Bách Luyện Thành Thần

Chương 311: La ngọc thư




Thấy sắc mặt ba người đều hết sức nghiêm túc, ngược lại Thạch Kinh Thiên lại cười cười.

“Không cần căng thẳng như thế, thật ra Thanh Vân Lộ vẫn được lưu truyền trong Đông Vực không khó như các ngươi tưởng tượng đâu. Thực lực của các ngươi đều vượt qua những người cùng giai, ta tin các ngươi có thể lấy được một thành tích không tồi trong thử luyện trên Thanh Vân Lộ!” Thạch Kinh Thiên nói.

“Tông chủ, cái gọi là Thanh Vân Lộ chính là một con đường?” Hoa Thiên Mệnh hỏi trước.

“Thực tế cách gọi Thanh Vân Lộ cũng không quá chính xác, chẳng qua chỉ là một cách nói của Đông Vực chúng ta mà thôi, còn con đường này vốn tên là Thử Luyện Giả Chi Lộ!” Thạch Kinh Thiên chậm rãi nói.

Trong mắt phần lớn các võ giả trong Đông Vực, Thạch Kinh Thiên là người đến từ Vân Điện, hơn nữa chỉ là một thành viên trong đó, đến ngay cả hoàng đế của Phần Thiên Cung cũng là một thành viên Vân Điện!

Mà một khi thông qua kiểm tra trên Thử Luyện Giả Chi Lộ, có thể trở thành một thành viên của Vân Điện thì tương đương với việc có địa vị ngang tông chủ Thanh Vân Tông và hoàng đế vương triều Phần Thiên.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao võ giả trong Đông Vực gọi Thử Luyện Giả Chi Lộ là Thanh Vân Lộ, thậm chí còn có truyền thuyết ai đi lên Thanh Vân Lộ liền hóa thành thần tiên.

Đương nhiên, loại truyền thuyết này rõ ràng là nói quá thôi, chẳng qua từ những ý kiến này thì có thể thấy, các võ giả trong Đông Vực đều hướng tới Thanh Vân Lộ.

Đáng tiếc, dù là thời điểm nào thì cũng chỉ có vài người đủ tài năng đặt chân lên được mà thôi, còn đối với phần lớn mọi người thì đó là con đường được định trước là chỉ tồn tại trong tưởng tượng.

“Trong Thử Luyện Giả Chi Lộ không phải chỉ có ba người các ngươi. Từ giờ tới lúc Thử Luyện Giả Chi Lộ mở ra còn khoảng một tháng nữa. Trong khoảng thời gian này, các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt. Ta hy vọng các ngươi có thể lấy được một thành tích tốt!” Thạch Kinh Thiên nói.

Bọn họ có thể lấy được thành tích tốt ở Thử Luyện Giả Chi Lộ, Thạch Kinh Thiên đề cử đệ tử ưu tú cho Vân Điện thì bản thân hắn cũng được thưởng lớn.

Đó cũng là lý do Thạch Kinh Thiên coi trọng thực lực ba đệ tử đứng đầu đại hội toàn phong như thế.

Ba người nghe Thạch Kinh Thiên nói xong, trong lòng mỗi người mỗi khác, nhưng Thử Luyện Giả Chi Lộ này, ba người đều nhất định phải thông qua.

Về phần sẽ gặp phải cái gì trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, còn có người nào khác tham gia, mấy thứ này Thạch Kinh Thiên cũng không giới thiệu chi tiết nên đến lúc đó bọn họ sẽ biết.

Sau khi từ Thanh Vân Cung đi ra, La Chinh cũng không trở lại Tiểu Vũ Phong, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chính là về nhà!

Trước khi tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ, La Chinh muốn giải quyết chuyện trong nhà trước!

Quận Sùng Dương, La gia.

Một tên gia đinh cầm chổi dọn dẹp lá rụng ở khoảng đất trống trước cửa La gia.

Năm nay trời đông giá rét lạnh lẽo khác thường, cả năm La gia đều không vui vẻ.

Những việc thờ cúng, lễ bái tổ tiên, lên núi... năm nay cũng chỉ tùy tiện chuẩn bị, làm cho qua loa, xong chuyện.

La gia từ trên xuống dưới, từ gia chủ đến gia đinh đều lo lắng vô cùng.

Từ khi La Tiêu không còn ở đây, La gia càng ngày càng xuống cấp.

Mấy hôm trước, mấy đại gia tộc ở quận Sùng Dương thảo luận chuyện phân phối mỏ ở phương Bắc, thế nhưng căn bản còn không gọi La gia! Chuyện này cho thấy mấy đại gia tộc đó đã hoàn toàn loại La gia ra rìa, xâm chiếm lợi ích của La gia.

