Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý

Chương 37: Là Vũ Văn nguyên soái sao?



Người đàn ông trên lưng ngựa kia chỉ cần phẩy phẩy tay một cái, toàn bộ binh lính lập tức kéo lê xác chết đến khu rừng phụ cận, chôn ngay tại chỗ.

Trong ngày mưa u ám, lũ quét khắp nơi lại bốc lên mùi máu tanh nồng nặc. Những người đàn ông mặc đồ đen này trông giống như ma quỷ, di chuyển nhanh như tia chớp khiến cho Hạ Phong lẫn toàn bộ thị vệ đều lạnh sống lưng.

"Ngươi là ai? Vì sao lại đụng độ với đám sơn tặc đó?" Ngay khi Hạ Phong vừa nghĩ chắc chắn người đàn ông kia sẽ không nói thêm bất cứ câu gì, thì đột nhiên người trên lưng ngựa cất giọng hỏi.

"Thưa ngài, chúng ta là người của Lăng gia ở Đàm Dương. Ta đang nhận lệnh chủ nhân đến kinh thành, còn đây là những người đi theo bảo vệ. Chúng ta đang đi về phía bắc thì trời đổ mưa. Chúng ta định đến trấn Liên Đường để nghỉ ngơi qua cơn mưa này, chỉ là không ngờ còn chưa đến được đã gặp phải bọn cướp. Nếu như không phải ngài kịp thời đến cứu, có lẽ chúng ta toàn bộ đều đã mất mạng." Hạ Phong lập tức nói.

Đối với khí thế áp đảo của người trên lưng ngựa, Hạ Phong không dám che giấu thân phận.

"Lăng gia ở Đàm Dương?" Giọng của người đàn ông thoáng dịu đi, hắn hỏi :"Người nhà họ Lăng - Lăng Văn Chung? Có phải người đó từng giữ chức Tri châu hai mươi năm về trước?"

"Đúng vậy. Người đó là lão gia ta." Hạ Phong kinh ngạc, không ngờ người đàn ông này lại biết Lăng gia, thậm chí là chuyện Lăng gia hai mươi năm về trước cũng biết. Hạ Phong cẩn thận hỏi :"Đại nhân, ta có thể biết ngài là ai không?"

Người đàn ông trả lời :"Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết những tên cướp đó đã chết. Việc của ngươi là đưa kẻ đang bất tỉnh kia rời khỏi chỗ này."

Hạ Phong loáng thoáng lo lắng. Dù rất tò mò muốn biết quý danh của người đàn ông kia, nhưng hắn biết có hỏi thêm cũng vô ích. Khí chất của người đàn ông đó quá lớn, theo sau còn có đội binh lính hùng mạnh như vậy, chắc chắn không phải người tầm thường. Và hắn không có lý do gì để yêu cầu nhiều hơn.

Nghĩ đến vậy, Hạ Phong lại quay lại cảm ơn lần nữa :"Cảm ơn ngài đã cứu chúng ta."

Sau đó hắn đưa mắt qua đánh ý với Mã Vệ.

Mã Vệ sau đó gật đầu với Hạ Phong, gọi những người khác đỡ Tiểu Thất vào trong xe.

Thằng nhóc này sao lại yếu như thế, người bị chém cũng đâu phải cậu ta.

Sau khi đưa Tiểu Thất vào trong xe, Hạ Phong cũng được đỡ vào trong. Nhưng vì đứng trong bùn đất quá lâu cho nên dày đã sớm ướt đẫm, trơn trượt kết quả chỉ vừa mới bước lên đã bị trượt chân ngã ra ngoài.

"Hạ Phong!" Mã Vệ kêu lên một tiếng.

Chỗ hắn ngã xuống có chút nước, người lập tức ướt sũng, sắc mặt đại biến. Bất kể cơn đau đang truyền khắp cơ thể, hấn vẫn cố gượng, vội vàng đứng dậy :"Tiêu rồi!"

"Hạ ca, làm sao rồi?" Mã thị vệ hỏi. "Người có bị thương ở đâu không?"

"Tiêu rồi! Bức thư lão gia gửi đến kinh thành bị ướt rồi!"

Nghe vậy, sắc mặt Mã Vệ cũng thay đổi, lập tức thúc giục :"Mau lên, vào xe ngựa, tìm khăn lau khô."

"Phải rồi!?" Cả người Hạ Phong bồn chồn, nhờ trợ giúp mà lên xe ngựa. Hắn vội vàng lấy bức thư từ trong áo ra :"Phải làm sao đây? Đây là thư gửi đến Vũ Văn gia a!"

Vì đã ở trong xe ngựa, cho rằng sẽ không có ai nghe thấy lời mình nói cho nên hắn mới thả lỏng một chút.

Nhưng Hạ Phong không biết người đàn ông trên lưng ngựa kia sớm đã nghe thấy, đôi mắt vốn lạnh lùng của hắn bỗng trở nên sắc bén, quét qua xe ngựa một lượt.

