Nương, lệnh mẫu chính là lo lắng nàng ra khơi còn chưa trở về nhà, nhờ ta tìm nàng."

Thì ra là Kiều Nương này.

Người cá ở dưới biển đã theo dõi cầm tu từ rất lâu. Cầm tu chơi đàn trên mỏm đá bên biển, còn nàng thì lắng nghe dưới đáy biển, bị mê hoặc và nán lại nhiều ngày.

Hắn là một cầm tu bị mù.

Nàng nhìn vào mắt hắn, đó là đôi mắt vô cùng trong sáng và ấm áp, nhưng đáng tiếc lại không có tiêu cự, hiển nhiên hắn không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của nàng.

Tóc dài, đuôi có vảy, đôi mắt của Yêu tộc.

Nàng đã lên khỏi mặt nước quá lâu, Nam Dịch lại nắm lấy cổ tay nàng. Chiếc đuôi cá màu xanh lam lấp lánh ánh sáng lặng lẽ biến thành hai chân người, nàng nhất thời không thể đứng dậy, và hơi lảo đảo.

Nam Dịch chỉ cho rằng nàng trượt chân, vươn tay muốn đỡ lấy nàng, chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại trơn bóng nhào vào trong ngực, cả người nhất thời cứng đờ.

"Cố tiểu thư?"

Kiều Nương không thể đứng vững, dùng hai tay nắm lấy vạt áo Nam Dịch, nói:

"Thuyền lật, ta ở trong biển, quần áo rách nát. Cho ta mượn đồ của ngươi, được không?"

Nam Dịch trong lòng như lửa đốt, thậm chí quên mất mình là tu sĩ, vội vàng cởi áo khoác, khoác lên người Kiều Nương.

Sau khi Kiều Nương mặc áo vào, ôm đầu gối ngồi trên tảng đá, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Nam Dịch, ánh mắt dã thú của yêu tộc dần dần dịu đi, nói: "Ghét ta sao?"

"Không, nàng quá lời rồi."

"Ngươi tìm ta, ta rất vui."

Nam Dịch trấn tĩnh lại và nói: "Ta là một người mù. Lần này ta đã hủy hoại thanh danh của nàng, đó không phải là điều ta muốn. Nếu, nếu nàng không chê, ta sẵn sàng xin với lệnh mẫu để kết hôn với nàng."

Hắn ta nói điều này theo bản năng, và hắn ta chưa nghĩ tới phản ứng của Xích Đế Dao cung sau lưng mình.

"Kết hôn là gì?"

Nam Dịch sửng sốt, nói: "Là chúng ta.. cùng giường, chết cùng huyệt."

Kiều Nương sờ mu bàn tay của hắn, sau đó cầm lên, ngón tay mảnh khảnh chen vào giữa các ngón tay Nam Dịch, thanh âm thanh tao nghi hoặc hỏi: "Có phải là ta cùng ngươi như thế này cho đến chết sao?"

"Kiều Nương.."

Khi đó Kiều Nương cũng không biết đối phương là ai. Năm tháng ở trong biển sâu quá nhàm chán, nàng chỉ cảm thấy mình ở bên cạnh hắn, trong lòng tràn đầy vui sướng.

"Được rồi, ta sẽ cùng với ngươi." Nàng nói.

Ánh trăng như nước, Nam Dịch ngẩn ngơ để nàng dựa vào cả đêm. Ngày hôm sau khi đưa nàng về nhà, bà Cố chỉ liếc mắt một cái đã kéo Kiều Nương vào nhà, nắm tay nàng, khóc không ngừng.

Những ngày sau đó, Kiều Nương luôn ở bên cạnh họ. Ban ngày cùng bà Cố tung lưới đánh cá, ban đêm chơi đàn và ca hát với Nam Dịch.

Ngày tháng bên người yêu trôi qua rất nhanh, đột nhiên đã ba tháng trôi qua, Nam Dịch đang chỉnh lý bản "Cảnh dạ khúc" mới sáng tác thì rốt cuộc cũng có người đến thăm.

Đó là bạn của Nam Dịch, người cũng đến đây với cây đàn trên tay. Khi hắn ta đến, Kiều Nương đã trốn.

