Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 807: Câu Cá Thất Bại, Buồn Quá Đi Mất



Trong ấn tượng của Tống Thư Hàng, lúc Bạch Tôn Giả ra đòn tấn công thì rất ít khi bấm ấn và cũng rất ít khi ngâm xướng chú văn.

Dưới tình huống bình thường, tay Bạch Tôn Giả cầm Lưu Tinh kiếm chém ra kiếm khí cũng đủ để đối phó với kẻ địch rồi. Thỉnh thoảng Bạch tiền bối cũng sẽ lựa chọn sử dụng một ít pháp bảo kỳ quái để đối địch.

Mà bây giờ lúc đối mắt với sơn cốc này Bạch tiền bối lại bắt đầu nghiêm túc ngâm xướng chú văn để thi pháp!

Cùng với việc Bạch tiền bối ngâm xướng, một vòng sáng khổng lồ hiện lên trước mặt mọi người.

Ngay sau đó, linh lực trong trời đất điên cuồng tràn vào bên trong vòng sáng.

Bởi vì linh lực tràn vào quá nhanh mà hư không hiện ra dị tượng hình cái phễu, điều này cho thấy pháp thuật kia mạnh mẽ đến đủ để đảo loạn trời đất, khiến đất trời sinh ra dị tượng!

Ngay sau đó, có một loại lực lượng áp bách khổng lồ phát ra từ ‘vòng sáng pháp thuật’.

Thông Nương trong túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng có phần không chịu nổi áp lực, thân thể cũng bắt đầu run lên.

- Bạch tiền bối đang muốn thi triển cấm chú sao?

Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói với Tô Thị A Thập Lục:

- A Thập Lục, cô biết Bạch tiền bối muốn dùng pháp thuật gì không?

- Không nhìn ra, ta cũng không hiểu pháp thuật cấp bậc thất phẩm lắm.

Tô Thị A Thập Lục nhẹ giọng đáp.

Lúc này, Bạch Tôn Giả đột nhiên xoay đầu lại nói:

- Ha ha, thật là loại vấn đề này các ngươi hỏi thẳng ta không phải tốt hơn à? Ta nói cho các ngươi biết nha, đây là một pháp thuật do ta tự nghĩ ra, vài ngày trước ta vẫn luôn mường tượng cấu tạo của pháp thuật này, hôm nay đúng lúc thử xem uy lực của nó ra sao!

- Bạch tiền bối, ngài nghiêm túc thi pháp đi!

Tống Thư Hàng lo lắng nói. Nếu không chuyên tâm khống chế thì thứ như cấm chú này sẽ nổ tung mất.

Đây chính là pháp thuật gây nên dị tượng trong trời đất đó, lỡ như mất khống chế mà nổ tung thì hắn và Tô Thị A Thập Lục sẽ chết mất xác luôn.

- Yên tâm đi, lúc ta thi pháp thì nghiêm túc lắm. Hơn nữa hiện tại đoạn mở đầu đã hoàn thành, kế tiếp chỉ là rót năng lượng vào hình thức ban đầu của pháp thuật nên không cần khẩn trương vậy đâu.

Bạch Tôn Giả nói.

Cùng không biết vòng sáng pháp thuật này của hắn tấn công kẻ địch thế nào đây?

Lúc này Bạch Tôn Giả la lên:

- Khinh Vũ mau ra đây. Mang hết phi kiếm dùng một lần của ta ra ngoài rồi lắp vào đó đi.

Ngay sau đó, cây liễu yêu Khinh Vũ bị Bạch tiền bối thu phục kia chui ra khỏi ống tay áo của Tôn Giả.

Tống Thư Hàng trông thấy trên thân cây của cô ta còn buộc một sợi dây lưng.

Sau khi hạ xuống, cây liễu yêu biến hóa thành kích cỡ của một người bình thường. Cô ta dùng nhánh cây linh hoạt moi từng bó phi kiếm dùng một lần từ dây lưng ra, mỗi một bó đều có hai mươi thanh.

