Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 28



Thiệu Hàng cứ như không cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói của Quý Hoài Tư, bên môi vẫn nở nụ cười, bước lên vài bước, kéo dài ngữ điệu: “Hội phó cũng hay thật nhỉ, đây là địa bàn của hội học sinh các người sao?”

“Có thành viên nhìn thấy cậu dẫn người đến chỗ này, nhìn đối phương có vẻ không tình nguyện, tôi chỉ đến xem xét tình hình mà thôi.”

Quý Hoài Tư bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn: “Thiệu Hàng, tôi đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần, trường học không phải là nhà của cậu, không phải nơi cậu muốn làm gì thì làm.”

“Vậy sao? Tôi lại thấy anh rất điềm nhiên xem nơi này như là địa bàn của bản thân ấy chứ, muốn vào thì vào.”

Giọng nói của Thiệu Hàng lạnh đi, đè vào tay nắm cửa, ép sát Quý Hoài Tư: “Tôi cũng đã cảnh cáo anh rất nhiều lần, đừng có lo chuyện bao đồng.”

Hai ánh mắt lạnh lùng và trầm tĩnh va chạm vào nhau. Quý Hoài Tư chẳng hề để tâm đến hơi thở nguy hiểm tỏa ra trên người Thiệu Hàng, nhìn Giản Trì đang đứng bên trong, ánh mắt cau có dần dịu đi, tỏ vẻ quan tâm: “Giản Trì, em không sao chứ?”

Giản Trì còn hơi say do men rượu, gật đầu câu được câu không. Quý Hoài Tư lướt qua Thiệu Hàng đi vào bên trong, lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Giản Trì. Hàng mi dài rũ xuống che đi cảm xúc khó tả nơi đáy mắt, không biết là đang tức giận hay nghĩ về chuyện khác.

Giản Trì vẫn ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích, mặc cho hành động của Quý Hoài Tư, cậu còn nghĩ Quý Hoài Tư sẽ trách phạt hay chất vấn mình, ai ngờ anh ấy lại dẹp khăn tay lại, nhẹ giọng nói: “Anh dẫn em về.”

“Cậu ta là do tôi dẫn đến, anh muốn dẫn đi thì dẫn à?” Giọng nói trầm thấp của Thiệu Hàng vang lên từ phía sau.

“Cậu nghĩ em ấy sẽ muốn ở lại đây sao?” Quý Hoài Tư khẽ nhìn sang khuôn mặt tối sầm của Thiệu Hàng, hiếm khi mất đi sự lễ phép thường ngày, giọng điệu như một người lãnh đạo xen chút cương quyết không thể từ chối: “Thiệu Hàng, cậu nên biết rõ một điều. Ở đây tôi có quyền làm những chuyện này hơn cậu, hiểu chưa? Tám giờ sáng mai cậu hãy đến hội học sinh một chuyến đi.”

Giản Trì không dám nhìn sắc mặt của Thiệu Hàng lúc này, cũng có thể nói, không cần nhìn cậu cũng có thể cảm nhận được tầm mắt áp bức nhìn về phía bóng lưng của mình, cứ như xuyên qua cơ thể cậu, lưng cậu tê rần hết cả lên. Sau khi đi được một đoạn, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng động cực lớn, giống như tiếng cửa bị đá hư vậy. Giản Trì vô thức định quay đầu nhưng lại bị lòng bàn tay ấm áp kia giữ lại.

“Cậu ta sẽ giải quyết ổn thôi.” Quý Hoài Tư nói: “Bây giờ em nên nói cho anh biết vì sao em lại ở đây với Thiệu Hàng?”

Giọng nói Quý Hoài Tư rất bình tĩnh, như tiếng gió lướt qua tai. Giản Trì cảm thấy hơi tội lỗi, đã vậy trong người còn đang có men rượu, chẳng nghĩ ra được một cái cớ nào hợp lí cả, thấp giọng đáp: “Thiệu Hàng lấy quyển sách mà anh cho em.”

