Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 963: Bạch tôn giả gọi điện tới



Tống Thư Hàng tê cả da đầu, chủ yếu là do vị trí mà kẻ địch công kích quá đáng sợ. Đối với nam nhân mà nói, vị trí này ngang với yếu điểm của Kim Chung Tráo, nếu bị tổn thương thì toi đời trai.

Hơn nữa Tống Thư Hàng mới vừa bị Bắc Phương Đại Đế truyền tống từ cấm địa ra, người còn chưa đứng vững, đúng là trạng thái không hề có chút phòng bị nào.

Kẻ địch nhắm ngay lúc này phát động công kích, canh thời cơ vừa ác lại vừa chuẩn.

Song mặc dù Tống Thư Hàng không hề phòng bị, nhưng mỹ nhân rắn công đức lại luôn ở trạng thái tự động phòng ngự 24/24. Ngay lúc kẻ địch đâm một kiếm từ dưới đất lên, mỹ nhân rắn công đức lập tức hiện thân. Cô dùng đuôi cuốn lấy Tống Thư Hàng rồi ném hắn bay đi, sau đó lại giơ huyết cốt ném về phía lưỡi kiếm sắc bén của kẻ địch.

Keng

~~Một kiếm do kẻ ám sát rót linh lực vào bị huyết cốt của mỹ nhân rắn công đức đập bay, lưỡi kiếm sắc bén cũng bị đánh rạn nứt.

Sau khi đập bay lưỡi kiếm, thế công của huyết cốt vẫn không giảm, tiếp tục đập vào đầu tên đánh lén.

- A

~~Tên đánh lén kêu rên thống khổ, cả người bị đập lún lại vào trong đất.

Mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Mỹ nhân rắn công đức ung dung phe phẩy huyết cốt. Độ rắn chắc của huyết cốt chẳng kém gì thần binh, hơn nữa lúc nó nằm trong tay mỹ nhân rắn công đức, trên huyết cốt được phủ thêm một tầng kim quang công đức rất dày mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Kim quang công đức khác với chân khí hay linh lực, nó không thể tăng cường lực công kích cho pháp bảo, cũng không thể hóa thành kiếm khí hay thứ gì tương tự. Nhưng khi nằm trong tay mỹ nhân rắn công đức, kim quang công đức có thể phát huy ra sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Giống như khi dép lê đánh mặt vào trong tay cô, cô lại có thể dùng nó đánh con rối tứ, ngũ phẩm tới nổi không gượng dậy được. Vậy nên huyết cốt trong tay của mỹ nhân rắn công đức chẳng khác gì một món thần binh lợi khí thực sự.

Trên không trung, Tống Thư Hàng chân đạp hoa sen đen, mượn hoa sen đen đáp xuống mặt đất.

Diệp Tư chui đầu ra từ chỗ bả vai của Tống Thư Hàng:

- Tên này là ai vậy? Vừa ra đã tập kích ngươi là sao?

- Chẳng lẽ lại là tên tu sĩ mặc áo bào tím kia?

Tống Thư Hàng bỗng nhớ tới tên cuồng con rối nọ. Tên kia có rất nhiều con rối dự bị, có chết thế nào cũng chết không hết. Hơn nữa, người có động cơ giết người thì cũng chỉ có tên tu sĩ mặc áo bào tím kia mà thôi, bởi vì con rối thủy tổ quý giá vẫn đang nằm trong tay mình.

Trong khi nói chuyện, mỹ nhân rắn công đức bay tới cái hố bên cạnh. Trước tiên cô cắm huyết cốt vào bên hông mình, sau đó thò một tay vào trong hố, kéo tên đánh lén ra ngoài.

Xoẹt

~Thứ mà mỹ nhân rắn công đức kéo ra lại chỉ là một bộ quần áo và một vật thể hình nón sắt bị hỏng.

Tên đánh lén chạy mất rồi? Năng lực ẩn nấp của đối phương quá mạnh, chỉ trong nháy mắt mà đã trốn thoát! Ngay cả Diệp Tư cũng không phát hiện ra.