Tiếp đó, cây liễu yêu dùng nhánh cây không ngừng lắp những bó phi kiếm dùng một lần kia vào vòng sáng pháp thuật của Bạch Tôn Giả.

Trong quá trình lắp vào, nhánh cây của cây liễu yêu đều run lẩy bẩy… dường như pháp thuật này khiến cô có áp lực rất lớn thì phải? Hoặc giả có một phần bên trong những phi kiếm dùng một lần kia là dùng cành liễu của cô làm ra chăng?

- Nhiều phi kiếm dùng một lần như vậy sao?

Tống Thư Hàng líu lưỡi.

- Ha ~ Gần đây ta ở không chẳng có gì làm, ngoại trừ tu luyện với xem cắt nối biên tập phim ra thì vẫn luôn chế tạo phi kiếm, bất giác làm nhiều như vậy.

Bạch Tôn Giả cười rồi giải thích.

Tô Thị A Thập Lục im lặng gật đầu, năng lực làm việc trong lúc buồn chán của Bạch Tôn Giả đặc biệt mạnh mẽ.

Đang khi nói chuyện, cây liễu yêu đã đưa vào trong vòng pháp thuật tròn hai mươi bó phi kiếm dùng một lần.

- Đủ rồi, được rồi đấy.

Bạch Tôn Giả nói:

- Thuật này làm ta tiêu hao thật lớn… Năng lượng sắp nổ bung lên rồi. Hiện tại các ngươi lui ra sau chút đi. Ta dự cảm uy lực của thuật này có khả năng lớn hơn trong tưởng tượng của ta nữa đấy!

Vì vậy… Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục và cây liễu yêu nhanh chóng lùi về sau.



Trong quá trình Bạch Tôn Giả thi pháp, cũng không biết vị tôn giả của Vô Cực Ma Tông trong sơn cốc kia nghĩ như thế nào mà lại không ra ngoài ngăn cản Bạch Tôn Giả phóng ra đại chiêu nữa? Cứ mặc cho kẻ địch ngưng tụ đại chiêu thế kia à?

Lẽ nào đối phương đang bế quan ở giây phút quyết định sao? Không thể động đậy luôn ư?

Có điều… bất kể như thế nào thì hiện tại đại chiêu của Bạch Tôn Giả đã chuẩn bị sẵn sàng!

Bạch Tôn Giả nhắm vòng pháp thuật ngay vào sơn cốc rồi đột nhiên nói:

- Chiêu này lấy tên là gì đây?

- Tên gì cũng được hết, Bạch tiền bối, nhân cơ hội nổ banh hắn đi!

Tống Thư Hàng nói.

- Được rồi, để sau này lấy tên sau vậy.

Lần này Bạch Tôn Giả ấy thế mà lại thỏa hiệp. Chủ yếu là pháp thuật này thật sự tiêu hao linh lực rất lớn, duy trì mỗi một khắc đều cần tiêu tốn lượng lớn linh lực. Bạch Tôn Giả cảm giác nếu kéo dài nữa thì pháp thuật này sẽ thật sự không khống chế được.

Tiếp đó, Bạch tiền bối đưa tay đẩy vòng sáng pháp thuật một cái.

Oong oong oong oong

~~Từ trong vòng sáng pháp thuật này, từng trận pháp được đẩy ra chất chồng lên nhau, tính ra có chừng trên trăm trận pháp.

Toàn bộ những trận pháp này đều là trận pháp loại phụ trợ, có [tăng tốc, tăng tốc cấp hai, siêu tăng tốc, cường hóa, sắc bén, năng lượng gấp đôi, năng lượng gấp đôi hai lần, lóe nhanh, đột phá nhanh, bắn liên hoàn, ngọn lửa phụ trợ, sấm sét phụ trợ, bão táp phụ trợ, tinh thần phụ trợ, kèm theo đòn tấn công phân tách liên hoàn, tích trữ lực lượng bộc phát, phụ trợ nhiệt độ cao] vân vân và mây mây… Hơn một trăm trận pháp với đủ loại phụ trợ mà không hề trùng lặp.