“Cậu ta lấy chuyện này uy hiếp em sao?” Quý Hoài Tư vội hỏi.

“Ừm.”

Trong nháy mắt, băng giá trong mắt Quý Hoài Tư như tan chảy giữa mùa xuân, tan thành một dòng nước dịu dàng. Anh dừng lại nhìn thẳng vào mắt Giản Trì, lời trách móc tương phản với cảm xúc: “Sao em không nói sớm? Anh sẽ không tức giận vì chuyện như vậy đâu. Em không cần lo, ngày mai anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, bao gồm cả quyển sách đó nữa.”

Thực ra Giản Trì biết Quý Hoài Tư không có ý trách móc gì cậu, nhưng cũng vì vậy khiến cậu không muốn làm bất cứ chuyện gì khiến Quý Hoài Tư đau lòng.

Giản Trì cũng chẳng nhận bản thân mình là một người tốt nhưng khi đối diện với  Quý Hoài Tư, những lời bình thường lại trở nên khó nói đến lạ.

Cuối cùng cũng chỉ trở thành hai chữ không thể hiểu lầm.

“Cảm ơn anh.”

Dưới sự dẫn dắt của Quý Hoài Tư, Giản Trì rời khỏi tòa nhà More trở về ký túc xá, chợp mắt đến sáng hôm sau. Cậu vô thức coi giờ trên điện thoại, trên màn hình hiển thị một lời mời kết bạn vào tối qua, tên của người gửi lời mời chỉ có 1 chữ đơn giản – “Thiệu”, điều này khiến cậu tỉnh táo hơn không ít, không cần đoán cũng biết đây là ai rồi.

Lí do gửi lời mời chỉ vẻn vẹn có hai chữ, vẫn là phong cách bá đạo của Thiệu Hàng: Chấp nhận.

Giản Trì giả vờ như không nhìn thấy, ngón tay khẽ lướt qua thông báo. Đầu cậu hơi đau, không biết rượu tối qua trong ly đó là gì nữa. Khó khăn lắm Giản Trì mới ngồi dậy từ trên giường để đi tắm, đến khi mở điện thoại ra trên màn hình lại có một lời mời kết bạn mới.

Thiệu: Tôi biết cậu nhìn thấy rồi, mau chấp nhận đi.

Thiệu: Một phút sau cậu còn chưa chấp nhận là tôi đi tìm cậu đấy.

Giản Trì biết tâm lý trốn tránh của mình đã bị Thiệu Hàng chèn ép muốn chết, chấp nhận lời mời kết bạn một cách không tình nguyện. Mấy phút sau Thiệu Hàng nhắn thêm một tin: [Tỉnh rồi à?]

Giản Trì không hề trả lời, vuốt sang trang chủ HS của Thiệu Hàng.

Hình đại diện của hắn là một con đại bàng đang giương cánh trên bầu trời xanh, chỉ đăng vài status, đa phần đều là các bản tin thông báo, bàn bi-a trong phòng nghỉ, piano, còn có rượu được bày trên bàn. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng lộ ra phần tay thì từ đầu đến cuối Thiệu Hàng không hề lộ mặt, nhưng có cả mấy nghìn bình luận bên dưới màn hình, có một số bình luận là không vừa mắt, một số khác thì là những lời khen ngợi từ những người có máu mặt trong ngành: Không hổ danh là con trai của thường ủy Thiệu, rất có triển vọng rồi còn kèm theo một biểu tượng like.

Giản Trì thật không hiểu nổi từ những tấm ảnh thiếu chất lượng này có thể nhìn ra mấy chữ “có triển vọng” như thế nào chứ.

Đột nhiên hắn lại nhắn thêm: [Cậu đang xem ảnh của tôi à?]

Giản Trì thoát khỏi trang chủ, từ từ đặt một dấu chấm hỏi.

Thiệu: Có thể xem người truy cập trong nền, cậu đã dừng ở trang cá nhân của tôi năm phút rồi.