- Là một con rối loại hình ám sát giỏi độn thổ.

Diệp Tư nói.

Đây đúng là phong cách điển hình của thích khách, một kích không trúng lập tức chạy trốn thật xa, giờ muốn tìm đối phương e là không dễ.

Lúc này mỹ nhân rắn công đức đột nhiên xoay người, đồng thời cô lấy dép lê đánh mặt ra, dùng sức nên về hướng bốn giờ tính theo vị trí của Tống Thư Hàng.

Dép lê đánh mặt bay cái vèo, đập trúng một gò đất nhỏ.

Gò đất nhỏ vỡ ra, để lộ một con rối thiếu nửa cái đầu. Sau khi bị phát hiện, con rối vọt ra khỏi lòng đất, tức tốc lao ra bên ngoài cấm địa.

Mỹ nhân rắn công đức lại lập công.

- Còn muốn trốn nữa sao?

Diệp Tư mở ra bản mệnh kim thư, nhắm vào con rối kia.

Kim thư mở ra, bên trong hiện lên một luồng kiếm khí màu xanh lam, kiếm khí dùng tốc độ nhanh như tia chớp bay ra chém về phía con rối.

Uy lực của kiếm khí màu xanh lam này đã hoàn toàn vượt qua cấp bậc ngũ phẩm.

Xoẹt!

Kiếm khí vừa vọt ra đã hóa thành cự kiếm băng lam bổ về phía con rối.

Sau đầu con rối chỉ còn nửa cái đầu này có mấy con mắt kép.

Khi thấy cự kiếm băng lam chém tới, nó miễn cưỡng tránh né, tránh khỏi kết cục một kiếm chém đôi. Nhưng mà phần thân thể bên trái vẫn bị chém mất gần một nửa.

- A!

Con rối phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hình như con rối này có gắn kết cảm giác với chủ nhân, sự đau đớn mà nó nhận phải cũng sẽ truyền đến trên người của chủ nhân nó.

Sau khi kêu thảm thiết, con rối bỗng xoay mình chui xuống lòng đất giống như đang bơi dưới nước, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng.

- Trốn đi đâu?

Diệp Tư nói:

- Đuổi theo, ta đã khóa khí tức của nó rồi, lần này nó tuyệt đối không trốn thoát đâu.

...

Tốc độ của con rối nọ rất nhanh, Tống Thư Hàng đã toàn lực vận chuyển Quân Tử Vạn Lý Hành cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo đối phương.

Gần ba mươi hơi thở sau.

- Thư Hàng, cẩn thận chút.

Diệp Tư nhíu mày nói:

- Ta có cảm giác con rối này đang dụ chúng ta đi ra ngoài, trước mặt có thể sẽ có mai phục đấy.

- Ta cũng có cảm giác như vậy.

Tống Thư Hàng đáp lại.

Con rối loại hình ám sát này chỉ ra tay một lần khi mới xuất hiện, ngoài ra sau đó nó vẫn liều mạng chạy trốn. Hơn nữa tốc độ chạy trốn của nó cứ không nhanh không chậm, vừa vặn ở ngay trước hắn.

Lẽ nào tên tu sĩ mặc áo bào tím kia đã bố trí một quân đoàn con rối mai phục ở bên ngoài, chuẩn bị phục kích mình sao?

- Hay là để cho @#%× biến thành bộ dạng của ngươi đi dò đường trước?

Diệp Tư hỏi.

Gần đây cô và @#%× vẫn luôn ở chung với nhau trong thân thể Tống Thư Hàng, vậy nên Diệp Tư cũng không còn sợ @#%× như lúc đầu nữa.

- Có thể thử xem sao.

Tống Thư Hàng đáp.

Mỹ nhân rắn công đức có thể hóa thân thành hình dáng của Tống Thư Hàng, hơn nữa sau khi cô hóa thân, ngay cả người khổng lồ nham thạch cũng không nhìn ra được thật giả. Chỉ cần Tống Thư Hàng không chết, cô bất tử bất diệt, rất thích hợp làm mấy công việc như dò đường thế này.