Có thể tưởng tượng sau khi phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả tiếp nhận hơn một trăm loại tăng cường này thì uy lực sẽ đạt đến trình độ nào rồi chứ?

Một thanh thôi cũng đủ để phá núi chém biển rồi ấy nhỉ?

Mà Bạch Tôn Giả lại đưa vào bên trong pháp thuật tận 400 thanh phi kiếm dùng một lần!

Tống Thư Hàng nhìn về phía sơn cốc kia.

Dù bên trong sơn cốc cũng phủ đầy phòng ngự, trận pháp, cạm bẫy cấp tôn giả thất phẩm thì cũng tuyệt đối không ngăn được một kích này của Bạch Tôn Giả.

Vị tôn giả của Vô Cực Ma Tông trong sơn cốc kia bây giờ còn có thể nhẫn nhịn được à? Hoặc là đối phương thật sự đã từ bỏ chống cự rồi sao?



- Chuẩn bị sẵn sàng.

Bạch Tôn Giả nhẹ giọng nói, sau khi hắn đẩy ra một trăm phép thuật phụ trợ thì cái ‘pháp thuật chưa đặt tên’ này khởi động… Ngay sau đó, không gian sơn cốc của đối phương đã bị phong tỏa.

Bất kể vị tôn giả của Vô Cực Ma Tông có ý định gì thì hiện tại cũng đã muộn!

Không gian bị phong tỏa, trừ khi đối phương có thần binh loại không gian, bằng không hắn không cách nào ra khỏi sơn cốc mà chỉ có thể bị động cứng đối cứng với một kích này của Bạch Tôn Giả.

“Đáng tiếc… Uổng công ta tốn thời gian ‘chuẩn bị pháp thuật’ lâu như vậy để làm mồi nhử mà tên này lại vẫn không ra khỏi sơn cốc.”

Trong lòng Bạch Tôn Giả tràn đầy tiếc nuối.

Nếu như đối phương nhịn không được mà lao ra khỏi sơn cốc định cắt ngang việc thi pháp của hắn… Bạch Tôn Giả có thể vui sướng dùng 400 thanh phi kiếm dùng một lần ịn lên bản mặt đối phương trong nháy mắt rồi! Nắm chắc thời gian là tuyệt đối có thể giết chết đối phương chỉ trong một chiêu.

Đúng vậy… Trên thực tế Bạch Tôn Giả có thể phát ra cái pháp thuật dài dằng dặc này trong nháy mắt. Sở dĩ thi pháp chậm rì rì như vậy là muốn dụ cá mắc câu.

Đáng tiếc đối phương không xuất hiện.

[Không vui chút nào.]

Sau khi thở dài, Bạch Tôn Giả nhẹ giọng nói:

- Nổ!

Vù vù vù vù vù ~~

Hào quang che trời lấp đất bắn ra từ bên trong vòng sáng pháp thuật, mỗi một tia sáng đều là một thanh phi kiếm dùng một lần.

Lúc phi kiếm bắn ra thì lần lượt xuyên qua một trăm trận pháp phụ trợ kia.

Mỗi khi xuyên qua một trận pháp phụ trợ, trên phi kiếm lập tức được chồng lên một tầng hào quang và được tăng cường một loại năng lực phụ trợ.

Lúc trọn một trăm loại lực lượng phụ trợ được chồng hết lên phi kiếm dùng một lần thì Tống Thư Hàng nhìn thấy ánh sáng bảo vật bảy màu lóe lên trên phi kiếm dùng một lần.

Đám phi kiếm dùng một lần này biến thành thần khí rồi sao?

Ánh sáng bảo vật bảy màu là trang bị cấp bậc thần khí trong trò chơi đó.

Vì vậy phải gọi chúng nó là ‘thần khí phi kiếm dùng một lần’ sao?



Kiếm quang hạ xuống, trong nháy mắt… trời đất đều ảm đạm phai mờ!

Lúc này đây, trong toàn bộ đất trời chỉ còn lại một mảnh kiếm quang bảy màu chói mắt!

