Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 159: Số Một





Tại mùa giải 2014 – 2015, Trương Giác thỉnh thoảng sẽ sản sinh ra một loại áo giác "Tui có phải biến thành trung tâm thế giới rồi không".
Bởi vì kể từ khi bắt đầu mùa giải, cậu đã nắm giữ sự nổi tiếng cùng độ quốc dân vượt xa đời cái tên kẻ thù truyền kiếp Vân Tư đời trước, thật giống như đi tới đâu cũng có người biết cậu, trong vòng tròn của cậu, ánh mắt mà mọi người nhìn cậu, giống như là ngọn lửa thiêu đốt, đốt đến cháy cả người.
Mặc dù khi vừa trở lại năm 12 tuổi kia, Trương Giác cảm thấy nơi thích hợp để được mọi người chú ý chính là sân khấu lớn, nhưng bây giờ cậu đã nhận được sự chú ý còn nhiều hơn cả dự định ban đầu, sự yêu thích mà cậu nhận được thậm chí còn khiến cho cậu cảm thấy kinh hãi.
"Kinh hãi?"
Sau khi nhận xong huy chương, Trương Giác chạy đến bên cạnh Nhị Béo à không Khương Tú Lăng ngồi xuống, miệng thì lẩm bẩm gì đó mà Nhị Béo không thể hiểu nổi.
Khương Tú Lăng bối rối nhìn thằng bạn thời thơ ấu: "Được yêu thích không phải là chuyện tốt sao? Đây chính là đãi ngộ mà người trượt băng số một trong giới mới có, trước đây độ nổi tiếng cao nhất trong bốn nội dung trượt băng là đơn nữ, cậu là đơn nam đầu tiên vượt qua mức độ nổi tiếng của đơn nữ luôn đó, điều này không tốt sao?"
Mức độ nổi tiếng chính là doanh thu đó, sự nổi tiếng hiện tại của Trương Giác rõ ràng là cao hơn những vị tiền bối từng đoạt được huy chương vàng Grand Slam (quần vợt), sau này cũng sẽ càng ngày càng cao, khoản thu nhập cũng sẽ theo đó mà tăng lên, đây chính là chuyện tốt mà.

Được yêu thích là một chuyện tốt, nhìn hiện trường mọi người yêu mến Trương Giác, người khác muốn cũng không có được.
Quan trọng nhất là, sự nổi tiếng của Trương Giác nhận được cũng không gặp phải vấn đề về đạo đức không xứng, cậu là thông qua việc liên tục phá kỷ lục thế giới, không ngừng giành được huy chương vàng, dùng tiết mục kinh điển đánh động vô số người hâm mộ trượt băng mới thu được địa vị như bây giờ.

Độ nổi tiếng vững chắc như vậy, hoàn toàn không phải tưởng tượng nha.
Trương Giác lắc đầu: "Tớ không phải tưởng tượng, có thể là bọn họ yêu thích tớ, tớ cũng phải nhất định đền đáp lại mới được, cho nên tớ mới có cảm giác sẽ rất áp lực."
Người hâm mộ trượt băng mà, điều mà họ nhất định muốn thấy là có thêm nhiều tiết mục đặc sắc, cùng với một vận động viên có thực lực mạnh mẽ có thể thỏa mãn được mong đợi của họ.
"Thôi, không nói nữa, Nhị Béo, chúc mừng cậu lấy được huy chương bạc, khi mà cậu lấy được tấm huy chương kia thì trận đấu của tớ còn chưa bắt đầu, các huấn luyện viên vẫn yêu cầu tớ điều chỉnh bản thân đi, cho nên tớ không có thời gian chúc mừng cậu."
Trương Giác ôm Nhị Béo một cái: "Tớ rất thích điệu nhạc jazz của các cậu."
Lạc Mật ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cô không nghe bạn nam nhà mình trước đó nói thầm với đội trưởng Trương cái gì, nhưng cô biết đội trưởng Trương đối với bọn họ rất tốt.

