Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 181: Trốn Đi





Trên sàn thi đấu của môn trượt băng nghệ thuật luôn có một truyền thống là một nhóm vận động viên cùng nhau ngã trên một đấu trường, cũng chính là rủ nhau gặp nạn trong truyền thuyết, kết quả là nội dung đơn nam năm nay đã rủ nhau gặp nạn, ba người xảy ra chuyện không ở cùng một quốc gia, không cũng một múi giờ, loại chuyện mang cấp bậc trùng hợp này quả thực chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ quái dị.

Ilya luyện 4lz đến căng dây chằng còn được, đây là một trong những chấn thương phổ biến nhất của trượt băng nghệ thuật, gãy xương do căng thẳng thì cũng ok, quá thường gặp, cho nên nếu như người bị thương không phải là Trương Giác, khả năng là tất cả mọi người chi có thể cám thán một câu "Vận động viên này thực là không dễ dàng gì mà".

Mà chấn thương dây chằng chủa Ilya thực sự còn nặng hơn chấn thương của Trương Giác, bởi vì hắn cần phải đi phẫu thuật, mà Trương Giác thì không cần.

Về phần David, hắn bị thương thực sự là quá xui xẻo rồi, nghe đâu lúc đó hắn đang đánh nhau dữ dội với bạn trai mới của mình trên xe, kết quả bị một con ma men nào đó tông vào xe của họ ở chỗ đậu xe khi đang lùi xe, khiến xe bọn họ bay một phát‌.

Rõ ràng là có tuân thủ luật giao thông, rõ ràng là đang muốn tận hưởng một đêm ngọt ngào với bạn trai của mình, kết quả đột nhiên lại bị một chiếc xe làm cho knout out‌.

Vận may này, một từ máu chó không đủ để hình dùng.

Thực ra nếu như xét đến vấn đề xui xẻo, Trương Giác lần đầu tiên gãy xương trong hai đời có thể nói là u buồn hơn một chút, nhưng sau khi biết có hai kẻ xui xẻo cũng gặp tai nạn giống như mình, tâm trạng của cậu đã tốt trở lại.

Cậu không là người xui xẻo nhất, cũng ‌không phải là người bị thương nặng nhất, tâm lý lập tức được cân băng, khụ khụ, đây đại khái chính là bản chất con người mà.

Vết thương của cậu nói nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, bó thạch cao về nhà nuôi dưỡng là được‌, cha mẹ cậu đều chăm sóc cậu rất tốt, cậu muốn lấy đồ gì đó, chỉ cần thoáng nhìn một cái, Hứa Đức Lạp sẽ ngay lập tức lấy tới cho cậu, ngoại trừ chỗ bị thương có hơi đau, những ngày tháng này so với lúc không bị thương còn thoải mái hơn nhiều.

Sát Hãn Bất Hoa thay thế Trương Giác đến Nagano, mặc dù có chút mất mác, nhưng Trương Giác vẫn đúng giờ vào đầu trận ngồi xổm trước máy vi tính xem phát sóng trực tiếp.

Trang phục biểu diễn của Tiểu Bạch Ngưu năm nay là trắng xanh đan xen, phối hợp với làn da ngăm đen của cậu, thoạt nhìn không quá dễ thấy.

Điều đáng tiếc chính là anh bạn nhỏ này ngay từ đầu đã không có lợi thế về kỹ thuật, cho nên ngay vừa mới bắt đầu sẽ không có hy vọng tranh bục vinh quang, mà ý chí chiến đấu của anh bạn này rất cao.

Trong ti vi truyền ra một giọng nữ duyên dáng: "Hiện tại vào trận chính là tiểu tướng Sát Hãn Bất Hoa của nước ta, một chàng trai đáng yêu đến từ dân tộc Mông Cổ! "
Trương Giác hiếu kỳ hỏi Hứa ba ba: "Ba, bình luận viên này là ai vậy?"
Hứa ba ba vỗ vỗ đầu cậu: "Cô ấy là Triệu Ninh, tiểu tử ngốc, người ta là người đã giải thích rất nhiều khi con thi đấu, từ tổ thiếu niên đến tổ thành niên đều không thiếu một lần nầy, cô ấy có tiếng là rất thưởng thức con đó.


