Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 943: Răng tốt khẩu vị tốt, ngươi có phục hay không hử?



Mũi tên máu kia đúng là do tu sĩ áo tím này bắn tới, hắn rốt cuộc cũng chạy tới kịp trước khi Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối bước vào trong cấm địa, cũng ngăn cản Tống Thư Hàng đang định bước vào.

Tống Thư Hàng quay lại nhìn tu sĩ áo tím này. Đối phương mở miệng gọi được tên mình ngay, nhưng hắn hoàn toàn không biết kẻ này là ai. Hơn nữa hình như đối phương rất sợ mình sẽ bước vào cấm địa này thì phải?

Tống Thư Hàng nhìn vị tu sĩ áo tím kia, trạng thái thân thể của đối phương hơi lạ, Tống Thư Hàng hoàn toàn không cảm giác ra được chân khí hoặc linh khí trên người đối phương, cho nên cũng không thể đoán được thực lực của hắn ta.

- Ha ha, rốt cuộc cũng chịu ra rồi ư? Ta còn tưởng rằng các ngươi định chờ ta và Thư Hàng vào cấm địa rồi mới ra đấy chứ.

Bạch tiền bối bình tĩnh nói.

Rõ ràng Bạch tiền bối đã phát hiện ra tu sĩ áo tím này từ lâu. Thậm chí phù bảo trên vách đá kia cũng là Bạch tiền bối cố ý tăng uy lực của nó lên.

- Không hổ là nhân vật cấp tôn giả, ta đã cố gắng che giấu lắm rồi nhưng vẫn bị ngươi nhận ra.

Tu sĩ áo tím cũng bình tĩnh nói.

- Đương nhiên rồi, ta luôn sống trong cảnh bị kẻ khác ám toán... Chỉ cần có kẻ muốn ám toán ta thì sẽ không thoát khỏi trực giác của ta đâu.

Bạch tiền bối nói với vẻ vô cùng đắc ý.

Tống Thư Hàng:...

Khóe miệng của tu sĩ áo tím co giật, sống trong cảnh bị người ta ám toán là chuyện đáng để đắc ý lắm à?

- Nếu các ngươi đã xuất hiện rồi thì cũng đỡ tốn thời gian mai phục ở cửa cấm địa, giờ ta sẽ xử gọn các ngươi ở đây luôn!

Bạch tiền bối vui vẻ nói.

- Chỉ là một tôn giả thất phẩm vừa tấn chức mà khẩu khí cũng ghê gớm thật đấy. Trong lúc kiếp tiên không xuất hiện, huyền thánh lại ẩn thế thì ngươi thật sự cho rằng cảnh giới tôn giả của ngươi có thể tung hoàng bốn cõi ư?

Một thanh âm trầm thấp vang lên giữa hư không.

Bạch tiền bối ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn Tống Thư Hàng:

- Đúng rồi, cảnh giới của ta chỉ là tôn giả thất phẩm thôi ư?

... Tống Thư Hàng thở dài, sau đó nghiêm túc nói:

- Bạch Tôn Giả không thể xem như tôn giả vừa tấn chức được, hơn một trăm năm trước thì hắn đã tấn chức tôn giả rồi, chẳng qua là rảnh rỗi quá nên mới bế quan hơn một trăm năm, vừa mới xuất quan cách đây hơn một trăm năm.

Bạch tiền bối quay lại nói với tu sĩ áo tím:

- Hừ, đã nghe thấy chưa, ta không phải tôn giả vừa tấn chức nhé, nói gì thì cũng đã tấn chức mấy trăm năm rồi. Xem như một tôn giả cấp bậc nhập môn đấy.

Vị tướng quân trong hư không:

- Khà khà, một trăm hay hai trăm năm thì cũng như nhau cả, chẳng qua cũng chỉ là một tôn giả mà thôi.

- Tướng quân, đừng có nói nhiều với hắn làm gì! Thời gian vòng tròn kia mở ra không lâu, chúng ta hãy hành động theo kế hoạch đi.

