Tứ Hải Trọng Minh

Chương 38: Tham luyến



Tu sĩ Long đô: "Kỳ thực, đế tử từ khi đến Thần Châu rất ít lộ ra vẻ mặt thư giãn."

Ân Gia: "Ta không tưởng tượng ra hắn như vậy, hahahaha."

Tu sĩ Long đô: "Linh thạch, bảo vật, danh lợi, mỹ nhân cũng khó đổi được nụ cười của đế tử. Hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy đế tử cười đến sảng khoái như vậy."

Ân Gia: "Nhưng hắn đang bị đánh. Và càng bị đánh, hắn càng vui. Ngươi không thấy lạ sao?"

Tu sĩ Long đô: "Chỉ cần đế tử vui vẻ, chịu tội một chút này, chúng ta cũng không thèm để ý."

Ân Gia: "Ca ca mới là người chịu thiệt. Được rồi, tu sĩ Thần Châu các ngươi có chút đáng sợ đó!"

Ở bên kia, cuộc chiến không ngừng cho đến khi ba bức tường của ngôi chùa bị phá vỡ. Nam Nhan, một tu sĩ Trúc cơ và là người tu luyện Phật pháp, tất nhiên không thể làm tổn thương Mục Triển Đình chút nào, nhưng hắn ta không khỏi cay hốc mắt khi nhìn trời xanh. Khi còn trẻ, bằng hữu có thể cùng nhau hội ngộ ở thượng châu này, dù đau khổ đến đâu cũng là một niềm vui.

"Ngươi cũng ở đây hả, hồ ly! Ta nghe A Nhan nói rằng ngươi là người đã cứu con bé khỏi Uế cốc? Ngươi không phải là một con cáo xấu xa."

Ân Gia bị tu sĩ Long đô đưa tới, trợn mắt nói: "Ngươi thật là may mắn! Nếu như lúc đó tiên linh bảo của ngươi ở trên người ta, ngươi có lẽ sẽ không may mắn như vậy."

Mục Triển Đình cười, và nói với tu sĩ Long đô đi theo mình: "Các ngươi về trước đi, chúng ta còn ôn lại những ngày xưa."

"Nhưng đế tử, chuyện về gương Hoàng Tuyền.."

"Long chủ không thúc giục các ngươi, ta cũng không muốn vội vàng. Để ta xem xét một chút, các ngươi trở về Thần Châu đi."

Các tu sĩ Long đô nhìn nhau và nói: "Nhưng kể từ khi cựu hoàng bị ám sát, Long chủ đã không cho phép đế tử hành động một mình. Nếu đế tử bị ma tu lợi dụng cơ hội ra tay, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm."

"Ma tu muốn giết ta, ở chiến trường Thần - Tị không giết được, chạy đến Dần Châu, Mao Châu để giết ư.. Quên đi, hôm nay tâm trạng ta rất tốt, các ngươi hãy rời đi ngay bây giờ, chúng ta sẽ nói về chuyện công vào ngày mai."

Mục Triển Đình phấn khích đến mức muốn rời khỏi các tu sĩ Long đô và khăng khăng muốn tìm một nơi có nhiều rượu thịt.

Nam Nhan nói rằng Mao Châu có rất nhiều chùa; nếu muốn nơi có ao rượu và rừng thịt, phải ra khỏi chùa. Trong khi đó, Ân Gia nghĩ đến suối Bát Nhã mà tiểu hòa thượng giới thiệu trước đây, hắn ta thực sự muốn tắm, vì vậy hắn ta đã dụ họ đến đó.

* * *

Khoảng cách hai trăm dặm đối với Kết đan sư mà nói, cùng lắm chỉ là thời gian uống một ly trà.

Nơi có suối Bát Nhã là một thung lũng hình quả bầu, hai bên thung lũng trồng một loại bồ đề lá tía, chia thành hàng trăm ao suối lớn nhỏ, nước trong các hồ đang bốc hơi.

Chủ nhân của nơi này mới chỉ ở giai đoạn đầu Trúc cơ. Và khi nhìn thấy những tu sĩ cấp cao này đến, hắn ta vội vàng mời họ vào.

Lá bồ đề ngưng tụ nước sương thành mưa, âm thanh êm tai. Tuy không có thịt ngon nhưng có linh tửu, trên đời hiếm có.

".. Vậy nên ta định đi gặp cậu. Sau khi tìm được cậu, giải quyết xong chuyện của nhị ca, ta sẽ đi Xích Đế Dao cung. Chỉ cần xác nhận được người của Xích Đế Dao cung đã mang mẫu thân của ta trở về, ta sẽ không phải lo lắng nữa."

