Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 96: Làm Thêm Giờ





Tần Tuyết Quân là cháu trai của lão bác sĩ Tần và nữ sĩ Mia, bản thân hắn còn là học thần trong vô số bút ký chi viện cho Trương Giác, mọi người đã sớm là bạn tốt của nhau, hơn nữa sống chung với hắn là có thể nhận được sự kèm cặp của học thần, cho nên khi biết hai người họ sẽ sống cùng nhau, Trương nữ sĩ rất là vui vẻ.

Nhưng sau khi sống chung với nhau, Trương Giác mới nhận ra rằng mặc Tần tiểu ca đang tham gia khóa đào tạo, nhưng khóa đào tạo không hề trì hoãn việc Tần Tuyết Quân thi lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ khi hắn đang học năm thứ nhất cao học, cộng với sự ưu ái của người hướng dẫn, hiện tại hắn đang làm công việc của một bác sĩ nội trú cho nên số lần có thể về nhà cũng không nhiều, có lúc hắn trực xong ca đêm trở về, trực tiếp úp mặt trên sô pha ngủ đến mức tối tăm mặt mày.

Tần Tuyết Quân như vậy đã được coi là rất nhanh rồi, rất nhiều người tham gia khóa đào tạo suốt ba năm trời mà viết hồ sơ bệnh án như kéo lưỡi câu, người trâu bò như Tần Tuyết Quân mà đã được người hướng dẫn mang lên đài thực hiện như ca phẫu thuật khó, luận văn được lên báo không chỉ một bài, giai đoạn nghiên cứu sinh đã cách đó không xa, một thiên chi kiêu tử như thế khiến cho một nhóm sinh viên y khoa phải ghen tị đến rơi nước mắt.

Dù sao thì Trương Giác cũng biết, tốc độ thăng tiến của người này tuyệt đối không ai sánh kịp trong nước, thời gian nội trú và nhập viện tổng hợp được hoàn thành trước khi lấy bằng tiến sĩ, không mất nhiều thời gian để lấy bằng tiến sĩ và trở thành người chỉ định của bệnh viện đại học y liên minh, hắn được biết đến như một huyền thoại trong ngành, người khác còn đang bước từng bước trên con đường này, người này đã dựa vào thiên phú, nỗ lực cùng sự giáo dục của người hướng dẫn, ngồi tàu cao tốc chạy thẳng tới mục tiêu,
Nhưng con đường này cũng thật sự mệt mỏi‌.

"Haiz, học y không dễ dàng mà, cực khổ rồi.

"
Trương Giác vốn cũng không hy vọng để Tần tiểu ca chăm sóc mình, lúc này nhỏ giọng cảm thán, tiện tay đem một chiếc chăn mỏng đắp trên người Tần tiểu ca, lại đem con búp bê Nga hình bác sĩ đặt lên bàn ca phê, sau đó xoay xe lăn rời đi lấy cho mình ly sữa bò nóng.

Trong nhà còn có Dalieba do Tần tiểu ca tự mình nướng, mùi vị giống y như đúc nữ sĩ Mia làm, đoán chừng là tay nghề gia truyền nhà bọn họ, Dalieba nguyên chất lúa mạch hơi khó cắn, nhưng sự kết hợp của sự giòn rụm và hương thơm của lúa mì nguyên chất cũng siêu hấp dẫn.

Xe từng miếng Dalieba thành từng miếng rồi bỏ vào trong sữa bò, từng muỗng từng muỗng cùng sữa bò nóng hổi trôi xuống thực quản, nước carbon và canxi cùng nhau truyền vào cơ thể, mang theo cảm giác an tâm.

Trương Giác ăn rất vui vẻ, sau khi nhận được sự cho phép của Tần Tuyết Quân, cậu đã quét sạch hai phần ba số lượng Dalieba dự trữ, nhưng có qua có lại, cậu cũng mua vài túi bánh bao từ bến tàu Loan Tể nhét vào tủ lạnh.

Đúng rồi, người này bận rộn như vậy, vậy mà ngoài ban công trồng rất nhiều rau, hơn nữa trồng rất tốt, khiến cho Trương Giác thèm cực kì.

Ăn uống no đủ, cá sấu nhỏ nhu nhu bụng nhỏ, xoay xe lăn ra ngoài tắm nắng, vừa tắm nắng vừa nghe từ vựng với giọng nữ trong tai nghe.