"Bạn của ta, gần đây ngươi có vẻ khá bận nhỉ!"

"Bài nhạc mới của Dật Cốc như thấy cả phong cảnh và dòng sông." Sau khi đọc bản nhạc, người bạn nói, "Phong cách âm nhạc của Dật Cốc luôn trong trẻo và tao nhã. Chúng ta đã cùng sáng tác nửa đầu của Cảnh Dạ khúc này. Ta nghĩ nó sẽ có vần điệu cao. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ viết nửa sau của nó sau khi ngươi đến Bắc Hải. Nhưng ngươi đã thể hiện tình yêu ấm áp của thế gian. Nghĩ về điều đó, Dật Cốc hẳn là gần đây có một mối lương duyên tốt."

"Trên đời, huynh là người bạn duy nhất hiểu ta."

"Nhưng không biết quý nữ nhà nào có thể nói chuyện hợp với ngươi thế?"

Nam Dịch sắc mặt có chút lo lắng, nói: "Nàng là nữ nhi thường dân."

Trên nét mặt bình tĩnh của người bạn có một chút kinh ngạc, giống như sau một hồi im lặng, hắn ta chậm rãi nói: "Quy tắc của Xích Đế Dao Cung rất nghiêm ngặt, chúng ta bị giới hạn bởi địa vị của mình, và ta không thể đi nói chuyện giúp cho ngươi. Toàn bộ trong cung chỉ có Nhiêu nương có thể nguyện ý đứng ra nói giúp ngươi, nhưng không biết ngươi đã báo với Nhiêu nương chưa?"

"Tỷ tỷ ta vẫn luôn nguyện ý cưng chiều ta, ta sẽ viết thư báo cho tỷ tỷ biết chuyện về Kiều Nương.."

Người bạn nói: "Theo những gì ngươi nói, đây hẳn là chuyện chắc chắn rồi. Về phần Nhiêu nương.. Nàng ấy sẽ chính thức kết hôn với Long chủ Ngao Quảng Hàm vào tháng tới. Có thể ngươi cũng nên chờ Nhiêu nương ổn định cuộc sống mới đã."

"Tỷ tỷ nguyện ý ổn định, là chuyện tốt." Nam Dịch cười cười, bỗng lo lắng gì đó, quay đầu nhìn bằng hữu, "Bạn của ta, buông tay được không?"

Người bạn không trả lời, nhưng nhẹ nhàng nói: "Đạo Tôn từng nói với ta rằng giết con quỷ trong lòng ta sẽ khiến ta cảm thấy thoải mái."

"Huynh.."

"Nếu thích tâm ma của chính mình thì sao? Nếu không thể buông bỏ nó thì sao?"

Quen biết nhau đã nhiều năm, Nam Dịch cũng cảm thấy buồn bã, nói: "Chỗ huynh đứng dốc quá."

Người bạn nói: "Đúng vậy, lùi một bước, sẽ ở trong vực thẳm.. Đôi khi ta cũng nghĩ rằng một mình đi trong luyện ngục sẽ quá cô đơn. Ngươi có nghĩ vậy không?"

Khi đó, Nam Dịch chỉ nghĩ rằng bạn mình đã tạm thời bước vào kết giới, và với sự tu luyện của bản thân, hắn ta sẽ vượt qua kết giới. Họ nói chuyện rất lâu, sau đó chơi bản Cảnh Dạ khúc. Sau khi tạm biệt bạn, Nam Dịch nói với Kiều Nương rằng sẽ đi gặp gia đình, trước tiên sẽ đến hôn lễ của tỷ tỷ, và việc thứ hai là hắn sẽ giải thích với họ hàng rằng muốn cưới Kiều Nương.

Bà Cố rất vui mừng, ngày nào cũng chải tóc cho Kiều Nương, thủ thỉ với con gái trước khi đi lấy chồng. Chỉ có điều, Kiều Nương càng ngày càng lo lắng.

"Chờ ta trở về, nàng có thể cho ta hồi đáp không?" Giọng Nam Dịch tràn đầy chờ mong.

Hắn không thấy được sự lo lắng của Kiều Nương.

"Được, ta chờ ngươi trở về."