"
Triệu Ninh là một nữ bình luận viên có giọng êm tai, kiến thức chuyên môn vững vàng, ngôn từ ưu mỹ nghiêm cẩn, sau khi Trương Giác hoàn thành một cuộc tranh tài, cô luôn sẵn sàng dành những lời hoa mỹ nhất để ca tụng.

Thậm chí khi Trương Giác trượt《 Mưa, dừng trên đôi mắt đen của em 》 thì cô còn đọc "Trên băng có giai nhân, khuynh quốc liền khuynh thành", cho nên được người hâm mộ trượt băng trong nước gọi đùa bộ trưởng bộ cá giống phân bộ CCTV.

Trương Giác bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ, thì ra là cô ấy, này, chủ yếu là trước đây con luôn là người thi đấu, sau đó cũng lười ‌xem lại video mình tranh tài, con vốn cho rằng loại chuyện ngồi ở nhà xem trận đấu và nghe bình luận về mình, phải chờ tới sau khi giải nghệ mới làm được đó.

"
Nói tới đây, cậu run lê một chút, đổi đề tài, nói là vừa ăn vặt vừa xem.

Hứa Nham nhàn nhạt liếc cậu một cái, nhét một quả táo vào tay cậu: "Không thể cho con ăn những đồ ăn vặt khác, dùng tạm trái cây đi.

"
Trương Giác lần đầu tiên phát hiện ra một chuyện, đó chính là theo sự tăng lên về độ phổ biến của sự kiện trượt băng nghệ thuật, khi trong nước truyền hình trực tiếp, một chiếc hộp nhỏ sẽ được mở ra ở dưới góc phải của màn hình, bên trong là khuôn mặt của huấn luyện viên, đại khái là muốn cho khán giả nhìn thấy phản ứng của huấn luyện viên khi xem các vận động viên thi đấu đi.

Sát Hãn Bất Hoa trong trận tranh tài đã hoàn thành ‌4T, mặc dù chỉ có một lần nhảy bốn vòng, nhưng trước khi cậu nhảy lấy đà, Thẩm Lưu đã hạ thấp người xuống‌, nhìn chằm chằm Sát Hãn Bất Hoa trên băng, chờ cú nhảy này hoàn thành, Thẩm Lưu cũng ‌nhảy dựng lên, vung quyền, sau đó cùng nhau đập tay với Trương Tuấn Bảo.

Thoạt nhìn dáng vẻ bọn họ rất vui sướng, như vậy khi Trương Giác hoàn thành một cú nhảy, nhóm huấn luyện viên bên sân cũng sẽ như vậy sao?
Trương Giác không biết, bởi vì trên sàn thi đấu cậu vĩnh viễn chỉ tập trung vào mình, chỉ tập trung vào màn trình diễn.

Sau Sát Hãn Bất Hoa giành được vị trí thứ năm, còn‌ Hayato Terakami thì lại dùng tiết mục có tên là《 Nhân y 》, giành được số điểm cao nhất trong sự nghiệp của mình, bắt lấy tấm huy chương vàng trong trận chung kết.

Đây là tấm huy chương vàng đầu tiên của hắn trong các trận chung kết, huy chương bạc giành cho cao thủ trượt Kelsen người Canada, huy chương đồng thuộc về nhất ca nước Pháp Alex.

Trong cuộc phỏng vấn sau trận đấu, hắn trước ống kính đã nói một câu.

"Tôi chờ các cậu trở về.

"
Vốn dĩ Trương Giác cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt, nhưng khi nhìn thấy một đoạn này, một loại cảm xúc nôn nóng đã dâng lên trong lòng cậu.

Cậu trực tiếp tắt ‌ TV đi, chống gậy trở về phòng, úp mặt vào giường.