Bổ sung vitamin D dưới ánh nắng mặt trời để thúc đẩy quá trình tăng trưởng và phát triển.

Bởi vì một số nguyên nhân, bắt đầu từ hai ngày trước, Trương Tuấn Bảo cũng chỉ đưa cậu đi vật lý trị liệu vào buổi sáng, còn buổi chiều thì bận đi làm những việc khác.

Nhắc mới nhớ, xem ra đã rất lâu rồi cậu không được nhàn rồi như vậy.

Trước đây Trương Giác vẫn luôn liều mạng huấn luyện để có được thành tích tốt hơn trên đấu trường, sau khi huấn luyện xong còn phải lật sách học tập, bận bù đầu bù cổ, như thể không hề có một chút thời gian nghỉ lấy hơi.


Dù sao Trương Giác cũng chỉ là một người bình thường, cho dù thiên phú thể thao và học hành không tệ, nhưng nếu không ra sức nỗ lực thì huy chương hay giấy báo nhập học của các trường danh tiếng cũng sẽ không từ trên trời rơi xuống.

Lần bị thương này khiến cho cậu lập tức trở nên nhàn rỗi, chỉ cần dưỡng thương cho tốt và đọc sách là tốt rồi, thế nhưng lại khiến người ta không biết phải như thế nào, từ Sochi trở về ba ngày, Trương Giác cũng đã bắt đầu hoài niệm âm thanh lưỡi dao xẹt qua mặt băng, hoài niệm toàn thân chảy mồ hôi khi vận động cường độ cao và cả sự chóng mặt do quay tốc độ cao.

Còn có những bước nhảy.

Nhảy lên, xoay người, tiếp băng, trượt ra, sau đó là những lời khen của huấn luyện viên và những tràng pháo tay của khán giả, mùi vị đó còn khiến người ta mê muội hơn cả khi đứng trên sân khấu để hoàn thành một màn trình diễn solo.

Cậu nhấn máy mp3, trong tai nghe truyền đến một từ vựng "alive (sống sót)".

Một tiếng bíp vang lên.

Trương Giác quay đầu nhìn lại thì thấy một đứa trẻ đang bước trên đôi giày đầu hổ, bước một bước thì vang lên một tiếng bíp, bé cột hai bím tóc sừng trâu, tay nhỏ quộn lại trong ống tay áo, một thân quần áo sặc sỡ, khuôn mặt nhỏ bị ánh nắng mặt trời chiếu vô đến đỏ bừng.

Đứa nhỏ nở một nụ cười thân thiện với ca ca xinh đẹp, duỗi bàn tay nhỏ ra, trên đó cầm một túi nilon đựng quả sơn tra.

Trương Giác nhìn hai bên một chút, chỉ mình: "Cho anh ăn sao?"
Đứa nhỏ biểu thị: "Giúp em mở ra.

"
Nha, hóa ra là không phải cho mình ăn‌, bé gái chỉ là tình cờ thiếu dụng cụ mở đồ hình người cho nên mới tìm đến cậu thôi.

Trương Giác tiện tay xé túi ra, đứa nhỏ cúi người, nắm tay Trương Giác, ùm một miếng cắn quả sơn tra, rồi bé rời đi.

Bé cư như vậy mà đi.

Trương Giác cầm chiếc túi trống không, nháy mắt mấy cái, yên lặng di chuyển xe lăn đi vứt rác.

Lúc này, Trương Giác nhận được một tin nhắn từ ông cậu.

【 Ông cậu đại bảo bối của tôi: Cậu đã bàn bạc với huấn luyện viên Tống, cậu vẫn sẽ báo tên con vào danh sách đăng ký tha dự giải vô địch quốc gia, nếu như con không thể bình phục tốt hai ngày trước khi thi đấu thì chúng ta sẽ rút khỏi, ngay cả khi con kịp bình phục thì con cũng không thể sử dụng cú nhảy bốn vòng trong cuộc thi.


Việc gửi tin nhắn này cũng là kết quả mà Trương Tuấn Bảo đã suy nghĩ rất lâu‌, hắn biết rằng với tính tình của Trương Giác nếu ban huấn luyện kiên quyết phủ nhận tư cách tham gia thi đấu của cậu, thằng nhóc đầu gấu này chắc chắn sẽ quậy tưng lên.

