Tứ Hải Trọng Minh

Chương 34: Thánh cầm



Trong ảo ảnh do gương Hoàng Tuyền để lại, các tu sĩ hú hét và máu người bắn tung tóe, tiếng đàn rung chuyển núi non, xà nhà sụp đổ và chúng sinh kêu gào.

Ân Gia tỉnh dậy với một tiếng kêu lớn.

Lấy lại tiêu cự trước mắt, nhìn xung quanh, thực sự đã quay trở lại hang động nơi giữ thân thể trước khi tiến vào phế tích Linh Lung Kinh.

"Thần thức đã bị tổn hại, nhanh chóng điều tức đi!"

Ân Gia quay đầu lại, nhìn thấy Nam Nhan đang ngủ ngon lành trên đùi của Kỷ Dương, có lẽ là do linh thức của nàng bị ảnh hưởng và cần được nghỉ ngơi.

"Chúng ta rốt cuộc là.."

Thấy hắn muốn đặt câu hỏi, Kỷ Dương liền đặt ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng, giống như không muốn đánh thức Nam Nhan. Ân Gia trợn mắt không ngừng phỉ báng trong lòng.

Theo thông lệ, các tu sĩ không cần bất kỳ loại giấc ngủ nào.

Dù vậy, Ân Gia không thể không chuyển sang truyền âm. Trong khi rút đuôi ra khỏi vòng tay của Nam Nhan, hắn hơi bối rối khi nghe Kỷ Dương chậm rãi nói về những gì đã xảy ra tối qua.

"Gương Hoàng Tuyền cần tất cả những người có liên quan đến vụ án đẫm máu hoàn thành vở kịch, và hồi đó.. tên cầm tu đó cuối cùng đã giết ít nhất 10.000 người ở Linh Lung Kinh. Ngươi tìm đâu ra 10.000 người tham gia vào nó?"

"Không rõ ràng lắm, có lẽ là bởi vì linh lực của gương Hoàng Tuyền không ngừng ở chỗ này chiếu ra ảo ảnh, không có người thu hồi, cho nên linh lực hao hết. Đêm qua, những thôn dân kia tựa hồ cũng là được gương Hoàng Tuyền cố ý bảo hộ. Mà ta không nghĩ chúng ta có thể tiếp tục lên đường hôm nay." Nói đến đây, Kỷ Dương vuốt tóc Nam Nhan và nói tiếp: "Người đó hẳn là người cậu mà mẹ nàng kêu đi tìm."

Sắc mặt Ân Gia nhất thời hơi tối lại, nói: "Cho nên?"

"Khi ở trên thuyền cá voi, ta đã trò chuyện với tu sĩ Thần Châu. Có người nói rằng sau vụ giết người ở Linh Lung Kinh năm đó, kẻ sát nhân đã bị Đạo Thánh Thiên đưa đến Chính Pháp điện để xét xử. Và không bao giờ đi ra." Kỷ Dương bình tĩnh nhìn Ân Gia và nói.

Ân Gia không nói gì, Kỷ Dương sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngươi nên suy nghĩ kỹ. Nếu ngươi có hẹn với A Nhan là nàng ấy giúp ngươi giải cứu tộc nhân, thì nhất định sẽ buộc nàng ấy phải đối đầu với cậu của mình."

Khi Kỷ Dương nói chuyện, dường như có một loại sức mạnh kỳ dị xâm nhập vào lòng người.

Ân Gia trầm mặc một hồi, không tiếp tục đề tài này, mà là cau mày nhìn hắn: "Kỷ Dương, ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi chỉ là một đệ tử bỏ đi của Đạo Thánh Thiên?"

Không khí có chút ngưng trệ, đột nhiên bên ngoài nơi bọn họ ở có tiếng tu sĩ bay tới. Cùng lúc đó, Kỷ Dương phất tay áo tạo ra một kết giới, chặn lại khí tức của ba người.