Vận động viên là một quần thể có lượng cơm vô cùng lớn, lượng cơm của Trương Giác không giảm xuống, cố tình còn bó thạch cao, không thể tập thể dục, chỉ một tuần ngắn ngủi, cân nặng của cậu đã tăng lên 5 cân (2.

5kg).

Dương Chí Viễn đến kiểm tra sức khỏe cho cậu tấm tắc nói: "Em như vậy không được đâu, chờ sau khi dưỡng thương xong, chỉ việc giảm cân sẽ vắt khô em luôn‌.

"
Trương Giác lộ vẻ bất đắc dĩ: "Em có thể làm gì đây, thể chất của em là dễ mập, bây giờ ngay cả xuống nước bơi lội cũng không được, cũng không tập aerobic được luôn, muốn kiểm soát cân nặng là chuyện không thể nào.

"
Dì Ninh tới thăm cậu còn đặt một quyển thực đơn trước mặt Trương nữ sĩ: "Hãy giảm bớt lượng carbohydrate của nó, dùng ức gà và thịt bò để tạo protein, nhưng số lượng cũng phải vừa phải, nếu như có còn chưa ăn no, thì cho nó ăn thêm rau củ ít calo và uống sữa tách béo, đây là thuốc bổ sung canxi và vitamin cho nó.

"
Trương Giác hưởng phúc không được mấy ngày, đột nhiên bị bác sĩ của đội và chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp xong xuôi.

Cậu lớn tiếng kháng nghị: "Các người không thể như vậy, con còn chưa ăn đủ mà!"
Nhưng bác sĩ của đội và chuyên gia dinh dưỡng đồng thanh trả lời: "Vận động viên trượt băng nghệ thuật không xứng đáng được ăn đủ!"
Trương Giác bĩu môi, con ngươi đen bóng trở nên sắc bén, sự phản nghịch của thằng nhóc nghịch ngợm này vùng lên đây.

Dù cho cậu biết mọi người là vì tốt cho cậu, nhưng cậu vẫn quyết định bày tỏ sực bất mãn bằng hành động, cộng với việc Trương Giác vốn là loại người thuộc phái siêu cấp hành động, cho nên cậu lập tức gọi điện thoại cho Tần Tuyết Quân.

Con cá sấu dùng một giọng điệu kiêu ngạo mà trang nghiêm tuyên bố một việc mà cậu chỉ dùng thời gian ba giây để quyết định.

"Em muốn rời nhà trốn đi, Peja, giúp em.


"
Tần Peja vốn đang ngồi xổm ở nhà hầm canh gà, thời điểm nhận điện thoại, Đại Hồng đang ở trong nồi, Nhị Hồng cùng Tam Hồng đang ăn đồ ăn, Saori trong ổ ngủ đến đất trời đen kịt, mà hắn thì chậm rì rì gõ ra một dấu chấm hỏi.

Trương Tiểu Ngọc, át chủ bài của đội trượt băng nghệ thuật quốc gia Trung Quốc, top 1 nội dung đơn nam, quân dự bị GOAT, bởi vì thường xuyên ra nước ngoài thi đấu và biểu diễn thương mại nên có đầy đủ các loại giấy tờ, đã thành niên cho nên có thể tự mình ra nước ngoài du lịch, nắm giữ sự cưng chiều không giới hạn của em trai hỗ trợ cậu thu thập hành lý, cùng với bác sĩ Tần hỗ trợ việc đặt mua vé máy bay và đưa cậu ra sân bay.

Một người như vậy muốn rời nhà trốn đi quả thực là không quá dễ dàng, cho nên sau khi ăn xong canh gà Đại Hồng do Tần Tuyết Quân đưa tới, gặm xong đùi gà rồi lau miệng, yêu cầu đối phương giúp mình rời nhà trốn đi.