Ân Gia muốn cứu tộc mình, Nam Nhan muốn tìm người thân, và Mục Triển Đình ở Thần Châu cũng muốn tranh ngôi hoàng đế vì báo đáp của Long vương. Có thể có hàng ngàn vấn đề, hoặc chông gai và thăng trầm, nhưng họ đã nghe được những tin tốt từ nhau.

"Ta đã nghe Long Vương nói về Bắc Hải. Ông ấy thỉnh thoảng đến gặp một người nào đó gần Đại Trận Phong Ấn Yêu ở Bắc Hải. Ta nghĩ đó hẳn là cậu của ngươi. Đại Trận Phong Ấn chỉ giam cầm yêu quái cảnh giới Nguyên Anh trở lên. Mặc dù những yêu quái khác không thể rời khỏi Biển Bắc, nhưng chúng vẫn có thể tạo ra sóng gió trên biển."

Ân Gia mang lòng oán hận đối với Nam Dịch. Hắn mới ra đời không lâu, chỉ nhớ rằng tiếng đàn đã trấn áp cả Bắc Hải, yêu tộc cấp thấp căn bản không dám nổi lên. Ai muốn lên bờ sẽ bị giết.

Tuy nhiên, khi còn bé, vừa mới phát triển linh tuệ của mình, hắn đã bị các chủng tộc yêu quái khác bắt nạt và truy đuổi trong đại trận phong ấn yêu, và buộc phải nổi lên mặt nước, nhìn thấy một người với đôi tay bị xiềng xích, đang lau một cây đàn cũ. Người đàn ông thản nhiên vẫy tay, và tất cả những con quái vật đuổi theo hắn đều đã chết, nhưng lại để hắn đi.

Tất nhiên, sự thù hận của Ân Gia đối với cậu của Nam Nhan có lập trường, nhưng hắn luôn ghi nhớ lần đó.

Mục Triển Đình không để ý đến sắc mặt thay đổi của Ân Gia ở một bên, tiếp tục nói: "Biển Bắc từng là nơi đầy quái vật. Từ khi Bắc Hải được người này trấn giữ, dọc theo bờ biển không có quái vật xâm phạm. Gần đó còn có phàm nhân nguyện ý định cư. Có Tửu Thương ở đây, chắc hắn sẽ thấy vật như thấy người."

Ân Gia cuối cùng cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của Nam Nhan đối với đại ca: "Cũng dễ thôi! Nếu ngươi không biết sử dụng thành ngữ, đừng cố! Những người bên cạnh ngươi rất mệt mỏi."

Mục Triển Đình: "Ngươi nói sai rồi. Làm người, phải biết xấu hổ mới tiến bộ được. Ngươi không bằng được ta, sợ so với ta sẽ hoàn toàn thất bại đúng không?"

Ân Gia: "Được, được, ngươi nói gì thì nói, ta sẽ không nói gì."

"Sau khi muội gặp cậu của mình, nếu muội muốn đến Xích Đế Dao cung ở Dần Châu, ta nghĩ muội không nên tiết lộ danh tính của mình là con gái của Nam phương chủ vội."

Nam Nhan nói: "Tại sao?"

Mục Triển Đình lấy ra một ngọc phù màu đen trông cực kỳ quý giá, truyền linh lực vào nó, và vài cái bóng xuất hiện.

"Sau khi ta đến Thần Châu, việc đầu tiên Long chủ làm chính là bắt ta học thuộc lòng bảng gia phả của mỗi châu. Nếu có thể chứng minh thân phận của ngươi đúng là nữ nhi của Nam phương chủ, thì ngươi sẽ là đế nữ duy nhất của Xích Đế Dao cung."

Từ lâu, thượng châu đã được chia thành các lĩnh vực riêng. Khi các tu sĩ loài người vẫn đang tu luyện ở Phàm Châu, có rất nhiều tu sĩ mạnh vào thời điểm đó, tất cả đều tu luyện đến Hóa thần, có ý định vượt qua biển cả rộng lớn để tìm kiếm những cuộc thám hiểm. Những người nổi tiếng nhất vào thời điểm đó là Tuế Hàn Tử của Đạo Thánh Thiên tông, Phật Sám chủ của Phạn Hải phái, lão Long vương cùng Long hậu của Thần Châu, và Xích đế Nam Quyết Vân.

Xích Đế có tính khí hung bạo nhất trong tất cả những người đó, ông ta đã tự mình tàn sát Yêu quốc đang cố thủ ở Dần Châu vào thời điểm đó, và Yêu quốc đành tìm kiếm hòa bình với Xích Đế bằng cách dâng lên hoàng nữ.