Bởi vì sau đó đội trưởng Trương nói rằng anh ấy hy vọng họ sẽ làm cho màn trình diễn trượt băng càng đẹp mắt hơn, sau đó luyện cú quăng người 3S và 2A vững vàng hơn một chút, cũng hy vọng bọn họ sẽ tham gia buổi biểu diễn thương mại của anh ấy vào mùa giải nghỉ ngơi năm sau.
Khi Trương Giác rời đi, Khương Tú Lăng nhìn bóng lưng của cậu rơi vào trầm mặc.
Trong mắt rất nhiều người, Trương Giác chính là loại thiếu niên thần thánh lớn lên trong tràn ngập tình yêu thương, còn có năng lực yêu thương người khác mạnh mẽ, hơn nữa có có sự hoang dã tự nhiên không sợ hãi của một chú nghé con mới sinh, trắng trợn không kiêng dè gì tạo ra bông hoa xinh đẹp trên băng.

Nhưng dưới vẻ bề ngoài này, Trương Giác thật sự là người có rất nhiều suy nghĩ, tư tưởng của cậu trưởng thành hơn nhiều so với người cùng lứa, từ nhỏ đã là như vậy, cậu ấy vĩnh viễn nghĩ về người khác nhiều hơn, còn có một đống suy nghĩ mà Khương Tú Lăng không thể nào hiểu được.
Còn có, Khương Tú Lăng nghĩ, nếu như Trương Giác thực sự có tính cách thẳng thắn như ruột ngựa kia, thì không có cách nào giải thích vì sao màn trình diễn của cậu lại có thể tinh tế như vậy.
Nhân cách của một người nghệ sĩ ẩn giấu dưới bề ngoài mặt trời nhỏ là gì...
Cơn mưa đêm trút xuống giàn giụa khiến mọi người vắt chân lên cổ mà chạy đến nhanh mà đi cũng nhanh, khi Trương Giác nhận xong tấm huy chương vàng, mưa cũng đã ngừng.
Khi rời khỏi hội trường, Hayato Terakami giành được huy chương bạc muốn nói mấy câu với Trương Giác, thì nhìn thấy cậu đang dùng chân đạp lên những vũng nước, thoạt nhìn ấu trĩ muốn chết.
Những vũng nước nông bị đạp lên phát ra những âm thanh tách tách, sau đó Trương Giác ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dùng giọng điệu nũng nịu nói mấy câu, là tiếng Trung‌, đầu óc Hayato Terakami chuyển động, phân biệt được những gì cậu nói là không muốn bước đi.
Trương Giác tuyệt đối là một trong những vận động viên được Hayato Terakami biết đến là một người thích làm nũng nhất, có lẽ nguyên nhân là vì huấn luyện viên trưởng là cậu ruột của cậu, Trương Giác rất thân với cậu mình, tổ thiếu niên còn được huấn luyện viên cõng trên lưng, đơn nữ cũng không hề tinh tế như vậy, cũng chính là chỉ những bạn nữ trong khiêu vũ trên băng và trượt băng đôi mới đối với bạn nam là người yêu của mình như vậy.
Nhưng bây giờ Trương Giác đã là một người thiếu niên to lớn, khi còn nhỏ cậu ngồi chồm hổm như thế tuyệt đối là một manh vật, nhóm huấn luyện viên ngoài miệng cũng sẽ nói móc vài câu, trên thực tế cũng ngồi xổm xuống để cá sấu nhỏ bò lên lưng mình, dáng vẻ động tác không hề ngần ngại, hiên tại cậu vẫn ngồi như thế, nhưng kích thước đã không còn nhỏ như xưa, nhóm huấn luyện viên cũng sẽ không nương theo cậu nữa.
Trong lồng ngực huấn luyện viên Trương ôm một bó hoa hướng dương, đó là của McQueen đến xem trận đấu tặng, hắn rút ra một bông hoa đưa cho Trương Giác.
"Đứng lên, muốn lười biếng thì chờ về khách sạn rồi nói."