Vào ngày thứ hai sau khi Nam Dịch rời đi, bạn của hắn lại đến. Và lần này, Kiều Nương không thể trốn.

"Ngươi biết tu sĩ cùng yêu quái kết hôn sẽ phát sinh chuyện gì không?" Bằng hữu của hắn tựa hồ không có ác ý, trong lời nói hàm chứa thuyết phục, "Ta đối với việc các ngươi có tình cảm thì không có thành kiến, nhưng ngươi cũng không nên lừa dối hắn.. Ngươi đã bao giờ nghĩ liệu hắn ta có ghét ngươi sau khi biết rằng ngươi là một yêu quái không?"

"Ta.."

"Hắn sẽ bị cả thế giới tu luyện chế giễu vì đã cầu hôn một con yêu quái. Ta không biết hắn đã nói với ngươi điều gì sẽ xảy ra với những tu sĩ kết hôn khác tộc chưa?"

"Thế nào?"

"Người tu hành lấy vợ khác tộc bị coi là kẻ phản bội. Yêu quái sẽ bị giết, mà con người sẽ bị xóa bỏ tất cả ký ức về yêu quái, sẽ bị coi là kẻ phản bội, và sẽ bị trừng phạt bằng cách phải đi bảo vệ phong ấn. Đại trận phong ấn yêu quái sẽ không được giải cho đến khi nó giết được hàng triệu yêu quái."

Mọi thứ tưởng như yên bình trong quá khứ dần dần sụp đổ. Trí tuệ của Kiều Nương không bằng những quý tộc đến từ yêu quốc đang ở dưới trận pháp phong ấn yêu, cũng chưa từng có ai nói với nàng nếu như muốn cùng già đi với một tu sĩ thì sẽ mang đến cho hắn phúc khí gì.

"Ta nên làm gì?"

"Nếu có thể buông thì hãy rời đi ngay bây giờ, tiến vào biển sâu trong phong ấn và vĩnh viễn không đi ra. Nếu không thể buông bỏ.. hãy tranh thủ từ biệt hắn đi, hắn còn chưa rời khỏi Dần Châu."

Bóng lưng của người bạn rời đi giống như sự cám dỗ của một loại ma quỷ nào đó. Kiều Nương vẫn nhớ rằng trước khi Nam Dịch rời đi đã yêu cầu nàng cho hắn một câu trả lời, nhưng nàng chưa kịp nói ra.

Cũng chưa ai từng nói với Kiều Nương điều gì sẽ xảy ra khi nàng rời Bắc Hải và đi vào lục địa của loài người xảo quyệt.

* * *

"A Nhan, tỉnh lại đi."

Gương Hoàng Tuyền bị Kỷ Dương cưỡng ép dừng lại. Khi Nam Nhan thoát khỏi ảo ảnh của gương Hoàng Tuyền, Phật bào của nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ảo ảnh cuối cùng là Kiều Nương bị tấn công bởi hơn chục tu sĩ tham lam trên đường đi tìm Nam Dịch, bị đánh ra yêu hình, gãy xương và không thể nói được nữa.

Khi nàng mở mắt ra, mu bàn tay của Kỷ Dương đang đặt trên trán nàng, từng luồng linh lực mát lạnh theo huyệt đạo chạy khắp cơ thể nàng.

"Cảm thấy như thế nào rồi?"

"Không có gì, chỉ là bị một đám tu sĩ Trúc Cơ công kích trong ảo cảnh mà thôi."

So sánh với lần trước trong ảo cảnh Linh Lung Kinh, những thứ này cũng không có gì đáng ngại. Nhưng biết rõ nguyên nhân kết quả, sắc mặt Nam Nhan cũng không tốt.

"Người chủ mưu thực sự là ông ta."

Người bạn của Nam Dịch, người mà nàng đã gặp trong ảo ảnh ở chùa Bàn Âm trước đây, thiên sư của Đạo Thánh Thiên tông và là người đứng đầu trong thế giới tu luyện.

Kỷ Dương buông Nam Nhan ra, để nàng điều chỉnh lại khí tức, nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì. Có thể nói hắn dụ Kiều Nương rời Bắc Hải, cho nên mới bị bắt đưa đến Linh Lung Kinh bán đấu giá. Nhưng ngươi có thể nói rằng hắn đã sai không?"