Giản Trì đã tải HS cả hai tháng rồi mới biết còn có chức năng này, sự ngượng ngùng trong nháy mắt biến mất rất nhanh: [Không được xem sao?]

Thiệu Hàng trả lời: Người thật đẹp hơn trên ảnh.

Giản Trì trả lời bằng một loạt dấu ba chấm, thể hiện cảm xúc của cậu bây giờ.

Có vẻ như Thiệu Hàng không tức giận cậu vì chuyện hôm qua, không biết Quý Hoài Tư đã nói gì mà có thể tạm thời kiềm chế tính tình của Thiệu Hàng.

Không khỏi lo lắng, Giản Trì nhấp vào diễn đàn, lướt qua một lượt, quả nhiên thấy một bài đăng liên quan đến Thiệu Hàng, được đăng vào hôm qua.

Chủ lầu: Hình như Thái Tử dẫn người đến phòng nghỉ riêng của mình, có ai biết người đó là ai hay không? Tôi và bạn tôi thảo luận cả buổi chiều cũng không thấy họ ra (Hình ảnh) (Hình ảnh).

Góc chụp của hai tấm ảnh chụp lén không được rõ, Thiệu Hàng sải bước về phía trước, chất lượng ảnh thấp cũng chẳng thể che lấp được góc nghiêng tuấn tú của hắn. Người đi phía sau thấp hơn hắn một chút, khuôn mặt bị áo khoác đồng phục trùm lại, chỉ biết đó là một bóng lưng cao gầy, bị Thiệu Hàng kéo cổ tay, nhìn có vẻ hơi miễn cưỡng.

1L: Sao lại che mặt lại vậy? Có ai biết người đó là ai không?

2L: Trời ạ, động tác này của Thái Tử quá đẹp trai.

3L: Có lẽ là đồng phục của thái tử, phía trên còn có ghim cài BC, chẳng lẽ là cố ý không muốn người khác nhận ra người đó là ai sao?

4L: Nói thật thì đây là lần đầu tiên tôi thấy Thái Tử quan tâm như vậy đó.

5L: Tôi đến quá sớm rồi, chưa có ai nhận ra người đó là ai sao? Chắc không phải là Bạch Hy Vũ đâu nhỉ? Tôi nhớ khoảng thời gian trước đây bọn họ qua lại khá gần.

6L: Sao lại như vậy được, cậu nghĩ xem khoảng thời gian này Thái Tử có làm gì với Ngọc Ngọc sao?

7L: Chắc không phải Ngọc Ngọc đâu, cậu ấy thấp hơn người trong ảnh nhiều, vừa nhìn thì thấy không hề khớp tí nào.

8L: Yên tâm rồi.

9L: Yên tâm rồi.

….

78L: Vậy là vẫn chưa có ai nhận ra người đó là ai sao??

79L: Bóng lưng mơ hồ như vậy, tôi ra đường cũng có thể tìm được một chục người như vậy.

80L: Saintston lại có thêm một bí ẩn chưa được giải đáp, rốt cuộc là Thái Tử dẫn ai đến phòng nghỉ riêng vậy nhỉ?

81L: Có cái gì vui mà đoán chứ? Dù sao cũng chỉ là tạm thời mà thôi, chẳng bao lâu cũng sẽ chơi chán.



Trong lòng Giản Trì cũng bình tĩnh lại, mấy người trong bình luận vẫn chưa đoán được người trong ảnh là ai. Tắt điện thoạt, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu, lúc Quý Hoài Tư gõ cửa thì giọng điệu không hề thân thiện, sau khi nhìn thấy người bên trong thì chẳng còn gì ngoài sự lạnh lùng trên khuôn mặt, cứ như thể anh ấy đã đoán ra người bên trong là cậu ngay từ ban đầu.

Tất cả mọi người đều không đoán ra, vậy sao Quý Hoài Tư lại biết chuyện này?

Giản Trì nhíu mày rũ bỏ suy nghĩ kì lạ này, có lẽ là do cậu nghĩ nhiều rồi.