Chỉ có tiếng gió truyền đến từ gần đó, dao động của Kết đan sư phát ra. Phảng phất có người lơ lửng trước di tích.

"Sức mạnh kỳ lạ tồn tại ở đây trong nhiều năm đã bị phá vỡ, và ai đó thực sự đã chơi bản nhạc đó? Thôi, hãy nhanh chóng trở về bẩm báo Long chủ!"

Tu sĩ đến và đi nhanh chóng, và biến mất ở khoảng cách hàng chục dặm trong một thời gian ngắn.

"Năm đó, vụ thảm sát Linh Lung Kinh gây ra rất nhiều rắc rối, ta sợ người của Thần Châu sẽ đến."

Ân Gia đánh thức Nam Nhan dậy, lợi dụng lúc tu sĩ kia rời đi, vội vã vào đống đổ nát để tìm đường thoát khỏi Thần Châu.

Sau năm ngày, từ Thần Châu đi đến bờ biển Mao Châu, các tu sĩ đang chờ đợi lần lượt đứng dậy, kinh ngạc nhìn hơn hai ba trăm tu sĩ đến từ Long đô.

Những người này tựa hồ mới từ chiến trường đi xuống, không biết vì sao không quay về Long Đô, mà đi thẳng tới đây. Đi đến gần, một người bay tới hỏi thăm tình hình.

"Một tu sĩ đã đánh cắp kho báu được chôn gần đây. Ngươi có thấy những người khả nghi tiếp cận khu phế tích ở bờ đông không?"

"Khả nghi.. Có ba người, hai nam một nữ. Nữ tu đó là Phật tu. Tựa hồ vội vàng vượt biển muốn vào phế tích."

"Họ trông như thế nào?"

"Tuổi không lớn lắm, dung mạo cực kỳ đẹp, nhìn qua cũng không giống tu sĩ bình thường. Đặc biệt là nữ tu đó, xinh đẹp đến mức dễ nhận ra nhất."

Tu sĩ tìm kiếm tin tức đã hỏi vài người, rồi bay trở lại nhóm tu sĩ Long đô, cúi đầu trước đế tử trên cỗ xe có hình rồng và sư tử ở trung tâm, nói: "Người đã đánh cắp Gương Hoàng Tuyền dường như đã đến Mao Châu. Long đô luôn có một số phàn nàn về sự khát máu của đế tử, Long chủ lần này ra lệnh cho đế tử thu hồi gương Hoàng Tuyền, đó là vì tương lai của đế tử, xin hãy cẩn thận."

Đế tử của Thần Châu - Mục Triển Đình, người được con phượng hoàng mang suốt quãng đường từ Phàm Châu đến Thần Châu sau khi bị thương nặng - thở dài một hơi và bất đắc dĩ nói: "Những kẻ chua ngoa ở Long đô rất biết cách sắp xếp. Lúc nào cũng nói như thể ta rất thích giết người."

Tu sĩ đi cùng hắn ta đổ mồ hôi lạnh trên mặt, nghĩ: Chẳng lẽ không phải ư?

Mục Triển Đình vừa mới tu thành Kết đan vào đầu năm nay, và hắn ta đã đứng đầu danh sách tu sĩ Kết đan diệt ma tu ở chiến trường Thần - Tị.

"Không ai trong số các ngươi biết rõ về ta. Nếu muội muội ta ở đây.." Mục Triển Đình thở dài, "Thì bây giờ ta đã là một nhà thơ rồi."

Ba trăm tu sĩ Long đô đều im lặng. Năm đó Long Vương đang tại vị, bỗng nhiên nhìn thấy huyết phượng bên người Mục Triển Đình. Đồ vật hứa hôn năm xưa bị trả lại, tuy Long Vương tức giận nhưng đối với Mục Triển Đình vốn không biết gì cả này lại dốc hết tâm sức để bồi dưỡng, thậm chí còn định thu nhận hắn ta làm đệ tử thân truyền.