Bác sĩ Tần đặt cho cậu một dịch vụ xe lăn tại sân bay, cho nên Trương Giác từ khi tiến vào sân bay đã được nhân viên phục vụ đẩy lên máy bay, hành lý là một chiếc vali, được Tần Tuyết Quân đó đã được gửi đi vận chuyện, mọi chuyện không cần cậu phải lo.

Lúc lên máy bay, Tần Tuyết Quân ngồi xổm căn dặn cậu: "Ra nước ngoài nhớ chú ý giấy tờ và ví tiền, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, chơi đủ rồi ‌thì về nha.

"
Trương Giác nghe hắn niệm 10 phút, trực tiếp nắm cổ áo của Peja kéo về phía mình.

"Tự chăm sóc bản thân và Saori, chờ em về nhà.

"
Sau đó cậu gật đầu với phi hành đoàn, chuẩn bị lên máy bay.

Tần Tuyết Quân sờ sờ lỗ tai của mình, luôn cảm thấy hơi nóng khi‌ Trương Giác nói chuyện vẫn còn lưu lại trên đó, chỉ chốc lát sau, chỗ đó đã trở nên đỏ ửng.

Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, không biết rốt cuộc mình đã trúng tà gì nữa, thế nhưng lại làm theo lời Trương Giác.

Nếu như sau này cùng một người như vậy sống hết đời, như vậy nửa đời sau của hắn nhất định sẽ hạnh phúc đặc sắc lắm đúng không.

Tần Tuyết Quân nghĩ như vậy, cảm thấy tâm trạng mình lại tốt lên.

Không phải sẽ không nhớ nhung, khi biết Trương Giác sắp đi, Tần Tuyết Quân đã làm xong chuẩn bị công tác mỗi ngay sẽ nhớ đến cậu, nhưng chỉ cần Trương Giác muốn bay, hắn ngoại trừ việc hỗ trợ thì căn bản không có cách nào khác
Hai tay bác sĩ Tần đút vào trong túi áo gió, nhìn bầu trời xanh, ánh mắt dịu dàng.

Cho dù Trương Giác muốn bay đến nơi nào, thực ra đều không có liên quan gì với hắn, bởi vì hắn luôn biết nơi đứa nhỏ kia sẽ hạ xuống, hắn sẽ chờ đợi và bắt được Trương Giác.

Điểm dừng đầu tiên của Trương Giác là Nagano, đầu tiên cậu đáp máy bay xuống‌ Tokyo, sau đó đi chuyến tàu Shinkansen, mất khoảng chừng hai tiếng là đến được tỉnh Nagano‌.

Đây là nơi tổ chức Thế vận hội Mùa đông năm 1998, nhắc tới Thế vận hội Mùa đông năm đó, điều khiến làm người ta nói chuyện say sưa chính là cuộc chiến của các vị thần nội dung khiêu vũ trên băng, sáu tổ hợp trong top 6 đều nắm trong tay danh hiệu quán quân của một giải đấu hạng A, nhưng đối với bộ môn trượt băng nghệ thuật của Trung Quốc mà nói, ký ức sâu sắc nhất của bọn họ, chính là việc đơn nữ Trần Trúc cuối cùng đã giành được tấm huy chương đồng Olympic thứ hai trong sự nghiệp sau khi trải qua nhiều lần tréo ngoe trong quá trình dậy thì, chấn thương và thay đổi huấn luyện viên.

Huy chương đồng à! Nếu như là cậu, giành được huy chương đồng trong trận đấu, mặc dù sẽ không thể hiện rõ ràng ra cảm xúc tiêu cực của mình, nhưng nhất định sẽ cảm thấy ‌ rất mất mát.

Cậu chỉ thích huy chương màu vàng, những thứ khác cũng không được, thế nhưng đối với mình có thể lấy được tấm huy chương vàng tại Thế vận hội Mùa đông Pyeongchang hai năm sau hay không, còn có thể tham gia Thế vận hội Mùa đông Kinh Trương sau đó hay không, trong lòng cậu vẫn chưa thể xác định.