Trước đây khi hắn từng cưỡng bức Trương Giác giảm thời gian luyện nhảy bốn vòng, thằng nhóc đầu gấu này đã từng quậy một trận, lần này trực tiếp không cho cậu tung ra đại chiêu trong cuộc thi, không biết Trương Giác có thể bình tĩnh tiếp nhận hiện thực hay không.

Ông cậu đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu, ai ngờ đâu lần này Trương Giác lại không có ý kiến gì.

【 Trương Có Tiền: Con biết rồi, cảm ơn cậu.


Thằng nhỏ thế nhưng không quậy gì hết.

Trương Tuấn Bảo cảm thấy đau lòng, với tính khí của Trương Giác, lần này phải bị thương thành cái dạng gì mà ngay cả yêu cầu phong ấn đại chiêu cũng chấp nhận chứ?
"Tuấn Bảo, thế nào rồi?"
Trương Tuấn Bảo phục hồi tinh thần lại, gật đầu với Tôn Thiên: "Tiểu Ngọc nhất định sẽ hồi phục lại trình độ có thể dự thi, cảm ơn ngài đã quan tâm Tiểu Ngọc, giám đốc Tôn.

"
Tôn Thiên phất tay một cái, khuôn mặt tiều tụy: "Chỉ cần thằng nhỏ có thể nhanh chóng hồi phục, đối với tôi mà nói đó là sự hồi báo lớn nhất rồi, tôi có lúc cảm thấy người hâm mộ trượt băng nói đúng, đơn nam nước chúng ta đúng là bị nguyền rủa gì rồi, cho nên mới đời đời không khiến người ta bớt lo.

"
Trương Tuấn Bảo hùng hồn đứng thẳng: "Giám đốc Tôn, ngài là đảng viên, nhất định phải tin vào chủ nghĩa duy vật!"
Tôn Thiên: "Cậu cũng là đảng viên, Trương Giác mỗi lần rút thăm không phải đều mang theo quá trời bùa hộ mệnh đó sao?"
Thật ra nếu không phải tiêu chuẩn dự thi trong nước chỉ có một, nhất định phải là nhà vô địch của giải vô địch quốc gia mới có được suất tham dự giải vô địch Bốn châu lục và giải vô địch thế giới trong nửa sau của mùa giải, Trương Tuấn Bảo ngay cả giải vô địch quốc gia cũng không muốn Trương Giác tham gia.

Chỉ là khẩu hiệu cạnh tranh công bằng ngày càng trở nên phổ biến hơn trong những năm gần đây, nhất định là phải so tài với nhau‌, nếu không dưới tình huống Trương Giác không tham gia giải vô địch quốc gia mà có thể lấy được tiêu chuẩn dự thi giải Bốn châu lục và giải vô địch thế giới, người khác cũng sẽ không phục ‌.

Huống hồ Tôn Thiên cũng có sự kiêng dè, đó chính là Trương Giác có thể bảo vệ được kỹ thuật của bản thân trước rào cản dậy thì hay không.

Ông nghiêm túc‌ hỏi Trương Tuấn Bảo: "Tuấn Bảo, cậu thành thực trả lời tôi, nếu như Trương Giác thật sự ‌cao lên hơn 1 mét 7 trước giải vô địch thế, thằng nhỏ có thể tiếp tục nhảy bốn vòng không?"

Trương Tuấn Bảo im lặng một lúc, chầm chậm lắc đầu: "Tôi không biết.

"
Cho dù là‌ Thẩm Lưu cao 1 mét 73, việc nhảy trong quá trình dậy thì cũng không ổn định‌, lúc đó hắn chỉ cao lên 7 cm, Trương Giác thì không chỉ dừng lại ở cột mốc 7 cm.

Trong lòng Tôn Thiên ‌trầm xuống, ông mở sổ ghi chép ra.

"Vậy thì tôi sẽ cho các cậu điểm mấu chốt, sau khi Kim Tử Tuyên luyện được cú nhảy điểm băng ngoài bống vòng (4T) , Đổng Tiểu Long và Phàn Chiếu Anh mặc dù có vấn đề về chấn thương, nhưng 3A của bọn họ cũng khá vững vàng‌, Thạch Mạc Sinh cũng đang luyện 3A, trước khi giải vô địch quốc gia bắt đầu, bọn họ sẽ đến tập huấn cùng đội tuyển quốc gia.