Vì vậy, có người ở Thần Châu đã đồn đại rằng Mục Triển Đình rất có thể là con rơi của Long Vương.

Bọn họ cũng không có cách nào. Mặc dù mấy năm nay bị Mục Triển Đình hành hạ đến mức hễ thấy người ta nói thành ngữ là ói mửa, bọn họ cũng chỉ có thể dỗ dành hắn.

"Đế tử.." Tùy tùng ho nhẹ một tiếng, nói: "Đế tử thích làm thơ. Khi trở về Long Đô, thần sẽ tìm các tu sĩ Nho giáo và Đạo gia để cùng đế tử luận thơ. Hiện tại, chúng ta nên tập trung vào công việc. Hình ảnh của kẻ tình nghi, xin mời xem!"

Mục Triển Đình ở trong xe buồn chán, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trên ngọc giản do tùy tùng phóng ra, hắn sửng sốt một chút, sau đó ngồi thẳng dậy, chộp lấy xem kỹ.

"Cái này.. Làm sao có thể là hắn?"

Tùy tùng vội vàng nói: "Đế tử biết bọn họ?"

"Ngoại trừ nữ tu sĩ ở giữa, hai người này.. Đây là đệ đệ của ta! Bọn họ vậy mà đã tới thượng châu!" Mục Triển Đình lại nhìn kỹ, xác nhận không sai, cười to nói: "Bọn họ còn sống!"

Tùy tùng cũng mừng rỡ nói: "Đế tử không phải còn có muội muội sao? Chẳng lẽ là nữ tu đó?"

Mục Triển Đình nhìn ngang nhìn dọc nữ tu sĩ ở giữa, dứt khoát nói: "Không thể nào, muội muội của ta trông như chân giò heo. Cô gái này có thể là bạn đường thôi."

Nói xong, hắn lại phấn chấn lên, nhấc thân hình đầy vết thương khỏi chiến xa, rời đội ngũ, chạy về hướng Mao Châu.

"Đế tử! Đế tử!"

Tất cả các tu sĩ của Long đô nhìn nhau, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.

* * *

Mao Châu là châu nhỏ nhất trong mười hai châu, chỉ khoảng bảy tám trăm dặm. Ba người bọn Nam Nhan đến đây đã nửa ngày, dọc đường gặp nhiều nhất đều là dân thường an cư lạc nghiệp.

"A Nhan, có muốn đi Thọ Sơn, tới Phạn Hải phái, gõ cửa Phật môn không?"

"Ta nên đi, nhưng.." Nam Nhan quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Ân Gia, nói: "Nhị ca, nếu thật sự cảm thấy không thoải mái, liền trở về thân thể thật của ngươi đi."

Ân Gia thực sự không thoải mái. Mao Châu là Phật địa, mỗi tấc đất đều có tiếng Phạn. Phật giáo khắc chế yêu ma. Hắn đã quen ở gần Nam Nhan, nhưng hắn không chịu nổi Mao Châu, hắn chỉ cảm thấy giẫm lên vùng đất này giống như có một vị sư già đang gõ mõ và tụng kinh không ngừng trong tâm trí.

Nam Nhan nghĩ rằng Ân Gia thực sự là một con cáo mong manh, say sóng trên thuyền vào ban đêm, và sẽ ngất xỉu khi đi trên đất của người tu luyện Phật giáo, sợ rằng hắn ta sẽ chết.

"Tu vi của ngươi không cách nào chống đỡ được Phạn Thánh địa khí Mao Châu, cho nên ngươi chỉ cần tìm một chỗ tu luyện thành Kết đan. Sau khi thành, linh khí liền ổn định, ngươi không cần sợ hãi năng lượng của vùng đất này nữa."

