Tự Chuốc Vạ Vào Thân

Chương 1



Vừa cảm giác tỉnh lại liền phát hiện mình đang ngủ trên giường của Potter, là loại thể nghiệm gì đây?

Rõ ràng ông nhớ rõ đêm qua còn đi quán bar đồng tính uống rượu, sao vừa mở mắt đã ở phòng ngủ của Harry?

Snape lập tức từ trên giường ngồi dậy, "Ôi." Bởi vì tối hôm qua uống chút rượu, hơn nữa động tác rời giường quá mạnh, khiến ông bây giờ đầu đau muốn nứt ra.

"Dậy rồi sao?" lúc này Harry vừa lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Snape đang dùng tay đỡ trán, thấy ông ấy vừa dậy đã nhanh muốn xuống giường, bộ dáng giống như như vội vã muốn đi. Nhưng Snape mới giây tiếp theo đã bị người ấn trở về trên giường, còn bị nhét một ly nước mật ong vào trong tay, người vừa tới dùng ngữ khí cực kỳ bất đắc dĩ nói với ông: "Đã giận dỗi đủ chưa, ông đã chạy tới thế giới Muggle trốn tôi ba ngày rồi." Snape rất muốn cự tuyệt, nhưng hiện tại yết hầu ông thật sự đang bốc cháy rất khó chịu, nên sau khi uống một hơi cạn sạch cốc nước mật ong, lúc này ông mới bủn xỉn đáp lại một câu: "Cút." Harry biết cậu là đang biết rõ còn cố hỏi, giáo sư của cậu bây giờ nhất định vẫn còn đang nổi nóng. Với tính tình của Severus, nếu không phải Harry chủ động chạy đi tìm ông, thì Harry thật đúng là không biết muốn đợi đến khi nào Severus mới bằng lòng tự trở về. Harry xin thề với Merlin, nếu về sau cậu còn dám chơi trò "Lạt mềm buộc chặt" với Severus, thì cậu sẽ để Merlin dẫn cậu đi gặp cha mẹ ngay. Sự việc này phải kể từ một tuần trước... Trong khoảng thời gian gần đây, Snape ở Hogwarts thật sự bận đến tối mày tối mặt, gần như rất ít có thời gian rảnh rỗi để dành cho Harry. Tuy bọn họ mới ở bên nhau hơn nửa năm thôi, hơn nữa còn là cặp tình nhân đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, càng nên dùng nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, nhưng tiết tấu sinh hoạt đi sớm về trễ mỗi ngày làm Snape căn bản không rảnh cùng Harry xây dựng thế giới chỉ có hai người, chỉ riêng chuyện xử lý công việc ở trường đã đè ép làm ông sắp không thở nổi.

【 Harry: Xem đi, bạn trai chú trọng sự nghiệp của tôi. 】

Không biết Snape thật sự bận không kiếm được thời gian nữa, nên Harry rất vô lý bắt đầu giận dỗi, cậu cho rằng như vậy tức là Severus không để ý đến cậu, nếu không vì sao đã ở bên nhau hơn nửa năm rồi, mà cảm tình của bọn họ vẫn là không nóng không lạnh? Hình thức sống chung kiểu này thật sự rất không bình thường, nếu cậu không nói ra thì căn bản không ai có thể nghĩ rằng cậu và Severus như thế này mà là đang yêu nhau.

Nhìn chung Harry luôn thích miên man suy nghĩ, thế cho nên khi đi ngủ, cậu mới thường xuyên nằm mơ thấy Severus vứt bỏ cậu, mơ thấy cảnh ông ấy xoay người rời đi, còn mơ thấy hình ảnh chính mình sau đó ngồi xổm tại chỗ, ôm đầu khóc rống. Nhưng mà, hiện thực lại là sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện thấy người mình ôm chính là Severus, sau đó còn bị ông ấy mắng thành một "tên ngu ngốc trong đầu toàn là cỏ dại".

Ôi, còn may chỉ là mơ.

Cậu thật sự không chịu nổi, vì thế liền chạy đi tìm, kể khổ với hai người bạn tốt.

Ron bóp cằm nghiêm túc phân tích một lúc, sau đó búng tay một cái, "Harry, mình cho rằng cậu có thể chơi thử 'Lạt mềm buộc chặt'."