"
Đừng nhìn sau khi Thẩm Lưu giải nghệ, đơn nam Trung Quốc chỉ một độ bán hết hàng, nhưng thế hệ đơn nam mới cũng không cam lòng nhìn Trương Giác tỏa sáng, bọn họ đều đang cố gắng bước về phía trước, có lẽ biểu cảm của bọn họ không bằng Trương Giác, nhưng cũng khó để Trương Giác ngồi ở vị trí nhất ca dưới tình huống bị chấn thương.

Tôn Thiên thở dài: "Tuấn Bảo, cậu là một trong số ít huấn luyện viên có thể dạy nhảy bốn vòng, Trương Giác là đứa nhỏ đầu tiên ở nước ta không chỉ tập nhảy bốn vòng thành công mà không bị dính chấn thương nặng, cho nên có lãnh đạo nói, trong thời gian thằng nhỏ đang hồi phục chấn thương, hy vọng cậu sẽ kiêm chức huấn luyện viên tập huấn nhảy một chút.

"
"Nếu cậu không muốn đi, tôi có thể giúp cậu từ! "
Trương Tuấn Bảo nắm chặt hai tay, kiên định trả lời: "Không, tôi đi.

"
"Nhưng tôi cũng mạo muội có một yêu cầu, chính là tôi hy vọng một học trò khác của tôi là Sát Hãn Bất Hoa cũng có thể gia nhập trại tập huấn này, đứa nhỏ này tuy rằng chỉ có 12 tuổi, nhưng ngoại trừ 3A thì nó đã luyện được năm kiểu nhảy ba vòng.

"
"Tư thế ‌Rippon của đứa nhỏ này cũng là Trương Giác tự mình dẫn dắt luyện thành, tôi nghĩ tại giải đấu vô địch quốc gia năm nay, thằng nhỏ sẽ chói mắt nhất trong tổ thiếu niên.

"
Cũng giống như Trương Giác không phải là dòng độc đinh duy nhất trong nước, cậu cũng không phải là học trò duy nhất của ông cậu, cho nên vào thời điểm có cơ hội thăng tiến, Trương Tuấn Bảo cũng sẽ cật lực nắm lấy những cơ hội cho học trò khác của mình.

Đây là trách nhiệm của hắn với tư cách là một huấn luyện viên.

Hắn hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho người nhà Sát Hãn Bất Hoa.

"Alo, là Bạch Âm à, như vậy, hiện tại Bất Hoa có một cơ hội tham gia huấn luyện trong đội tuyển quốc gia! "
Trương Tuấn Bảo một bên gọi điện thoại, một bên quyết định, trước khi Trương Giác khỏi bệnh, hắn phải giấu chuyện này với đứa nhỏ, để cho đứa nhỏ không cảm thấy khổ sở, không dưỡng thương cho tốt.

Ông cậu không biết là, sau khi hắn cúp điện thoại chưa tới hai giây, Sát Hãn Bất Hoa đã bật dậy đoạt lấy điện thoại trong tay Bạch Âm, bấm gọi điện thoại cho Trương Giác.

Đúng như Trương Tuấn Bảo đã nói với Tôn Thiên, kỹ năng nhấc tay của Sát Hãn Bất Hoa đều là do Trương Giác hướng dẫn luyện tập‌, ngoài ra, Trương Giác còn cắt nối biên tập ca khúc thi đấu cho sư đệ sư muội, dẫn bọn họ cùng nhau luyện đồ hình quy định, cho nên đám con nít này có tình cảm cực kỳ tốt với đại sư huynh.

Đừng thấy hiện tại Trương Giác cơ bản không đánh nhau, nếu như một ngày nào đó cậu muốn trở lại chiến trường, đám con nít này một đứa rồi lại một đứa đều bước lên mang theo giác ngộ xách ghế lên theo đại sư huynh.

Tiểu Bạch Ngưu nâng điện thoại di động, gấp gáp ‌ nói r: "Sư huynh, việc lớn không tốt, có người muốn giành huấn luyện viên với chúng ta! "
Trương Giác nghe sư đệ báo cáo xong, giật mình: "Như vậy à.