Tu thành Kết đan phức tạp hơn so với Trúc cơ. Trong quá trình Luyện khí, linh khí giống như sương mù; khi tới Trúc cơ, nó hóa thành nước; sau khi thành Kết đan, nước ngưng tụ thành đan. Sau khi tu thành Kết đan, tu sĩ mới có thể chân chính bước vào bước tu luyện thứ hai.

Ân Gia lần này muốn tu thành Kết đan không phải chuyện ba ngày, năm ngày là được.

"Ngươi không cần lo lắng cho ta. Khổ Tâm hòa thượng không phải muốn ngươi đi tới Thọ Sơn sao?"

"Thọ Sơn cách nơi này năm trăm dặm, đi tới đi lui đều cần thời gian, tạm thời quanh quẩn ở chỗ này cũng tốt. Thiếu Thương thì sao?"

"Ta có một nơi muốn đi." Kỷ Dương nhìn núi sông xung quanh, nói: "Trên đời này có hai cây đàn nổi tiếng. Một cái là của Nam Dịch, tên là Tinh Không; còn chiếc kia vốn do Đạo Thánh Thiên tông nắm giữ, nó được gọi là Tửu Thương. Sau vụ thảm sát của Nam Dịch, thế giới có lẽ sẽ không bao giờ nghe được âm thanh hoàn hảo của song cầm, vì vậy Đạo Thánh Thiên tông đã tặng cây đàn Tửu Thương đến Phạn Hải phái. Mao Châu không ai chơi được, nên đặt nó ở khu nghỉ dưỡng cho người đến tham quan thôi."

Lúc này, người nông dân cầm cuốc đi ngang qua nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, cúi đầu hành lễ nói: "Ba vị tiên sư, nơi mà các vị nói gọi là chùa Bàn Âm, hàng năm các tu sĩ đều đến nghe thánh âm, nhưng ngưỡng cửa không thấp đâu."

"Ồ? Nghe nói Mao Châu không hạn chế tu sĩ, nơi này có ngoại lệ sao?"

Nông phu cười nói: "Tiên sư từ địa phương khác tới, nhất định có nghe nói qua: Thánh cầm từng là của môn chủ Đạo Thánh Thiên tông. Mỗi năm vào thời gian này đều sẽ chơi Đạo tiên âm. Điều này rất tốt cho các tu sĩ thăng tiến cảnh giới. Năm nay đã có một vị đế tử đến nghiên cứu giác ngộ trước cây đàn thánh của chùa Bàn Âm, nói rằng sẽ độc chiếm nó trong nửa năm, và ngài ấy mang theo rất nhiều người canh giữ. Nếu ba vị đi, có thể sẽ rước bực bội."

Kỷ Dương hỏi: "Thủ vệ có tu vi thế nào?"

"Kết đan."

"Đế tử thì sao?"

"Cũng đã là Kết đan sư, hơn nữa còn là tuổi trẻ hung hãn. Đế tử Ngụy Châu này tựa hồ đã tới cảnh giới Kết đan từ mười năm trước, không nên khiêu khích."

"Cảm ơn đã nhắc nhở."

Nam Nhan kéo Ân Gia người mềm nhũn đến bên một cái cây và nói với Kỷ Dương: "Tại sao huynh đột nhiên muốn xem cây đàn này?"

"Ta trên đường đi suy nghĩ thật lâu. Bắc Hải Yêu Trận quan trọng như vậy, chỉ sợ chúng ta không dễ dàng tới gần. Ngươi muốn gặp cậu, gần như không có khả năng xông tới nơi đó. Nếu có thể lấy cây đàn Tửu Thương ở Mao Châu và chơi Cảnh Dạ khúc bên ngoài Bắc Hải, ta nghĩ có lẽ chúng ta có thể dụ Nam Dịch ra ngoài mà không có xung đột."

Đây là một chiến lược tốt, nhưng rắc rối là chùa Bàn Âm không thể cho họ mượn một cây đàn quan trọng như vậy.