Mã Vệ cùng những người khác thù đang vội vã đến trấn Liên Đường, dù là Hạ Phong đang giữ thứ quan trọng đi chăng nữa, họ cũng không còn cách nào khác ngoài đến trấn Liên Đường.

Ngay lúc này...

"Khoan đã."

Chỉ là hai từ đơn giản thôi nhưng đã khiến Mã Vệ cùng những người khác dừng bước. Họ nhìn nhau một cái rồi Mã thị vệ mới lên tiếng :"Đại nhân, có chuyện gì sao?"

"Các ngươi là đang đưa thư đến Vũ Văn gia ở kinh thành phải không?" Người đàn ông trên lưng ngựa ánh mắc sắc bén hỏi.

Vũ Văn gia ở kinh thành? Mã Vệ cùng những người khác đưa mắt nhìn nhau. Họ chỉ là nhận lệnh hộ tống Hạ Phong trên đường đến kinh thành. Đối với nội dung bên trong họ không biết gì. Mãi cho đến khi nãy bọn họ mới biết thứ quan trọng đó là một lá thư. Nhưng về phần điểm đến là đâu bọn họ quả thật không biết, Hạ Phong cũng chưa từng nói cho bọn họ biết.

"Cái này...bọn ta cũng không biết bức thư này gửi đi đâu. Cho nên có phải gửi đến Vũ Văn gia hay không cũng không thể nói được." Mã Vệ trả lời thận trọng.

Hắn bồn chồn trong lòng. Ở đây ai mà không biết Vũ Văn gia là nơi như thế nào, vì sao người này lại hỏi như vậy?

"Đem người trong xe ra ngoài trả lời ta." Người trên lưng ngựa nói.

Mã thị vệ do dự một chút, nhưng đối với khí thế áp đảo của nam nhân này cuối cùng vẫn là lựa chọn tiếp cận xe ngựa :"Hạ ca."

Hạ Phong đang xem xét tổn hại của lá thứ, nghe thấy tiếng gọi bên ngoài liền ngẩng đầu :"Sao vậy?"

"Vị đại nhân này hỏi chúng ta có phải hay không đang gửi giao thư đến Vũ Văn gia." Mã Vệ nói.

Ngẩn ngơ, Hạ Phong vô thức giấu lá thư vào trong áo. Hắn cau mày, tự hỏi làm sao nam nhân kia lại biết.

Hắn bước ra khỏi xe, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt sắc bén có phần dò xét, thân thể hắn khẽ run lên. Hắn cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, hắn cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Chỉ có điều còn chưa nói gì người trên lưng ngựa kia đã nói trước.

"Vừa rồi ngươi nói bức thư đó là gửi đến Vũ Văn gia, phải không?"

Hắn gần như kinh ngạc. Làm sao nam nhân này lại biết? Rõ ràng khoảng cách giữa hắn với người đó xa như thế, trong xe hắn còn nói giọng rất nhỏ.

"Thế ta xin mạo muội, ngài có quan hệ gì với Vũ Văn gia ư?" Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chọn cách đáp lời nam nhân lạ kia.

Nhưng đối với người trên lưng ngựa mà nói, lời nói của hắn đồng nghĩa với việc hắn đã thừa nhận lá thư này là gửi đến Vũ Văn gia. Cho nên nam nhân trên lưng ngựa trực tiếp nói ra danh tính của mình :"Ta là Vũ Văn Xung."

Sao cơ!?

Hạ Phong như suýt ngã ngựa một lần nữa. Mã Vệ cùng những người khác cũng trợn mắt thất kinh, cảm thấy hết sức khó tin.

Vũ Văn nguyên soái!!? Làm sao có thể? Không lẽ bọn họ đây là gặp may rồi? Họ thật sự là gặp Vũ Văn nguyên soái, nguyên soái nổi tiếng nhất Đại Việt, người mà Tiểu Thất mong muốn gặp được nhất.

"Nguyên soái, nhiệm vụ đã thành." Người mặc đồ đen đi đến trước mặt nói.

Hạ Phong sửng sốt.

Chẳng trách những người này lại dũng mãnh như vậy. Bảo sao người đàn ông trên lưng ngựa kia khí tức lại ác liệt như vậy.

Mã Vệ cùng Hạ Phong lo lắng đến nuốt một ngụm nước bọt. Hắn thận trọng hỏi lại :"Ngài...thật sự là Vũ Văn nguyên soái?"

"To gan! Dám truy vấn thân phận nguyên soái của chúng ta!" Nam tử áo đen ánh mắt sắc bén nhìn qua, lộ ra một tia sát ý.

Hắn vội vàng phẩy phẩy tay :"Không, không, tiểu nhân nào dám! Tiểu nhân chỉ là không ngờ trên đường còn có thể gặp được Vũ Văn nguyên soái a!"