"
Ý cười trên mặt cậu dần rút đi, nhưng giọng điệu vẫn chậm rãi động viên sư đệ: "Bất Hoa, em đừng hoảng loạn, không ai giành huấn luyện viên với chúng ta hết, hơn nữa trại tập huấn của đội tuyển quốc gia là một cơ hội rất tốt để cho em phát triển, hơn nữa điều đó cũng cho thấy rằng nhiều người đã phát hiện ra tài năng của huấn luyện viên chúng ta.

"
"Cho nên đây là chuyện tốt, nhưng mà sư huynh cũng muốn nhắc nhở em một chút, khi đi tập huấn nhất định không được quên mang theo sách vở, đừng quên học kỳ tới em sẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh lên sơ trung đó, em phải tìm một giáo viên tốt để hướng dẫn cho em làm bài tập vào tháng sau, chờ em kết thúc đợt tập huấn thì anh sẽ giúp em học bổ túc văn hóa.

"
Cúp điện thoại, Trương Giác ngồi tại chỗ im lặng rất lâu, mãi đến khi mặt trời xuống núi, một quả bóng rổ rơi xuống bên cạnh cậu, Trương Giác phục hồi tinh thần, nhìn thấy một thân ảnh đang cầm lấy quả bóng rổ, xoay người lại nhìn cậu.

"Sau khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí bên ngoài sẽ giảm xuống rất nhanh, em vẫn chưa về nhà sao?"
Trương Giác chớp mắt, nhìn thấy anh bạn này chỉ mặc một chiếc áo phông tay ngắn và quần thể thao, cả người đều là mồ hôi, thoạt nhìn giống như mới vừa chơi thể thao vậy.

Cậu hỏi ngược lại: "Anh thì sao, ăn mặc ít như thế, vẫn chưa về nhà à?"
Tần Tuyết Quân nở một nụ cười với cậu: "Đang chuẩn bị về đây, cầm đi.

"
Hắn ném quả bóng vào lồng ngực Trương Giác, đẩy xe lăn trở về.

"Em có muốn ăn trong nồi không? Anh có một nồi lẩu điện, lấy cà chua nấu lên làm nền súp, em không thể ăn thịt heo thịt dê ở bên ngoài, vậy thì chúng ta chỉ có thể ăn các loại rau trồng trên ban công là được, anh sẽ luộc thêm khoai, còn có tỏi laba mà anh ngâm từ hồi mùng tám tháng chạp, em có ăn không?"

Những gì hắn nói đều là những thứ Trương Giác thích ăn ‌!
Trong lòng Trương Giác thèm muốn chết, trên mặt mà lại lộ ra dáng vẻ khách khí.

"Này, này sẽ không làm phiền anh sao?"
Tần Tuyết Quân nhớ tới dáng vẻ cô đơn của thiếu niên vừa rồi, lập tức vỗ ngực bộ bảo đảm: "Không phiền, coi như anh báo đáp em về chăn bông và búp bê Nga, hơn nữa bản thân anh cũng rất thích ăn món lẩu.

"
Sau đó hắn thấy đôi mắt đen của Trương Giác sáng lên ngay lập tức, như những vì sao trên bầu trời.

Đôi mắt này vẫn là đôi mắt đẹp nhất như thế.

Một ý nghĩ không thể giải thích được lướt qua trong lòng Tần Tuyết Quân, khiến cho tâm tình của hắn cũng dễ chịu hơn.

Vì vậy khi ông cậu trở về nhà với đống thịt và rau củ được đóng gói từ căn tin của đội tuyển quốc gia và băn khoăn không biết làm thế nào để dỗ cháu mình, thì nhìn thấy thằng nhỏ nhà mình cùng Tần Tuyết Quân ăn lẩu đến khí thế ngất trời.

Trương Giác nhìn hắn, còn luống cuống tay chân lấy ra một thứ nhỏ hình chiếc kèn dưới bàn ăn, nhắm Trương Tuấn Bảo nhấn một cái, bùm, giấy vụn màu sắc rực rỡ bắn tung tóe khắp mặt múi hắn.

Trương Giác ngồi trên xe lăn nhìn hắn nở nụ cười như hoa hướng dương: "Ông cậu, chúc mừng cậu đã trở thành huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia.