Vài tiểu bối có tâm huyết của La gia còn kêu gào, nhất định muốn khiến mấy gia tộc kia phải trả giá lớn, nhưng bọn họ có nói thì cũng chỉ có thể tự nghe mà thôi, chứ chẳng phải La gia chủ - La Bính Quyền đến rắm còn không đánh lấy một cái?

Gia đinh kia vừa quét dọn, vừa lắc đầu, La gia chỉ sợ sẽ lụi trong tay La Bính Quyền mất. Chẳng qua hắn chỉ là một gia đinh nho nhỏ nên cũng không bị thiệt hại gì. Nếu La gia ngã, cùng lắm thì hắn cuốn gói chạy lấy người thôi.

Tên gia đinh kia đang quét dọn thì chợt nghe trong cửa lớn La gia bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, hắn vừa quay đầu lại thì thấy có một người bay ra khỏi cửa, ngã thật mạnh trên mặt đất.

Người nọ cả người toàn máu, trên người cũng không thiếu vết thương, trên mặt là vẻ phẫn nộ đến cực điểm: “Hoàng Cách, ngươi chỉ là một hạ nhân! Đệ tử La gia ta há lại để ngươi tùy tiện đuổi đi!”

Hoàng Cách đứng trước cửa lớn La gia, trên mặt đầy vẻ đắc ý: “Thế nào? Ngươi nói ta không đuổi nổi ngươi? Được! Có gan ngươi bước vào cửa lớn này thử xem?”

Bên người Hoàng Cách còn có vài tên to con, trên mặt mang vẻ mỉa mai, từ trên nhìn xuống đệ tử La gia kia.

Vị đệ tử La gia kia cũng vô cùng quật cường, rõ ràng đã bị thương rất nặng nhưng vẫn nhảy dựng lên, tiến về phía cửa lớn La gia.

Nhưng hắn chưa vượt qua cửa lớn La gia thì hai tên to con kia đã vọt lên, mỗi người bắt lấy một tay của hắn.

Hai tên to con này đều là Luyện Cốt Cảnh, mà vị đệ tử La gia kia chẳng qua mới chỉ là Luyện Bì Cảnh mà thôi, căn bản không phải đối thủ của họ. Sau khi bị bắt lại, căn bản hắn không thể động đậy!

Chỉ có thể liều mạng kêu to: “Hoàng Cách! Tên chó má nhà ngươi sẽ không được chết tử tế!”

Hoàng Cách cười âm hiểm, giơ một cây gậy to trong tay lên, dùng sức hung hăng đánh vào hai chân đệ tử nọ.

“Rắc! Rắc!”

Bị gậy quật như vật, tiếng gãy xương đùi lập tức vang lên.

“A! A...”

Đệ tử La gia kia hét thảm một tiếng, hai chân cứ như vậy mà bị đánh gãy.

Sau đó hai tên to con dùng sức một chút, đẩy đệ tử La gia lăn từ trên bậc thang trước cửa xuống, nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ.

Đệ tử La gia này vô cùng quật cường, cho dù bị đánh gãy hai chân nhưng vẫn muốn xoay người trở lại cửa lớn La gia, thân thể khó khăn lết trên bậc thang, để lại vết máu loang lổ.

Gia đinh quét dọn đờ đẫn nhìn một màn này, thở dài một tiếng. Vết máu kia làm dơ bậc thang, hắn lại phải lau sạch.

Không phải tên gia đinh này không có tình người, làm việc ở La gia cũng vài chục năm, hắn cũng có tình cảm với La gia.

Chỉ là La gia hiện tại đã không còn là La gia trước kia từ lâu.

Mà loại chuyện trước mắt này hầu như mỗi tháng đều xảy ra mấy lần, tên gia đinh này đã chết lặng. Đây không phải chuyện hắn có thể quản được, mỗi người trong La gia hiện tại, ai nấy đều có lòng riêng, một gia đinh nho nhỏ như hắn có thể làm gì?

“Lết đi! Cố mà lết!” Hoàng Cách tiến lên trước một bước, đá vào ngực vị đệ tử La gia kia một phát. Đệ tử đó thật vất vả lắm mới bò lên được lại bị một cước này đạp xuống.

“Chậm như rùa bò vậy!” Một tên to con cười to nói, mấy tên còn lại cũng cười rộ cả lên.

Gia đinh lắc lắc đầu, tiếp tục chuyên chú hết sức vào việc quét tước của mình. Đúng lúc này, hắn thấy hai người cách đó không xa đang đi tới.

Hai người một nam, một nữ.

Nam thật anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời có thần, dường như trong mắt hắn được khảm ngôi sao, ánh sáng đặc biệt nở rộ.

Nữ rất xinh đẹp, xinh đẹp giống như tiên nữ giáng trần, dù chỉ liếc mắt hơn một cái cũng sẽ cảm thấy mình như đang khinh nhờn nàng.