Vũ Văn nguyên soái giơ tay ra hiệu binh lính của mình dừng lại :"Ở đây không tiện nói chuyện. Hãy đến trấn Liên Đường, sau đó lại nói tiếp."

"Rõ!" Những người đàn ông mặc đồ đen đồng thanh đáp. Họ nhanh chóng lên ngựa, chuẩn bị khởi hành.

Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Hạ Phong cùng Mã Vệ và những người khác không còn nghĩ đây là ma quỷ ngược lại còn vô cùng ngưỡng mộ.

Quả nhiên là những người đi theo Vũ Văn nguyên soái. Bọn họ đều là những người được rèn luyện rất kỹ lưỡng. Đúng là những gì một người đàn ông nên có!

"Đi thôi." Nhận thấy Hạ Phong cùng những người khác vẫn bình chân như vại, Vũ Văn Xung lên tiếng.

"Vâng! Chúng ta đi ngay đây." Hạ Phong lập tức lên xe.

Mã Vệ cùng những người khác cũng nhanh chóng lên ngựa. Tay cầm dây cương vô thức run lên, đến lưng cũng ngồi thẳng tắp.

Vũ Văn Xung chỉ cần làm một cử chỉ, cả đội binh mã liền răm rắp nghe theo, thúc ngựa đi về phía trước.

Thấy vậy, bốn người Mã vệ cùng thúc ngựa đi theo hộ tống xe ngựa.

Hạ Phong ngồi trong xe ngựa, nhất thời hưng phấn nhưng rồi thâm tâm lại cảm thấy giằng xé. Mặc dù trong lòng đã thừa nhận người đàn ông đó là Vũ Văn nguyên soái, nhưng hắn vẫn là chưa từng gặp Vũ Văn nguyên soái bao giờ. Nếu còn chưa xác nhận người đó thực sự là Vũ Văn nguyên soái, vậy thì bức thư này vẫn phải tận tay hắn đưa đến Vũ Văn gia.

Hắn không nghĩ nhiều thêm. Rốt cuộc như vậy cũng rất hợp lý mà.

Lão gia dặn hắn đem bức thư này đến Vũ Văn gia, vậy còn ai thích hợp hơn trong khi Vũ Văn Xung đang ở đây?

Đến trấn Liên Đường, bọn họ thuê một quán trọ nghỉ chân.

Tiểu Thất vẫn còn bất tỉnh. Sau khi dừng chân, Vũ Văn nguyên soái cho người đi tìm đại phu đến băng bó vết thương cho Hạ Phong.

Băn bó đâu đó xong xuôi cho người đến đưa phòng gặp mặt. Sau khi cởi bỏ mũ tre, Vũ Văn Xung trông điềm tĩnh lại còn uy nghiêm.

"Đại nhân." Hạ Phong đang định hành lễ tỏ lòng thành kính với Vũ Văn nguyên soái thì bị hắn ngăn lại :"Bỏ qua mấy quy tắc rườm rà đó đi, ngồi xuống rồi nói."

"Không, không, không, tiểu nhân không dám." Hạ Phong lập tức trả lời.

"Vì sao Lăng lão gia lại để ngươi đem thư gửi đến Vũ Văn gia?" Vũ Văn Xung đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Phong, hỏi.

"Tiểu nhân không biết. Tiểu nhân chỉ là nhận lệnh gửi thư đến Vũ Văn gia thôi." Hắn trả lời.

"Thế à, đem thư lên ta xem."

Hắn vừa định gật đầu thì bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhìn Vũ Văn Xung, do dự :"Ừm...Nguyên soái, ngài có gì có thể chứng minh thân phận hay không?"

Chứng minh? Vũ Văn Xung lập tức biết Hạ Phong đang nghĩ gì. Hạ Phong là sợ thân phận của hắn không đúng cho nên mới không dễ dàng đưa bức thư cho hắn. Đúng là hạ nhân thông minh. Vũ Văn Xung không hề thấy tức giận, ngược lại còn lấy lệnh bài của mình ra, đặt lên mặt bàn.

Sau khi kiểm tra lệnh bài, Hạ Phong mới trả lại lệnh bài cho Vũ Văn nguyên soái rồi đưa ra bức thư :"Bức thư đã bị ướt một góc, tiểu nhân không chắc nội dung bên trong có còn nguyên vẹn hay không nữa."

Nhận lấy phong thư, sau khi xác nhận con giấu gia tộc hắn mới mở thư.

Bức thư bị ướt mất một góc nhưng nhờ nhanh chóng xử lý kịp thời cho nên phạm vi ảnh hưởng cũng không lớn, vẫn có thể đọc được, có một số chữ bị nhoè đi.

Nhưng nội dung...

Sau khi đọc thư xong, sắc mặt Vũ Văn Xung có chút kỳ quái, một từ khó nói hết.