Nam Nhan lần chuỗi tràng hạt một lúc rồi nói: "Ta là đệ tử chân chính, vì vậy có thể vào chùa Bàn Âm. Nhưng phía trước có các nhà sư của chùa Bàn Âm, và phía sau có đế tử của Ngụy Châu, huynh có nghĩ rằng ta có thể nói cho họ hiểu không?"

Ân Gia yếu ớt nói: "Các nhà sư ở Mao Châu luôn dễ nói chuyện. Nhưng sau khi đế tử ở Thần Châu bị giết vài năm trước, các đế tử ở mỗi châu lục đều được các tu sĩ canh chừng chặt chẽ, trừ khi họ đi thị sát. Ta phải nói trước, tu sĩ ở Ngụy Châu là kiếm tu. Kiếm tu, ngươi hiểu không? Bọn họ không xuất gia nhưng coi kiếm như vợ."

Nam Nhan nói: "Dù sao ngươi cũng phải tu thành Kết đan, ở đây tranh thủ thời gian đi. Chúng ta sẽ đến chùa Bàn Âm để thử vận may. Nếu không thành công, chúng ta sẽ đến Bắc Hải, và ta sẽ hét gọi cậu bên ngoài trận pháp phong ấn Yêu."

"..."

Truyện được đăng duy nhất tại zTruyenMoi.com

* * *

Đã mười ngày trôi qua kể từ khi Tống Trục đi hàng ngàn dặm từ Ngụy Châu đến chùa Bàn Âm, mỗi ngày hắn đều nghe tiếng đàn trong chùa để thanh lọc tâm hồn và linh kiếm của hắn đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều.

Là đệ tử thân truyền của Kiếm hùng Ngụy Châu, tuổi tu hành thuộc hàng nhiều nhất trong số các đế tử khắp các châu, nếu như không thể một lần đoạt ngôi hoàng đế trong Sơn Hải Cấm Quyết sắp tới, hắn có lẽ sẽ phải thoái vị khỏi ngôi đế tử.

Tống Trục lắng nghe tiếng đàn thánh trên hương án, nhìn thanh kiếm trước mắt, âu yếm lau. Khi hắn lau đầu kiếm, mặt kiếm sáng bạc đột nhiên phản chiếu cánh cửa phía sau hắn ta. Trụ trì chùa Bàn Âm đang tiếp đón một cô gái mặc đồ Phật tử màu trắng.

Khuôn mặt của Phật nữ được phản chiếu trên mặt kiếm, và Tống Trục không thể rời mắt khi nhìn vào.

Phật nữ đang nói chuyện với trụ trì, vẻ mặt khiêm tốn thanh thản, khi ngước mắt lên thì đồng tử như mực, mày thanh như hoa đào dưới ánh trăng rực rỡ, nhưng lại được giấu trong thanh tịnh và thuần khiết của áo Phật linh thiêng.

Khổ hạnh và lộng lẫy.

Tống Trục không thể không nghĩ về khoảng thời gian mà sư phụ của hắn, Mộng Tiêu Lâu - hùng kiếm của Ngụy Châu, đã dành nửa cuộc đời cho Đạo giáo nhưng không biết tại sao lại bỏ trốn cùng một người phụ nữ..

Mặc dù hắn tôn trọng sư phụ, nhưng hắn luôn chỉ trích việc ông bỏ trốn, cho đến ngày hôm nay..

Sau khi nói chuyện với sư trụ trì, cô gái nhận một cuộn kinh Phật từ tay sư trụ trì, rồi đi về phía Phật đường nơi hắn đang ở.

"Tiểu ni từ châu khác tới đây, không biết đế tử có thể cho phép tiểu ni thụ thánh cầm hay không?"

Tay cầm kiếm của Tống Trục bắt đầu run lên, nghĩ: Chết tiệt, nàng ấy ở đây, ta nên làm gì đây?