Trương Giác há miệng, a nha một ‌tiếng ngậm cành hoa vào miệng, chậm rì rì đứng lên, được huấn luyện viên dẫn lên xe buýt.
Nên nói như thế nào đây, mặc dù tấm lưng không thể mang theo đứa nhỏ, nhưng thực tế nhóm huấn luyện viên của Tama-chan vẫn hết sức cưng chiều cậu đúng không.
Sau khi cuộc tranh tài đơn nam giải Grand Prix kết thúc, Trương Giác liền bước vào trạng thái lười biếng mà ngay cả dùng gậy đánh cũng không lấy lại tinh thần nổi, nói lười biếng cũng không đến nỗi, chính là buồn bã ỉu xìu, cảm giác như tạm thời hết năng lượng trong pin.
Các vận động viên đã trải qua các cuộc thi đấu lớn đều hiểu cảm giác này, dù sao thì họ cũng đã tung ra toàn lực trong quá trình thi đấu, cần phải an dưỡng một thời gian mới có thể gom được tinh lực lại.
Huấn luyện viên Lộc cũng lười không thèm đánh mông Trương Giác, liền tùy cậu lắc lư khắp nơi mà lão huấn luyện viên lúc thường không quen nhìn cái dáng vẻ lười nhác đó.
Trương Giác mặc trên người một bộ quần áo dày cộp ngồi bên sân, bởi vì cậu ngồi trên ghế mà các tuyển thủ có thể ngồi được, cũng không có fan hâm mộ trượt băng cuồng nhiệt đến quấy rầy bọn họ.
Ngày thứ ba là khiêu vũ tự do của khiêu vũ trên băng và trượt băng tự do của đơn nữ, phái khiêu vũ tự do cặp đôi có tỷ lệ thắng cao nhất là Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong, thân thể của bọn họ so với lão tướng ‌Chu Lâm và Stephanie khỏe mạnh hơn nhiều, thậm chí cũng giống như Trương Giác, họ đang trong giai đoạn thăng hoa mà các vận động viên yêu thích nhất, kỹ năng của họ đã hoàn hảo, trong màn trình diễn thì có những cảm xúc không thể bắt chước bởi bất kỳ cp giả nào.
Với tư cách là tổ hợp khiêu vũ trên băng số một châu Á, bọn họ đang càng ngày càng tiến xa hơn trong sự kiện khiêu vũ trên băng mà trước đây chỉ có các tuyển thủ Âu Mỹ mới có thể vươn tới.
Đối với nội dung đơn nữ, đó là những trận chiến nổi tiếng giữa Nga, Nhật và Mỹ, sự ổn định Serena rất tốt, Katerina có cú nhảy liên tục 3F+3lo, Keiko có 3lz+3lo cùng khả năng trượt mạnh nhất trong nội dung đơn nữ, Oliver, cô nhất tỷ mới lên của Bắc Mỹ là cao thủ giơ tay, chỉ cần cô hoàn thành một cú nhảy, trọng tài tất nhiên đưa ra +2 GOE.
Ừm, những thứ nên hiểu thì đều hiểu.
Cũng may các trọng tài hệ Nga dũng mãnh hiểu chuyển hơn, bọn họ và trọng tài Bắc Mỹ đụng độ nhau, vậy thì thật là kỳ phùng địch thủ, mũi nhọn đấu với đao sắc, khi Trương Giác xem Oliver tranh tài thì thấy tốc độ ghi điểm của cô gái này chậm hơn những người khác một chút‌.
Đoán chừng là hai bên trọng tài Nga Mỹ đang dùng sức bấm máy tính đi.
Một lúc sau, một trọng tài trực tiếp đứng lên, cởi giày ném về phía trọng tài khác, tình cảnh hỗn loạn tưng bừng, sức chiến đấu của vị cởi giày kia cao đến mức khiến mấy người xông vô chặn lại mời ngừng được, rất có khả năng hắn là một người đàn ông tộc gấu.
Ban tổ chức giải đấu không thể không lâm thời gọi trọng tài Lukin đến hỗ trợ chấm điểm, vì vậy Oliver lấy được số điểm trượt tự do thấp nhất mùa này, toàn bộ cảnh tượng so với trò hề còn hề hơn.
Trương Giác cười đến vui khôn tả, cảm thấy đám người này đã cho cậu xem được một màn hay ho ghê, cũng không biết phóng viên Komura có kịp chụp cái cảnh tượng nổi tiếng này không.
Sau đó chính là đối chiến song nữ giữa Đại Nga và Keiko .
Hayato Terakami đã kết thúc trận đấu thắt một dải băng đỏ trên đầu, trong tay giơ tấm hoành phi "Keiko chiến thắng", thoạt nhìn chính là loại rất ra sức vì đồng đội, nhưng Ilya cũng không cam lòng yếu thế ngồi ở phía bên kia khoác quốc kỳ Nga, hai tay đặt trên đùi, tư thế ngồi giống như cụ ông không biết tới từ đâu.
Trương Giác ngáp một cái: "Các người đúng là những đồng đội tốt nha."
Hai người thủ hạ bại tướng đồng thời nhìn cậu chằm chằm: "Không có đồng đội tiến vào chung kết đơn nữ thì ngậm miệng lại!"
Trương Giác sửng sốt một ‌chút: "Không ngờ vào lúc này hai người lại ăn ý ghê luôn đó nha?"
Hayato Terakami lườm một cái.