Vì vậy Tống Thư Hàng thử hạ lệnh cho mỹ nhân rắn công đức biến thành hình dáng của mình.

Nhưng sau khi nhận được chỉ thị, mỹ nhân rắn công đức lại nghiêng đầu nhìn Tống Thư Hàng.

Có vẻ như cô không hiểu được ý tứ trong chỉ thị của Tống Thư Hàng.

Lần trước cô biến thành hình dáng của Tống Thư Hàng khi đối mặt với người khổng lồ nham thạch chỉ là hành động theo bản năng, chứ không phải do Tống Thư Hàng ra lệnh.

Tống Thư Hàng ão não thở dài. Nếu muốn sai sử mỹ nhân rắn công đức dễ dàng thì hắn còn phải giành nhiều thời gian để bồi dưỡng sự ăn ý giữa hai bên hơn nữa.

- Không được, bây giờ không cách nào khiến cho cô ấy biến hình cả.

Tống Thư Hàng nói.

- Vậy còn muốn tiếp tục theo dõi con rối ám sát kia nữa không?

Diệp Tư hỏi.

Tống Thư Hàng:

- Cứ đi theo chút nữa đi, khi nào có biến thì chúng ta lập tức vào trong thế giới hạch tâm.

Tên tu sĩ mặc áo bào tím kia không phải là kiếm tiên cửu phẩm, hẳn là không cần lo đối phương sẽ quấy nhiễu không gian.

...

Vậy là hai bên cứ ngươi đuổi ta chạy, chẳng mấy chốc đã xuyên qua mấy tầng khu nguy hiểm ở vòng ngoài cấm địa. Những nơi này vốn là khu nguy hiểm ở vòng ngoài cấm địa nhưng do bị những tu sĩ đời đầu bất chấp xông qua, rất nhiều cơ quan và nguy hiểm đều đã bị loại bỏ.

Lại thêm một phát Diệt Thần Pháo của Bạch tiền bối trước đó, vòng ngoài cấm địa đã bị ép buộc khai phá ra một con đường “an toàn”.

Chỉ lát sau, Thư Hàng đã đi theo con rối ám sát nọ tới khu vực của kiếm cổ vô hình.

Ngay lúc tới khu vực của kiếm cổ vô hình, Tống Thư Hàng lập tức dừng chân lại.

Lần trước tới đây, có Bạch tiền bối ở phía trước mở đường nên kiếm cổ vô hình không dám đến gần Tống Thư Hàng. Nhưng bây giờ vị Bạch tiền bối kia đã quẳng gánh chạy mất rồi, nếu giờ Tống Thư Hàng xông vào khu vực của kiếm cổ vô hình, nói không chừng sẽ bị kiếm cổ chém thành mảnh vụn mất.

Hắn nhìn về phía con rối ám sát, tên kia đang dùng địa độn thuật chạy rất thích chí.

Trong lúc nó dùng địa độn thuật, kiếm cổ vô hình vẫn có thể cảm ứng được nó, vẫn tiến hành công kích nó. Mặc dù không nhìn thấy kiếm cổ vô hình, nhưng trên mặt đất lại thỉnh thoảng xuất hiện vết kiếm, điều này chứng minh rằng kiếm cổ vô hình đang tiến hành công kích con rối ám sát.

Nhưng dưới sự yểm trợ của địa độn thuật, con rối ám sát vẫn tiến về trước nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi khu vực do kiếm cổ vô hình bảo vệ.

- Thư Hàng, ngươi định đi qua bằng cách nào?

Diệp Tư hỏi.

- Ta bó tay, ngay cả đám kiếm cổ vô hình kia trông thế nào ta cũng không thấy được nữa là.

Tống Thư Hàng nhún vai một cái, cho nên không bằng dừng ở nơi này nghỉ ngơi một chút vậy.

Vì vậy hắn lui về phía sau tránh xa khu vực của kiếm cổ vô hình, tìm một khối đất bằng phẳng rồi ngồi xuống.