Hai người này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở La gia chúng ta? Bọn họ chỉ đi ngang qua sao?

Gia đinh thầm suy tư trong lòng. Chẳng qua hắn nhanh chóng phủ định ý nghĩ trong lòng, bởi vì một nam một nữ này đang đi về phía cửa lớn La gia.

La Chinh và La Yên, một trước một sau đi tới.

Lúc vừa mới bước vào quận Sùng Dương, trông thấy phong cảnh khi xưa còn có một tia vui sướng, nhưng khi bọn họ chậm rãi tới gần La gia, tâm tình càng ngày càng trầm trọng.

Đặc biệt khi thấy cảnh này xảy ra trước cửa, La Chinh đã không thể kiềm chế.

Đệ tử La gia kia còn đang liều mạng lết lên, nỗi đau đớn kịch liệt làm sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, cắn chặt hàm răng lết từng bước một lên bậc thang.

Hắn biết có cố gắng cũng uổng công, chẳng qua thân là đệ tử La gia, có vài thứ đáng để hắn dùng tính mạng kiên trì!

Lúc hắn lại một lần nữa bò lên bậc thang thì chợt phát hiện có hai người đứng bên cạnh hắn. Hai người một nam một nữ, họ là ai? Vì sao nhìn qua lại thấy chàng trai này hơi quen quen?

La Chinh ngồi xổm xuống bên người đệ tử La gia kia, bỗng nhiên gọi: “La Ngọc Thư, ngươi đang làm gì đó?”

Vì sao người này lại biết tên của ta? La Ngọc Thư vô cùng tò mò, thậm chí lúc này còn quên cả cơn đau từ cái chân gãy của mình. La Ngọc Thư cắn răng nói: “Ta phải về nhà, tên súc sinh chết tiệt kia không có tư cách đuổi ta ra khỏi La gia!”

“Tốt!” La Chinh lấy một viên đan dược ra khỏi nhẫn tu di, đưa cho La Ngọc Thư: “Ăn hết, sau đó trở về. La gia chúng ta không có loại hèn nhát!”

“Đan dược?” Tuy La Ngọc Thư bị đánh, nhưng hắn vẫn biết đan dược này của La Chinh chắc chắn rất đắt. Hắn không nghĩ nhiều liền nuốt thẳng một hơi.

Hắn nhanh chóng cảm nhận được một luồng nước ấm sinh ra từ trong đan điền, hai chân lập tức được một luồng khí lạnh bao bọc, thương thế trên trên người khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chỉ chốc lát sau, cơn đau đớn ở hai chân hoàn toàn biến mất!

Đây là đan dược gì? Nháy mắt đã có thể khép miệng vết thương của mình? Cho dù là đan dược tốt nhất của La gia thì chỉ sợ cũng không bằng một phần trăm viên đan dược kia?

La Ngọc Thư sợ ngây người. Chốc lát sau, hắn xoay người từ từ đứng lên!

“Các ngươi là ai? Dám quản việc của La gia chúng ta?” Sắc mặt Hoàng Cách sầm lại rồi nói. Tuy rằng hắn nhìn ra La Chinh và La Yên lai lịch khác thường nhưng cũng không nhận ra hai người.

La Yên thì khỏi nói, lúc rời khỏi La gia nàng mới chỉ là một cô bé, hiện giờ đã trưởng thành, trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.

Còn La Chinh hiện tại, khí thế đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa hắn đang ở tuổi thiếu niên, tu luyện theo thời gian làm dáng người hắn càng thêm khôi ngô và rắn rỏi, khí thế càng hung hiểm hơn, dung mạo cũng càng thêm tuấn tú.

Cho nên Hoàng Cách và La Ngọc Thư đều không nhận ra.

Đối mặt với vẻ nghi ngờ của Hoàng Cách, La Chinh và La Yên căn bản coi như không nghe thấy. La Chinh chỉ nói với La Ngọc Thư: “La Ngọc Thư, chúng ta về nhà.”

Về nhà?

Nghe đến từ này, La Ngọc Thư ngây ngẩn cả người. Về nhà? Chỉ có đệ tử La gia trở về La gia mới có thể xưng là về nhà được chứ?

La Ngọc Thư chợt nhớ tới sự kiện nào đó, ánh mắt trợn trừng nhìn về phía La Chinh, đồng thời trong ánh mắt còn ẩn chứa vẻ mừng rỡ như điên.

La Ngọc Thư chưa kịp nói ra thân phận La Chinh thì hắn đã hơi gật đầu, đặt tay lên vai La Ngọc Thư, trong mắt tản ra ánh sáng lấp lánh: “Đi! Chúng ta... về nhà!”