Trên sân băng có vô vàn khả năng xảy ra, có thể vận mệnh sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ, hay một lần nữa khiến cậu rời vào trạng thái gọi là zone trên sàn thi đấu, cũng ‌có thể sẽ khiến cậu té ngã một lần nữa.

Khi Trương Giác đi dạo xong chùa Zenkoji, cậu tình cờ nhìn thấy một cặp đôi mặc kimono đám cưới võ thuật đứng chụp ảnh, có người giơ một cây dù màu đỏ phía sau lưng cô dâu.

Cậu đứng cách đoàn người nhìn cặp đôi hạnh phúc trong đám cưới, suy nghĩ một chút, chụp lại cảnh lối vào ngôi chùa, chuẩn bị sau khi về thì cho Peja xem.

Một người chống nạng, đương nhiên cũng sẽ không đến quá nhiều nơi, Trương Giác chỉ nhìn chùa Zenkoji, rồi tìm một khu mua sắm gần đó ngồi xuống, trong tay nâng một tách trà lúa mạch.

Tỷ lệ phổ biến các môn thể thao trên băng ở Nhật Bản cũng không thấp, tại tầng trệt của trung tâm thương mại còn có một sân băng đủ lớn để tổ chức các cuộc thi, lúc này ở chỗ đó đang tổ chức một giải đấu giành cho trẻ em.

Từng đứa từng đứa đều có vẻ là học sinh tiểu học mặc trang phục mang màu sắc tươi sáng trên sân băng, hầu hết bọn nhỏ đều không nhảy được ba vòng, trượt cũng có thể nói là gập ghềnh trắc trở, có mấy đứa trượt trôi chảy có thể thực hiện được cú nhảy liên tục 2lz+2T, mà khi bọn nhỏ hoàn thành được các động tác kỹ thuật, cho dù là người đi đường không hiểu về trượt băng, cùng sẽ cùng nhau vỗ tay cổ vũ.

Trương Giác cũng cùng bốp bốp vỗ tay, trong mắt mang theo sự ước ao.

Cậu cũng muốn trượt băng một lúc nha, đã hai tuần không lên sân băng, cậu cảm thấy cơ thể mình sắp bị rỉ sắt rồi‌.

Nếu như có thể được như những đứa nhỏ này, vẫn có một cơ thể khỏe mạnh, chưa từng nếm trải mùi vị của chấn thương, cũng sẽ không thấp thỏm vì những chấn thương có thể xảy ra trong tương lai thì tốt rồi ‌!

Đúng lúc này, có người kinh ngạc kêu lên: "Trương Giác?"
Những người hâm mộ trượt băng và vận động viên Nhật Bản đều thích gọi Trương Giác là Tama-chan, nhưng người nọ lại dùng tiếng Trung tiêu chuẩn phát âm gọi tên Trương Giác, cho nên khi cậu quay đầu lại cũng rất kinh ngạc.

"Em là! Chiba Takeshi?"
Người tới chính là Chiba Takeshi, người giành được huy chương vàng đơn nam trong trận chung kết giải Grand Prix trượt băng nghệ thuật tổ thiếu niên năm nay.

Trương Giác cũng không để ý đến chuyện của tổ thiếu niên lắm, sở dĩ cậu nhớ tên của đứa nhỏ này, là bởi vì trong trận chung kết, cậu nhóc đã dùng bố trí với lần nhảy 4S, phá vỡ kỷ lục thế giới tổ thiếu niên mà Trương Giác đã thiết lập năm xưa.

Nhóc tò mò hỏi: "Trận đấu ở Nagano đã kết thúc, sao anh vẫn còn ở chỗ này?"
Chiba Takeshi đánh giá này vị tiền bối mà không biết bao nhiêu đơn nam ao ước, phát hiện đối phương trong cuộc sống hàng ngày, ngoại trừ chiều cao bất thường ra, thế nhưng nhìn không lớn hơn vẻ bề ngoài là mấy.