Tu sĩ áo tím vội nói.

Nói dài nói dai sẽ thành nói dở, cứ nói thêm một câu thì sẽ tạo thành ảnh hưởng cho tương lai.

- Ha ha ha ha, vậy thì cứ giao vị Bạch Tôn Giả này cho lão phu đi. Đại hư không áo nghĩa, vào cho ta!

Vị tướng quân trong hư không cười lớn, sau đó lập tức có một cỗ năng lượng vượt xa linh lực đánh về phía Bạch Tôn Giả, một loại lực lượng hư ảo cuốn lấy và bao trùm Bạch tiền bối.

Cái gọi là đại hư không áo nghĩa kia cũng không phải sức mạnh không gian, mà là một loại pháp thuật ngụy không gian, tới một mức độ nào đó thì có thể diễn hóa ra đòn tấn công không khác gì sức mạnh không gian.

Bạch tiền bối cũng không hề tránh né, cứ thế bị. Đại hư không áo nghĩa của đối phương quấn lấy rồi biến mất tại chỗ.

...

Bạch tiền bối biến mất tăm, chỉ để lại một mình Tống Thư Hàng đứng ở cửa cấm địa.

Tu sĩ áo tím nhếch mép cười, tất cả đều diễn ra đúng như kế hoạch, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Chúng sinh như con cờ, mỗi bước đều không thoát khỏi dự đoán của bản tọa!

Tu sĩ áo tím cũng không nói nhảm, lời răn của cuộc đời hắn chính là "hành động thiết thực hơn nói miệng", nên làm nhiều nói ít.

Hắn phải bắt được Tống Thư Hàng trước khi vị tướng quân kia bắt được Bạch Tôn Giả.

Tu sĩ áo tím phẩy tay một cái, đột nhiên có vô số con khôi lỗi da người chui ra từ mặt đất xung quanh Tống Thư Hàng, bao vây lấy hắn.

- Hóa ra là các ngươi.

Tống Thư Hàng nhìn thấy đám khôi lỗi da người này thì lập tức đoán được thân phận của tu sĩ áo tím này.

Trước kia hắn và Vũ Nhu Tử đã từng gặp qua vị tiên sinh tự nhận là thần cơ diệu toán ở dưới tầng hâm của Sở gia. Chính vị tiên sinh kia kéo đám chiến sĩ nhím biển tới, lại còn cấu kết với Hư Kiếm Phái hòng chiếm lấy kiếm quyết thần bí của Sở gia. Lúc vị tiên sinh kia lẻn vào trong tộc địa Sở gia cũng có mang theo vài con khôi lỗi da người như thế, chỉ có một bộ da người là có thể hoạt động, bên trong chỉ toàn máu tươi chứ không có xương cốt hay nội tạng.

Nhưng tiếc rằng vị tiên sinh này lại đụng trúng Tống Thư Hàng và các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1. Kế hoạch của hắn bị phá sản, ngay cả khôi lỗi hóa thân cũng bị Bạch Tôn Giả tháo dỡ rồi nổ tung.

Nay tuy rằng vị tiên sinh kia đã chết, nhưng kẻ đứng sau lưng hắn ta thì vẫn còn. Hắn đã lặng lẽ biến tiên sinh thành khôi lỗi người sống, mà tiên sinh kia đến chết cũng không dám tin rằng mình đã bị biến thành khôi lỗi.

Có thể tu sĩ áo tím này có quan hệ gì đó với vị tiên sinh kia, hoặc có thể hắn chính là kẻ đã biến tiên sinh thành khôi lỗi.

- Xem ra Thư Hàng tiểu hữu cũng biết bọn ta.

Tu sĩ áo tím cười nói, dù thế nhưng công kích của hắn vẫn không hề dừng lại.