Xích Đế chấp nhận cầu hòa, phong công chúa đó là Yêu Hậu. Yêu Hậu sinh được một cô con gái, chính là Nam phương chủ. Nhưng Yêu Hậu chết vì bệnh trầm cảm. Nhiều năm sau, Xích Đế tiếp tục nạp phi, là con của một gia tộc danh tiếng ở Thân Châu, phong làm Vân phi, về sau có một con trai là Nam Dịch. Vân phi xuất thân từ một gia đình học sĩ nổi tiếng của nhân tộc, dùng phương pháp của nhân tộc để dạy dỗ Nam Dịch. Trong khi Xích Đế lại nuông chiều Nam phương chủ, vì vậy Vân phi luôn không thích Nam phương chủ.

"Thì ra cậu và mẹ ta không phải là cùng một mẹ sinh ra. Nhưng nhìn vào ảo ảnh trong gương Hoàng Tuyền, họ dường như có một mối quan hệ tốt."

"Cũng đúng, nhưng bây giờ chủ nhân Xích Đế Dao cung chính là Vân phi đó, giờ là thái phi nương nương, tất cả lãnh chúa các châu đều đối xử với bà ta ba điểm lễ độ. Muội cũng không biết phụ thân của mình là ai. Vân thái phi nương nương coi trọng phép tắc.. sẽ làm muội xấu hổ, đặc biệt là bây giờ muội lại trông giống mẹ mình.."

Nam Nhan: "Ta trông giống mẹ ta thì có gì sai? Con gái không giống mẹ nó chắc! Huynh mù nhìn không thấy cũng không sao, nhưng huynh còn chọc giận ta!"

"Kỳ thực cũng không phải lỗi của ta. Với bộ dáng của ngươi, ai cũng cho rằng là do ngươi chiếm thân. Kỷ Dương, ngươi cũng vậy à?"

Kỷ Dương không nhiều lời, chỉ là cười nhạt một tiếng, Nam Nhan thay hắn trả lời: "Thiếu Thương từ Uế Cốc trốn ra, đại não nhất định là bị tổn thương, ta đã đem hết thảy đều nói cho huynh ấy biết rồi."

"Cũng không có gì lạ khi đệ luôn giữ im lặng. Để ta bí mật nói với đệ, rằng Nam Nhan đã từng mua những cuốn sách nhảm nhí mà đệ không phát hiện ra. Con bé cho là nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Thực ra, tất cả chúng đều được nhét dưới gầm giường của đệ."

Nam Nhan phàn nàn: "Làm sao huynh có thể như thế? Hơn nữa, huynh không đọc sách của ta ư? Huynh không chỉ đọc mà còn đến tra tấn ta sau khi huynh học thành ngữ. Nếu biết huynh như vậy, ta đã không đến Mao Châu. Ta có nhị ca, nhị ca tốt hơn ngươi rất nhiều."

Ân Gia vui vẻ nói: "Ngươi cảm thấy ta có điểm gì tốt?"

Nam Nhan nói: "Ngươi chỗ nào cũng tốt, mông đặc biệt dễ chịu khi chạm vào."

Ân Gia: ".. Muốn ăn đòn sao?"

Mục Triển Đình khá tò mò. Dưới sự xúi giục của Nam Nhan, cả hai chuốc vài bình rượu hùng hoàng cho Ân Gia. Một lúc sau, mắt của hắn mờ đi, và một màn sương màu tím hình thành quanh người hắn ta, biến thành một con cáo trắng.

Mục Triển Đình: "Oa."

Nam Nhan: "Oa.. Một, hai, ba.. bảy. Luyện thành Kết đan liền có bảy đuôi, nhị ca lợi hại!"

Mục Triển Đình chưa bao giờ tự chủ được nhiều, vì vậy hắn ta và Nam Nhan nhảy vào đám lông trắng mềm mại, một người vùi vào bụng, một người vùi vào đuôi, lăn ba vòng, và hoàn toàn mê mẩn ở đó. Sau đó rượu nổi lên, bắt đầu nói những điều vô nghĩa:

"Ôn nhu quá, ta xin dừng chân ở đây."

"Quả nhiên là hồ ly tinh, không nhịn được.."

Kỷ Dương đặt ly rượu xuống, ba người say rượu phản chiếu trong mắt hắn, hắn xoay người chậm rãi đi ra ngoài.

Hắn ta đi xuống thang đá đến con suối ở cuối thung lũng, và dừng lại trước một khúc suối lạnh giá.

Lúc này không có gió, nước suối trong như gương, phản chiếu vẻ mặt lãnh đạm của hắn.. Không lâu sau, hắn nhìn thấy bóng người trong nước suối, đột nhiên nở nụ cười.

"Ngươi rất muốn nàng đúng không? Lúc đó biết nàng vẫn còn thích ngươi như vậy, ngươi đã rất vui."

"Không thể vui sao?"