"
Trương Tuấn Bảo theo bản năng trả lời: "Cậu đâu có gia nhập đội tuyển quốc gia đâu?"
Trương Giác cũng há hốc mồm: "Cái gì? Nhưng Bất Hoa gọi điện thoại cho con nói cậu sắp làm huấn luyện viên về nhảy của đội tuyển quốc gia‌ mà, giám đốc Tôn muốn cậu mà lại không cho cậu vào biên chế sao?"
Này khi xem video mà không cho nhất kiện tam liên* có cái gì khác nhau chớ!
*Nguyên văn (一键三连): đề cập đến việc nhấn lâu nút like để khen ngợi, lấy xu và sưu tầm các tác phẩm giải trí được tạo ra trên Bilibili để bày tỏ sự cảm kích đối với tác giả.

Cậu dùng tốc độ nói cực nhanh hỏi: "Vậy tiền làm thêm giờ đâu? Ông cậu là cùng với huấn luyện viên Tống xin nghỉ để theo con‌, hiện tại là kỳ nghỉ của cậu, vậy mà phải qua trại tập huấn dạy nhảy, bọn họ đã tính tiền tăng ca cho cậu chưa?"
Trương Tuấn Bảo: Đúng nha, giám đốc Tôn còn chưa đề cập tới lương bổng bao nhiêu cho việc đứng lớp đây.

-
Tác giả có lời muốn nói: Trương Giác chỉ là khoác lên mình da cá sấu thôi, trong xương vẫn là người lớn hiểu chuyện và trưởng thành.

-
Tiểu kịch trường
Trương Tiểu Ngọc: Trương Tiểu Bảo, cậu có thể trưởng thành chút được không, đã 33 tuổi đầu rồi mà ngay cả chuyện tiền lương cũng không nói rõ ràng với lãnh đạo? Lẽ nào cậu muốn làm không công cho bọn họ sao?
Lão cậu: !
Trương Tiểu Ngọc: Quên đi, chờ Bitcoin của con có thể đổi thành tiền, chuyện đầu tiên con làm là tìm cho cậu một cửa hàng có vị trí tốt ở Bắc Kinh, bổ sung một lương hưu thương mại và bảo hiểm bệnh hiểm nghèo, miễn cho cậu sau này bị chết đói.

Có một người cậu như thế, Tiểu Ngọc thực sự muốn thấu nát tâm can mà.

-
Có liên quan đến việc thi đầu vào sau đại học, theo thông tin tôi tìm được, bởi vì tình hình ở mỗi vùng khác nhau, mà Nấm cũng không phải nhân sĩ y khoa chuyên nghiệp, cho nên chỉ có thể đưa ra lời giải thích cho con đường thăng tiến của Tần Tuyết Quân chẳng hề chuyên nghiệp như sau (cây gậy cho thế giới song song, cúi đầu).

Bởi vì bản thân Tần Tuyết Quân là thiên tài (luận văn không chỉ một lần đăng trên báo, biểu hiện năng lực bàn tay vàng trên bàn mổ), cho nên được các lãnh đạo y khoa đặc biệt đề bạt, cho nên trước khi tốt nghiệp tiến sĩ, hắn đã hoàn thành giai đoạn đào tạo và nội trú (bạn có thể bắt đầu đào tạo sau khi tốt nghiệp đại học, cho nên nghiên cứu sinh đào tạo và nghiên cứu sinh tiến sĩ có thể được tiến hành giao nhau), hắn nhận học vị tiến sĩ một năm sau đó, những người có bằng tiến sĩ có thể được thăng chức phó bác sĩ chỉ sau hai năm làm việc tại vị trí bác sĩ đó.

Tiểu Tần 16 tuổi học năm hai đại học, tốt nghiệp năm 19 tuổi, ba năm sau là 22 tuổi hoàn thành nghiên cứu sinh, ba năm sau 25 tuổi lấy bằng tiến sĩ, sau đó hắn nhận chức phó bác sĩ ở tuổi 28, chỉ là rất nhanh bị mù, sau đó Trương Giác qua đời, rồi hắn khôi phục thị lực của mình nhờ một ca cấy ghép nhãn cầu.

Mặc dù cũng có thẻ được đào tạo sau tiến sĩ, nhưng thời gian đã quá muộn để hắn được thăng chức phó bác sĩ ở tuổi 28, dù sao thì mới đạo tạo xong mà thăng chức lên phó bác sĩ thì có chỗ nào đó quái quái 【 che mặt 】.

Trong một thế giới mà tôi thích hợp tham gia Thế vận hội hơn, kỹ thuật cấy ghép nhãn cầu đã phát triển thành thục.