"Cậu xác định chiêu này dùng được sao?" Harry nửa tin nửa ngờ.

"Nhất định dùng được! Cậu nghe mình nói này..."

Hermione nhìn bộ dáng khẳng định của bạn trai nhà mình, khinh thường cười cười không nói lời nào. Khi còn đi học Ron đã luôn ngơ ngác như khúc gỗ, hoàn toàn không biết phải theo đuổi bạn gái thế nào, Harry thật ngốc khi vẫn còn dám tin cậu ta.

Ngày đầu tiên khi áp dụng kế hoạch,

"Harry, lễ Giáng Sinh có dự tính gì không?"

Snape cũng nhận ra trong khoảng thời gian này, ông vì công việc bận rộn mà đã xao lãng Harry, gần đây vừa lúc rảnh rỗi, ông có ý định muốn giao cho Harry sắp xếp kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh của mình.

"Tôi muốn —" Harry muốn nói lại thôi, mỗi lần đều như vậy thì có vẻ giống như cậu rất chờ mong, nếu cứ mãi thế thì lòng nhiệt tình của cậu cũng thật không đáng giá, không được, muốn đi cũng không thể nói ra. Cậu im lặng một lúc lâu, sau đó làm bộ như rất thờ ơ, "Tùy tiện đi."

Người nào đó mặt ngoài nhìn thì bình tĩnh như nước, thật ra sớm từ nửa tháng trước đã lên kế hoạch sẵn, muốn cùng Severus đi du lịch ở mấy chục nơi, còn lên danh sách những chuyện mà các cặp đôi sẽ làm trong kỳ nghỉ, nhưng ngại giữ mặt mũi nên người đó không nói ra miệng, mà người đó là ai thì ta cũng không nói đâu, mọi người tự đoán đi.

"Được rồi." Nói xong, Snape lại một lần nữa nhốt mình vào trong văn phòng pha chế ma dược.

"? Ừm??"

Trong giây phút cửa đóng lại, trong lòng Harry không tiếng động rít gào: "Severus sao ông không tiếp tục hỏi tôi!!!!! Tôi nói tùy tiện thì tùy tiện luôn sao?! Snape sao ông lại tùy tiện như vậy!!!!!"

Ngày hôm sau, Snape ra khỏi phòng học, nhìn quanh bốn phía, hôm nay Harry cũng không đến chờ ông tan học.

Trước kia, khi chỉ còn vài phút là tan học, Harry đều sẽ yên tĩnh ngồi ở hàng ghế cuối phòng học, chờ ông dạy học xong để cùng nhau về nhà.

Được rồi, chắc cậu ta quá bận rộn bên Bộ Pháp Thuật, không kiếm được thời gian, Snape tìm lý do biện hộ cho Harry.

Nhưng không tránh khỏi có chút mất mát.

Ngày thứ ba, Harry như cũ không tới đón ông tan học.

Nhưng Snape vừa về đến nhà, đã nghe Harry thao thao bất tuyệt chia sẻ với ông là hôm nay cậu ta đã đi ăn cơm với đồng nghiệp nữ.

Harry vừa nói vừa quan sát biểu tình của Snape, chờ xem bộ dáng ghen tuông quá mức của ông ấy. Nhưng người trước mắt cậu lại không chất vấn cậu như cậu đã dự đoán, không hỏi vì sao cậu lại đơn độc ăn cơm với đồng nghiệp nữ, mà là kiên nhẫn nghe xong, sau khi nghe xong lại nhẹ nhàng ném xuống một câu: "Ừm, nghe rất thú vị, ta rất vui khi cậu đã tìm được bạn mới."

Thật ra hôm nay Harry chỉ đi tham gia buổi liên hoan ở Bộ Pháp Thuật, ở đó cũng không chỉ có các bạn nữ. Vốn tưởng rằng có thể mượn việc cắt câu lấy nghĩa này để làm Snape vì cậu mà ghen tị, đáng tiếc thoạt nhìn ông ấy có vẻ căn bản không để trong lòng.

Harry sững sờ ở tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, sao lại như vậy chứ, đến như thế này mà còn không tức giận. Rốt cuộc Snape có thể ghen tị hay không đây...