Ầm ầm ầm

~~Phi kiếm chém về phía sơn cốc kia.

Trận pháp phòng ngự to lớn hiện lên phía trên sơn cốc trước tiên… Thế nhưng dưới kiếm của Bạch Tôn Giả, trận pháp phòng ngự thất phẩm này lại yếu ớt như tờ giấy vậy.

Phòng ngự bị xé nát trong nháy mắt.

Đợt đầu tiên với hơn bảy mươi thanh phi kiếm dùng một lần đánh vào trong sơn cốc ~~ tiếng nổ mạnh không dứt bên tai.

Lúc này, tất cả trận pháp trong sơn cốc đã bị kích hoạt…

Dường như vị tôn giả thất phẩm của Vô Cực Ma Tông kia rốt cuộc cũng ý thức được sự đáng sợ của mảng kiếm quang bảy màu khổng lồ trên đỉnh đầu rồi thì phải?

Hắn điều khiển tất cả trận pháp rồi dẫn dắt toàn bọ năng lượng trong trận pháp ra.

Có một luồng sương mù màu đen vọt lên từ trong sơn cốc rồi vặn vẹo đâm vào mảnh kiếm quang bảy màu trên bầu trời tựa như xúc tu vậy.

- Ha ha.

Bạch Tôn Giả cười khẽ một tiếng.

Trong nháy mắt, tất cả kiếm quang bảy màu trên bầu trời ngưng tụ lại… biến thành một cột sáng bảy màu xuyên qua bầu trời.

Cột sáng bao phủ toàn bộ sơn cốc bên trong!

Sau đó, cột sáng ầm ầm hạ xuống.

Sương mù màu đen vọt lên từ trong sơn cốc bị cột sáng bảy màu đánh cho tan thành mây khói.

Cột sáng bảy màu tiếp tục đè ép xuống.

Tất cả trận pháp trong sơn cốc bị đánh cho nổ tung với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Sau khi mỗi một trận pháp vỡ vụn thì khu vực sơn cốc bị mất đi tầng bảo vệ kia cũng sẽ bị phi kiếm dùng một lần xóa khỏi bản đồ.

Sau khi phá vỡ tất cả phòng ngự… hơn bốn trăm luồng kiếm quang phân tán ra để tiến hành một đợt bắn phá cuối cùng.

Ngọn lửa, sấm sét, tia sáng nóng rực, nổ tung thuần túy, kiếm khí cắt qua… toàn bộ sơn cốc biến thành một màn pháo hoa rực rỡ.

Có một đợt sóng xung kích mang tính hủy diệt cuốn về phía đám người Tống Thư Hàng.

Mà Bạch Tôn Giả đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, vòng sáng pháp thuật to lớn trước người hắn cuối cùng lại biến thành một tầng phòng ngự vô cùng kiên cố bảo vệ đoàn người phe mình bên trong.

- Tuyệt vờiiiii

~Tống Thư Hàng nói.

- Ha ha.

Bạch Tôn Giả cười đắc ý, cây liễu yêu Khinh Vũ phía sau lưng hắn đang giơ một máy quay phim lên quay lại một màn trước mắt.

Đây cũng là ý của Bạch Tôn Giả, cũng không phải Bạch Tôn Giả thích quay phim tự sướng như Lệ Chi Tiên Tử đâu, chỉ là quay lại hình ảnh bản thân thi triển pháp thuật để trở về sẽ nghiên cứu kỹ càng lại, nhìn xem pháp thuật này có chỗ trống nào để cải thiện hay không.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Uy lực còn lại của ‘pháp thuật chưa đặt tên’ rốt cuộc cũng tiêu tán.

Vị trí vốn là sơn cốc giờ đã thành một vực sâu không đáy, lúc đứng bên trên nhìn xuống thì liếc mắt không nhìn thấy đáy.

- Cái hố này sâu bao nhiêu đây.

Tống Thư Hàng nói.

Tô Thị A Thập Lục nói:

- Vị tôn giả thất phẩm của Vô Cực Ma Tông trong sơn cốc kia… ngủm rồi à?