"Giáo huấn của lão sư luôn chỉ là thủ đoạn thao túng lòng người. Có khóa sinh mệnh đồng tâm, ngươi hẳn là có thể thao túng nàng. Bất luận là đến lúc đó để nàng chứng minh là cô nhi của Nam phương chủ, sẽ có thể xin nể tình. Theo đạo giáo của Đạo Thánh Thiên, thế là đủ rồi."

"Đã nói là đồng tâm rồi, cần gì phải so đo."

"Nhưng hình như ngươi có chút đắm chìm vào tình cảm nam nữ."

Một câu nói tình cảm nam nữ, bóng người dưới nước cùng người trên bờ đồng thời im lặng.

Một lát sau, Kỷ Dương chậm rãi nói: "Không đủ."

Tình cảm thanh mai trúc mã, không đủ.

Tình cảm trải qua nghịch cảnh, không đủ.

Tình cảm nam nữ, không đủ.

Đáp án vừa phát ra, lại làm cho bóng hình trong nước cười ha hả: "Vậy thì thế nào mới đủ?"

Mặt nước giống như đang sôi sục, và một số bóng ma chìm nổi dưới nước, đó là những Âm Chúc, và chúng là tập hợp của hầu hết các ám ảnh trên thế gian.

Tâm ma ép trái tim của hắn, trong mắt hắn dường như có một dòng sông đen kịt chảy qua.

"Ta nghe thấy, ngươi đang cố tự chủ, ngươi muốn xé Phật bào của nàng, ăn dung mạo của nàng, khống chế tâm tình của nàng.. Đây là biện pháp duy nhất thỏa mãn khát khao tham luyến của ngươi sao?"

Mỗi câu là một câu hỏi đầy cám dỗ.

"Việc này không phải là lễ nghi của quân tử." Kỷ Dương nghiêng người, phủi đi bóng ma trong nước, khẽ thì thào: "Ít nhất ta khác với lão sư. Sự bình yên của nàng ấy cũng làm ta hài lòng rồi."

Ngay khi mặt nước dần dần hợp lại thành một tấm gương nước từ trạng thái vỡ nát, bóng của người thứ hai lặng lẽ phản chiếu trong gương.

"Thiếu Thương."

Kỷ Dương cảm giác được một thân thể mềm mại dựa vào trên lưng mình.

"A Nhan, uống rượu như một nhà sư vi phạm giới luật. Ta có thể nghĩ rằng các giới luật khác là tùy chọn với ngươi không?"

Nam Nhan hốc mắt có chút ươn ướt, vô thức nằm trên lưng Kỷ Dương, hơi thở ấm nóng phả vào lưng hắn, trầm giọng nói: "Ta chính là theo nghiệp đạo. Thêm một nghiệp, bớt một nghiệp, chẳng qua là địa ngục và Phật địa.. Thiếu Thương, Thiếu Thương.."

Nàng gọi hắn rất nhiều lần, Kỷ Dương không đáp, một lúc sau hắn đứng thẳng dậy, xoay người ôm nửa người Nam Nhan vào lòng, nhẹ nhàng nói:

"A Nhan, ngươi đã từng yêu ai chưa?"

Nam Nhan ngước mắt nhìn hắn, có chút say, nhưng vẫn không mất đi sự tỉnh táo.

"Người tu Phật yêu tất cả chúng sinh trên thế gian."

Kỷ Dương không phản đối, mà là theo lời của nàng mà tiếp tục hỏi: "Trong mắt ngươi, ta là chúng sinh sao?"

Tại sao không?

Nam Nhan mơ hồ nghĩ, Thiếu Thương là mặt trăng trong núi, là ngôi sao trong đêm, sáng như mặt trời thiêu đốt biển cả, là người mà nàng sẽ không bao giờ muốn đánh mất.

Nàng ngước nhìn đôi mắt dường như chứa đựng tình cảm mà nàng không thể đọc được của đối phương, và vô thức mở miệng, mà những gì nàng nói còn hơn nhiều so với vô số lời thề lãng mạn:

"Ta tu Phật nhưng sát sinh. Sau khi vào âm phủ, phải chịu hồng liên hỏa, bị tất cả tà ác cắn nuốt. Trước đó.. Thiếu Thương, nếu có một ngày huynh thất tâm, đừng quên, ta còn nguyện ý hóa thành con thuyền luyện ngục, đưa huynh tới bờ bên kia."

Nói xong, nàng ngủ thiếp đi trong lòng Kỷ Dương.

Kỷ Dương để nàng dựa vào trên vai, nhìn vào hư không, nhỏ giọng nói:

"Cho nên ngươi xem.. Ta chưa từng có lòng tham luyến, là nàng nắm lấy ta, cắt không lìa, buông không được."