Đám khôi lỗi da người bao vây Tống Thư Hàng cũng không hề trực tiếp tấn công, lực công kích của chúng cũng không cao lắm, bình thường chỉ được dùng để dò đường và bày trận mà thôi. Đám khôi lỗi da người này chính là dùng để bày trận, sau khi chúng nó xuất hiện thì lập tức hóa thành một đại trận thuộc dạng trói buộc, vây chặt Tống Thư Hàng ở tại chỗ.

Đồng thời, tay phải của tu sĩ áo tím xoay một vòng, lộ ra một khôi lỗi có kết cấu như họng pháo:

- Chết đi, Tống Thư Hàng! Tất cả bảo vật của ngươi, trứng sâu của kiếm cổ vô hình mà ngươi lấy được đều sẽ thuộc về ta!

Ầm, một chùm sáng màu đỏ bắn về phía Tống Thư Hàng. Tống Thư Hàng có thể cảm giác được, chùm sáng này đủ để bắn chết một tu sĩ tứ phẩm.

Đầu năm nay mọi người đều thích một lời không hợp là lại rút pháo ra bắn à? Đại pháo, tiểu pháo, tử mẫu liên hoàn pháo, một khi khai chiến thì chính là đùng đùng đùng.

Đây thật sự là chiến đấu giữa các tu sĩ ư? Thật sự không phải chiến tranh giữa quân đội của thế tục ư?

Tống Thư Hàng bị trận pháp trói buộc không hề sợ hãi... Chỉ cần một ý niệm thôi là hắn có thể vào thế giới hạch tâm để tránh thoát công kích của đối phương bất kỳ lúc nào.

Trừ khi đối phương có thủ đoạn phong tỏa không gian của kiếp tiên cửu phẩm.

Nhưng khi đối diện với đòn tấn công này, trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên lóe lên.

Sau đó hắn há miệng ra. Kích hoạt một trong hai tà thuật lấy được từ hạt sen Tà Liên là răng tốt khẩu vị tốt.

Trong miệng hắn sinh ra một lực hút rất đỗi quỷ dị, chùm sáng màu đỏ đủ để bắn chết tu sĩ tứ phẩm như bị một cái lỗ đen hút vào, bị Tống Thư Hàng hút hết vào trong miệng.

Lúc này dù Tống Thư Hàng vẫn còn đang ở cảnh giới tam phẩm, nhưng tắm thuốc, công pháp luyện thể, lại thêm Long Ma dược tề đã khiến cường độ thân thể của hắn vô cùng mạnh mẽ, sánh ngang với cường độ của cảnh giới tứ phẩm luôn ấy chứ.

Có thân thể với cường độ tứ phẩm làm nền, lại cộng thêm tà thuật "bắn ngược công kích dạng thuần năng lượng", lại thêm pháp thuật của Kình Thôn Thuật, khiến cho hắn thành công nuốt chửng chùm sáng đỏ này.

Tu sĩ áo tím thật sự không dám tin vào hai mắt của mình. Dù hắn ta học rộng hiểu nhiều, nhưng một hơi nuốt chửng đòn tấn công từ khôi lỗi pháo của hắn thế này là thiên phú khẩu khiếu gì đây?

Không đợi hắn kịp phản ứng thì Tống Thư Hàng lại há miệng ra kêu to một tiếng.

- A~

Sau đó, một chùm sáng màu đỏ mang theo chút màu đen đậm bắn ra từ miệng của Tống Thư Hàng.

Tu sĩ áo tím căn bản chưa từng thấy kiểu phản kích quỷ dị thế này, không kịp tránh né nên hứng trọn một cú bắn này.

Thân thể của hắn bị đánh bay ngược ra ngoài, bộ áo tím trên người lập tức xuất hiện hộ thuẫn, nhưng sau đó lại vỡ ra ngay, tiếp theo đến phiên áo tím bị đánh nát, mà lớp da bên ngoài thân thể của tu sĩ áo tím cũng bị tan ra.