Cái người này thực sự có một khuôn mặt con nít giống hệt huấn luyện viên của mình, thoạt nhìn hoàn toàn có thể giả mạo dáng vẻ học sinh cấp ba, không đúng, thực ra anh ta năm nay cũng mới 18 tuổi.

Trong lòng Chiba Takeshi phun nát , ngồi trên ghế đối diện Trương Giác, từ tốn nói: "Tôi xuất thân ở thành phố Nagano, mới kết thúc một cuộc so tài xong, huấn luyện viên cho phép tôi nghỉ ngơi ở nhà một tuần trước khi trở lại huấn luyện.

"
Nhóc quay đầu lại, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bé gái trên sân băng.

"Vừa vặn là em gái tôi cũng tham gia thi đấu bữa nay, cho nên tôi mới theo tới đây.

"
Trương Giác ồ một tiếng: "Hóa ra bé gái trượt băng lưu loát nhất chính là em gái của em nha, trượt và xoay tròn của cô bé đều rất tốt, nhảy liên tục 3+2 có chút không đủ số vòng, nhưng dùng lưỡi dao rất chuẩn, bồi dưỡng thật tốt thì sẽ có tiền đồ xán lạn.

"
Chiba Takeshi lộ vẻ bất ngờ: "Anh xem nghiêm túc sao? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không lọt mắt loại hình thi đấu cho con nít này.

"
Trước khi nói chuyện với Trương Giác, thực ra nhóc cũng có lén lút quan sát đối phương một hồi, Trương Giác vẫn luôn ngẩn người nhìn sân băng, cảm xúc có vẻ không được cao lắm, kết quả lại là xem trận tranh tài sao?
Tuy nhiên Chiba Takeshi nói Trương Giác nhìn không lọt cái loại thi đấu nhỏ này là có lý do, mọi người đều biết, Trương Giác đã từng từ trượt băng nghệ thuật nhảy xang múa ba lê trong bốn năm, sau đó mới bị ông cậu dụ dỗ trở về làm vận động viên, khôi phục huấn luyện chưa tới một năm thì đã thi đấu quốc tế, cũng ngay tại mùa giải đầu tiên giành được giải quán quân giải vô địch thiếu niên thế giới.

Người như anh ta ngay cả trượt ở giải câu lạc bộ cũng chưa từng, khi đăng ký giải đấu hạng B thì có một nhóm ban tổ chức cầu nguyện anh ta có thể coi trọng nhà mình, vốn phải sẽ không bao giờ chú ý đến người ở dưới vương tọa.

Sau đó Trương Giác bất mãn gõ gõ bàn: "Cái ‌gì gọi là nhìn không lọt các giải đấu nhỏ, mặc dù anh chưa từng tham gia các cuộc thi như vậy, nhưng tương lai của trượt băng nghệ thuật không phải ẩn chứa trong các cuộc thi này sao?"
Cậu quay đầu nhìn bé gái với mái đầu bánh bao mặc trang phục thi đấu là sườn xám kiểu Trung Quốc màu hồng nhạt trên sân, lộ ra nụ cười mong đợi.

"Trước đây anh quả thực chưa xem các trận đấu của trẻ em, nhưng rất có linh khí ngoài sự mong đợi của anh, chờ bọn nhỏ lớn rồi, hy vọng có thể giao thủ với bọn chúng.

"
Nếu như cậu có thể trượt đến lúc đó.

-
Tác giả có lời muốn nói: Các vận động viên khác đều có vấn đề về tâm lý, bọn họ đều lâm vào đủ loại xoắn xuýt, sau đó dưới sự soi sáng của huấn luyện viên và bạn bè đi ra.

Khi tâm lý của Trương Giác gặp sự cố, cậu sẽ rời nhà trốn đi, giống như khi cậu nghĩ tới cái chết của cha mẹ và em trai ở kiếp trước, sẽ từng bước từng bước đi tới khu mộ ở vùng ngoại ô tìm bọn họ, cuối cùng là ông cậu chạy tới cõng cậu về nhà.

.