Hắn định ngồi ở đây chờ Bạch tiền bối tới. Nếu ngày mai mà Bạch tiền bối còn không tới, vậy hắn sẽ tiến vào thế giới Tà Liên, đi tìm Bạch tiền bối two xin giúp đỡ.

- Diệp Tư, có đói không?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Không đói bụng, mà từ khi trở thành linh quỷ, ta có ăn hay không cũng không có cảm giác gì cả.

Diệp Tư đáp.

Tống Thư Hàng gật đầu một cái. Vả lại Diệp Tư vốn là linh hoàng ngũ phẩm, bản thân đã có thể ích cốc rồi.

- Nhưng dù sao cũng nhàn rỗi không chuyện gì làm, ăn chút gì đó cũng được.

Diệp Tư nói.

- Ha ha.

Tống Thư Hàng lấy ra một cái bàn nhỏ cùng với các loại quà vặt, ấm trà nhỏ, lá trà, sau đó còn mang tước yêu Tiểu Thải từ trong thế giới hạch tâm ra, chuẩn bị ăn uống rồi nghỉ ngơi một chút.

Lúc này, điện thoại của Tống Thư Hàng bỗng reo lên.

Bây giờ hắn đang ở sát mép vòng ngoài cấm địa cho nên điện thoại di động mới khôi phục tín hiệu.

Tín hiệu vừa mới khôi phục đã có người gọi điện tới.

Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra nhìn thử, là Hằng Hỏa Chân Quân gọi tới:

- Alo, Hằng Hỏa tiền bối đấy à?

- Bá Đao tiểu hữu, nghe nói ngươi đang ở khu Giang Nam đúng không? Bây giờ ngươi đang ở đâu vậy?

Hằng Hỏa Chân Quân cười hỏi.

- Xin lỗi tiền bối nhé, ta mới vừa ra ngoài một chuyến, bây giờ không có ở khu Giang Nam.

Tống Thư Hàng đáp.

- Trùng hợp vậy sao? Được rồi, vậy giờ Bá Đao tiểu hữu đang ở đâu? Ta đi tìm ngươi cũng được.

Hằng Hỏa Chân Quân nói:

- Ta đã chỉnh lý xong hết mười một động phủ rồi, giờ ta đến gặp ngươi để chuyển giao quyền hạn của tất cả động phủ cho ngươi.

- Tiền bối, giờ ta cũng không biết ta đang ở đâu nữa. Mà ta đang chuẩn bị trở về khu Giang Nam đấy, nếu tiền bối không gấp thì ngày mai chúng ta hẹn giờ nào đó gặp mặt được không?

Tống Thư Hàng nói.

- Thế thì quá tốt rồi, vậy hẹn mai gặp tiểu hữu.

Hằng Hỏa Chân Quân cười nói.

Sau khi trò chuyện với Hằng Hỏa Chân Quân một lát, Tống Thư Hàng cúp điện thoại.

Mới vừa cúp máy lại có người gọi tới.

Lần này là Thất Sinh Phù Phủ Chủ gọi điện tới.

- Alo, Thất Sinh Phù tiền bối, tìm ta có chuyện gì không?

Tống Thư Hàng dò hỏi.

- Ừ có chút việc, vừa rồi có một vị lão tiền bối liên lạc với lão tổ nhà ta, nghe nói Tống Thư Hàng tiểu hữu đã tặng lá măng trước kia cho vị ân nhân lão tiền bối kia rồi à?

Phù chủ Thất Sinh Phù nói.

- Sao tiền bối biết chuyện này nhanh vậy?

Tống Thư Hàng kinh ngạc nói.

Lẽ nào vị lão tiền bối mà phù chủ nhắc đến là người của Bắc Phương Đại Đế chăng?

- Ha ha, vậy khi nào Thư Hàng tiểu hữu rãnh rỗi thì đến tìm ta một chuyến, đến lúc đó ta có thứ tốt muốn giao cho ngươi đấy.

Thất Sinh Phù tiền bối cười đáp.

Sau khi Thất Sinh Phù tiền bối gác máy, lập tức lại có người gọi vào.

Lần này là Bạch Tôn Giả gọi điện tới.