Sau khi bắn hắn bay ngược hơn hai mươi mét thì chùm sáng đỏ xen lẫn màu đen đó lại nổ tung, bao trùm tu sĩ áo tím ở bên trong.

Ầm ầm ầm.

Cách đó hơn hai mươi mét bị nổ thành một cái hố lớn.

Tống Thư Hàng hít sâu một hơi.

Tà thuật răng tốt khẩu vị tốt thoạt nhìn có vẻ gân gà, nhưng trong lúc mấu chốt lại ngon lành như thế! Nhưng mùi vị thì không tốt lắm, đắng chát hết cả lưỡi.

Sau này phải dùng thử đòn tấn công của pháp thuật khác mới được, biết đâu lại có pháp thuật có vị ngọt thì sao?

- Ta đã xem thường ngươi rồi... Tống Thư Hàng. Tuy rằng chỉ có cảnh giới tam phẩm, nhưng ngươi lại khác hẳn những tu sĩ tam phẩm bình thường.

Giọng nói của tu sĩ áo tím vang lên ở phía xa.

Trong ngọn lửa của vụ nổ, tu sĩ áo tím bước ra từng bước, hơn nửa người của hắn bị cháy đen. Nhưng theo mỗi bước đi ra, những chỗ cháy đen trên người hắn liên tục bong ra rồi rớt xuống, bên trong lại kéo ra một lớp da thịt mới.

Đây không phải pháp thuật chữa trị mà là năng lực tái sinh thân thể của tu sĩ áo tím này.

- Không, ta chỉ là một tu sĩ tam phẩm bình thường thôi.

Tống Thư Hàng nói:

- Đúng rồi, hình như ngươi vẫn luôn e ngại ta thì phải?

- Nếu ngươi đánh trả được công kích pháp thuật thì để ta xem thử, ngươi phản kích đòn tấn công này kiểu gì!

Tu sĩ áo tím giang rộng hai tay, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện tám lưỡi dao sắc bén. Sau đó hắn hất mạnh tay, lưỡi dao kia lập tức bắn về phía Tống Thư Hàng.

Trên mỗi lưỡi dao đều có khắc phù văn, đây là tám món pháp khí, vô cùng sắc bén, đủ để phanh thây Tống Thư Hàng thành nhiều mảnh.

- Diệp Tư!

Tống Thư Hàng thầm gọi trong lòng.

- Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Diệp Tư đáp ngay.

Hình thức ba đầu sáu tay.

Diệp Tư một tay cầm bản mệnh kim thư của mình, tay còn lại thì cầm kinh văn Thánh Nhân, xuất hiện ở bên trái Tống Thư Hàng.

Bản thân Tống Thư Hàng cầm bảo đao Bá Toái của mình, tay còn lại thì cầm Phong Thiện Bút, nho bảo tam phẩm của Nho gia.

Phía bên phải, mỹ nhân rắn công đức tay trái cầm một chiếc dép, tay phải cầm một khúc xương đỏ chót, đây là bảo vật do con boss Huyết Ma đáng thương nào dó dâng hiến. Chủ yếu là trong tay Tống Thư Hàng chẳng có nhiều bảo vật, không thể nào hóa ra nhiều vũ khí như Na Tra tam thái tử trong tiểu thuyết được, nên đành phải lấy hai thứ này ra để mỹ nhân rắn công đức cầm cho bằng chị bằng em.

Dẫu gì cũng là pháp bảo cả mà?

Lúc này tám lưỡi dao sắc bén kia đã bay tới trước mặt Tống Thư Hàng.

Lúc này, chỉ thấy bản mệnh kim thư của Diệp Thư nhẹ nhàng lật vài cái, vô số đạo quang mang liên tục bắn ra, đánh lên những lưỡi dao sắc bén kia.

Tám lưỡi dao sắc bén đang bắn tới chợt chậm lại, lại có thêm hiệu quả lực cản nên tốc độ lập tức giảm xuống gấp ba.

Tống Thư Hàng nhếch môi, vung bảo đao Bá Toái lên.