Nói chung, thi đấu đơn nữ bởi vì tổ trọng tài lâm thời xảy ra vấn đề, cuối cùng càng là bởi vì Lukin đột nhiên lên sân khấu mà trở thành trân đấu có cách tính điểm công bằng nhất trong trận chung kết này.

Keiko trong cuộc tranh tài này lấy được cấp độ 4 của động tác chân đầu tiên trong đời, GOE cũng được lấp đầy, cùng với cú nhảy cao và xa của một đơn nữ kiểu sức mạnh, cô đã dựa vào lợi thế GOE kéo người về nhì là Serena với 21 điểm tròn trỉnh, dũng cảm đoạt chức vô địch của trận chung kết năm, cũng đem kỷ lục thế giới kéo lên hơn 3 điểm.
Vốn dĩ Serena vẫn có cơ hội chiến thắng, thế nhưng không chịu nổi cặp mắt sắc bén và đôi tay không biết nương của Lukin, ông nắm thóp tật xấu của nhất tỷ hệ Nga của chính ông mà không chút lưu tình, Serena có hai lần tiếp băng mà chất lượng không tốt, nên bị ông tóm và chỉ cho GOE lẻ mấy điểm.
Khi trận tranh tài kết thúc, Trương Giác thấp giọng cùng hai tiểu đồng bọn cảm thán một ‌ câu.
"Phương thức mà trọng tài Lukin chấm điểm là thoải mái nhất, nếu như sau này thi đấu có ông ấy chấm điểm thì tuyệt quá rồi."
Khóe miệng Hayato Terakami giật giật: "Ông ấy quá nghiêm khắc, ngoại trừ phân trạm Trung Quốc, những giải đấu khác sẽ không nguyện ý mời ông ấy tới."
Ilya: "Ừm, thi đấu trong nước mà tụi tớ cũng không vui khi mời ông ấy."
Nếu không thì hầu hết các đàn em chưa rèn luyện kỹ năng chuẩn thì sẽ bị ông ấy đả kích đến mức mất niềm tin vào cuộc sống.
"Được rồi, dù sao thì nửa đầu mùa giải cũng đã kết thúc, hiện tại chúng tà chỉ còn buổi biểu diễn trượt băng thôi."
Trương Giác chậm rãi duỗi eo, một phần eo từ trong khe hở vạt áo lộ ra, mơ hồ có thể thấy những đường nét cơ bụng, David liếc mắt nhìn cậu một cái, không thể không nhắc nhở câu chỉnh lại quần áo của mình.
Hayato Terakami và Ilya nhìn biểu hiện của hắn một cách khó hiểu.
Ngày thứ hai, lúc ba giờ chiều theo giừo Barcelona, trong đấu trường nơi tiếng nói của mọi người đang trào dâng, ánh đèn sân khấu đổ dồn vào người duy nhất đang đứng trên sân băng.

Cậu thiếu niên mặc trên người bộ trang phục biểu diễn được chế tác từ "Thiên nữ vũ y" thuần một màu xanh ngẩng đầu lên, nhìn đông đảo khán giả xung quanh tứ phía, lộ ra một nụ cười tự tin.
Tấm vải nhẹ nhàng đến mức tận cùng bao lấy khối thân thể tinh tế mà không mất đi sự cường tráng này, thiếu niên giơ tay lên, dựng thẳng ngón trỏ..