Nam Nhan nắm chặt chuỗi tràng hạt, trấn tĩnh lại và nói: "Chúng ta đã nhìn thấy cảnh tượng Kiều Nương bị chém sống trước đây, vì vậy chúng ta đã đoán được rằng đó là kế hoạch của hắn. Nhưng đạo sĩ Huyền Tể này, với tư cách là bạn của cậu ta, ngay cả dùng gương Hoàng Tuyền công bố cảnh đó với thế giới thì trong mắt người ngoài cũng không thấy có gì sai trái, mà có thể được gọi là chính nghĩa."

Hắn ta chỉ nói rằng Kiều Nương nên cân nhắc việc từ biệt Nam Dịch, nhưng không khuyến khích Kiều Nương đi tìm Nam Dịch, cũng không xúi giục những tu sĩ tham lam đó.

"Đây là một âm mưu." Nam Nhan cảm thấy bất lực sâu sắc, "Cuối cùng, ta biết ai là người đáng bị nghi ngờ nhiều nhất, nhưng cho đến bây giờ, ta thậm chí không tìm thấy bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào.."

Nam Nhan thở dài, một hồi lấy lại tinh thần, lại ngồi xuống bên Kỷ Dương, nói: "Dạo này huynh dùng gương Hoàng Tuyền mấy lần, tiêu hao không ít linh lực. Ta có Tụ Linh đan đây, huynh uống trước đi, nghỉ ngơi đi."

"Không sao, thể chất của ta đặc thù, linh dược đối với ta không có hiệu quả lắm." Kỷ Dương dựa vào bờ đá bên bờ biển, linh lực hoàn toàn cạn kiệt, hắn không thể động đậy, nói: "Đừng quá tự phát. Thượng châu có câu: Thiên sư không có vết nhơ. Nếu ai cũng có thể bắt thóp được ông ta, Đạo Thánh Thiên làm sao có thể vững yên đến bây giờ?"

"Ừm, ta chỉ là không biết, ông ta làm như vậy để làm gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ là muốn phá hủy hôn sự của mẫu thân ta cùng Long Vương?"

Nam Nhan không bao giờ quên cách Ứng Tắc Duy đã nhìn Nam Nhiêu vào ngày hôm đó khi nàng chìm trong ảo cảnh về Tửu Thương.. Đó chắc chắn không phải là cách mà một người suy nghĩ phẳng lặng nên có.

"Dựa theo lời ngươi nói trước đó, ngươi trước tiên đi tìm cậu ngươi, nói rõ sự tình. Chú ý xem có tin tức gì từ cậu ngươi không."

Đang nói, sắc trời trở nên trắng bệch, lúc này, hạc giấy của Ân Gia bay tới truyền tin gặp đế tử Tị Châu ở khu chợ.

"Thật trùng hợp, cách đây mười dặm, người từ Tị Châu sẽ mở phong ấn yêu vật."

Nam Nhan: "Người ở Tị Châu đều là ma tu đúng không?"

Kỷ Dương: "Đúng vậy."

Nam Nhan: "Ta đã tu Phật ở Mao Châu vài ngày qua và đã giác ngộ. Ta luôn muốn thảo luận về điều này với những ma tu."

Kỷ Dương thấy nàng đã hạ quyết tâm, cố gắng thuyết phục nàng: "Ta mệt quá, chỉ sợ đi ngay cũng không được."

"Ồ, đừng lo." Nam Nhan nói, lấy ra một chiếc xe lăn từ trong túi Càn Khôn, dùng sức đỡ Kỷ Dương ngồi lên xe lăn.

Kỷ Dương: ".. Xe lăn này ở đâu ra?"

Nam Nhan luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, liền nhìn một hồi, lấy ra một chiếc quạt lông nhét vào tay Kỷ Dương, lúc này mới hài lòng.

"Lúc diệt ma, thu được của một ma tu tàn phế, ta thấy nó đẹp nên mang theo. Huynh không cần động tay động chân, ngồi đây bày mưu tính kế đi."

"..."